Dịch: Hoàng Hi Bình
***
Chúng tôi đi ra khỏi khoảng không giữa những ngôi nhà chật hẹp trong làng, đi một đoạn dọc theo dòng sông, lại băng qua mấy bờ ruộng, rồi xuyên qua một ngọn núi trọc nhỏ, là đi tới Hang Hoá Quỷ. Lúc này nhà nhà đã đốt đèn, vầng trăng sáng ngời. Thôn đã rất xa ở đằng sau, chỉ nghe được tiếng chó sủa ngoài ra, không biết những con châu chấu trốn ở đâu đang phát ra tiếng kêu. Giờ cả tiếng cú mèo cũng không còn nghe được nữa.
Ông ngoại bấm ngón tay tính toán, nói: “Mọi người nhanh tìm chỗ trốn, Quỷ Giỏ Tre sắp xuất hiện rồi!"
Mọi người vừa nghe, đều cuống quít tìm nơi kín đáo để trốn. Tôi đi theo ông ngoại và đồ tể Mã trốn phía sau tảng đá lớn, nín thở. Những người khác có trốn phía sau tảng đá, có trốn phía sau đại thụ, không dám thở mạnh một tiếng.
Tôi cẩn thận quan sát địa hình của Hang Hoá Quỷ. Dưới ánh trăng sáng nhẹ nhàng, khe núi Hang Hoá Quỷ lộ cực kỳ ma quái. Rất nhiều ngôi mộ nhỏ như những chiếc bánh màn thầu chen chúc cùng một chỗ, ỏ trên mộ đung đưa trong gió, dường như những người trong mộ đang vặn mình khó chịu vì quá chật chội. Cây cối trên núi xào xạc, dường như trấn an chúng đừng nhúc nhích. Chỉ có thể nhìn thấy một áng mây trôi lơ lửng ở nơi mặt trăng đi qua, áng mây chậm rãi di động, cứ như gió trên mặt đất cũng lay động cùng nó. Miếng vải đỏ buộc trên tay cũng phất phơ theo làn gió, khiến cho mu bàn tay khá ngứa.
Đột nhiên một ngọn lửa đỏ rực nhỏ như đom đóm chậm rãi mọc lên ở một ngôi mộ nhỏ xíu. Ngọn lửa từ từ lớn lên, màu sắc cũng bắt đầu thay đổi, từ màu đỏ biến thành đỏ sậm, lại chuyển thành màu trắng, sau đó xung quanh màu trắng tản mát ra ánh sáng màu lam quỷ dị. Tiếp đó, một ngọn lửa to cỡ con đom đóm ở một hướng khác của ngôi mộ, cũng biến hóa tình như cái trước đó. Hai ngọn lửa dần dần tiến lại gần nhau, một cái thuận theo cơn gió, cái này cũng bình thường, nhưng một cái lại ngược gió, như thể có lực đẩy ở phía sau.
Tôi sợ hãi nhìn ông ngoại, ông ngoại sắc mặt cương nghị, con mắt chăm chú nhìn ngọn lửa ở trên mộ, giống như một mũi tên chuẩn bị lao đi. Còn tay của đồ tể Mã đã đang kịch liệt run rẩy, không biết là vì sợ hay là thù hận, chỉ chờ ông ngoại ra lệnh. Tình huống của những người khác thì tôi không biết.
Lúc này vang lên giọng của một bé gái: “Không phải 7 ngày sau mày mới trở lại sao?"
Giọng nam trả lời: “Hình như đồ tể Mã phát hiện được gì rồi, hơn nữa hành vi cũng khác trước. Có thể đã phát hiện được mưu đồ của tao, cho nên tao mới tới sớm."
Lời vừa nói xong, hai ngọn lửa biến thành dáng dấp của 1 bé trai và 1 bé gái. Thằng bé trai đang đối mặt với tôi, cho nên tôi có thể thấy rõ mặt của nó. Nó có mái tóc khô vàng dài chạm vai, bay loạn trong cơn gió nhẹ. Lông mi ngắn và dày, như thể được vẽ thô bằng bút sáp màu. Gương mặt trắng bệch, môi màu đỏ thẫm, mặc chiếc áo khoác quá khổ màu đỏ, áo khoác dài ngang đầu gối, đầu gối trở xuống ẩn dưới đám cỏ hoang. Cả cơ thể trông giống như xác chết được đặt ở trong quan tài sau khi chết, rất đáng sợ.
Bé gái đưa lưng về phía tôi, chỉ thấy một cặp bím tóc đuôi dê dựng đứng, mặc một chiếc váy xám. Nhưng thính tai nhọn hoắc, cứ như tai dơi.
Lúc này, ông ngoại hét lên một câu chú ngữ: “Trên gọi ngọc nữ, thu hút không may!" Ném tờ giấy vàng vẽ bùa đã vẩy rượu đi. Giấy vàng như tên rời cung bắn thẳng về phía bé trai. Lập tức, những người trốn ở các góc tối lao ra, đè lại bé trai. Cô bé kia thấy tình thế không ổn, lập tức biến ảo thành một ngọn lửa cháy hừng hực. Mấy người nhào vào trên người cô bé lửa thiêu đau đến mức nhăn răng trợn mắt, lớn tiếng gọi mẹ. Bé trai bị ông ngoại dùng lá bùa bằng giấy vàng trấn trụ, biến hóa không được, chỉ biết tru lên, như con heo bị cắt tiết trong lễ mừng năm mới.
"Đánh đầu của nó!" Ông ngoại hét lớn.
"Bắt không được, làm sao mà đánh!” Một người đàn ông chán nản nói. 7-8 người đè lấy bé trai, nhưng bé trai không ngừng giãy dụa, mạnh vô cùng, có 2 người bị nó đá ngã, những người khác cũng toát đầy mồ hôi hột.
"Không đánh vào đầu của nó thì không thể trị được nó!"Ô ngoại nói lớn.
Mấy người vội vã giơ cuốc lên đập vào đầu của bé trai, có mấy giọt máu văng trên người của tôi, cảm giác rất nóng, như nước vừa mới đun sôi, còn có chút mùi tanh. Ông ngoại dùng ngón trỏ và ngón giữa ấn vào lá bùa màu vàng dán lên trán của bé trai, một khắc cũng không dám buông ra. Tôi ngơ ngác đứng ở bên cạnh, nó kêu ré như heo bị cắt tiếng khiến cho toàn thân của tôi vô cùng không tự nhiên.
Đúng lúc đó, xung quanh trở nên sáng lên, dần dần giống như ban ngày. Chúng tôi đều vây quanh bé trai không hề chú ý đến những thứ này. Bé trai vùng vẫy 2 lần cuối cùng, rồi bất động. Chúng tôi thở phào nhẹ nhõm, đang muốn ngồi xuống, đột nhiên phát hiện chúng tôi bị ngọn lửa màu xanh lam bao vây. Hơn mười ngọn ma trơi vụt sáng, vây lấy chúng tôi. Chúng tôi sợ ngây người, chỉ có ông ngoại kịp thời nói: “Tất cả mọi người lấy vải đỏ ra. Phía trên có máu kinh của phụ nữ, chống được ma quỷ."
Mọi người lập tức vén tay áo lên, để lộ miếng vải đỏ trên cổ tay. Quả nhiên, ma trơi không tiếp tục áp sát chúng tôi, nhưng chúng nó cũng không chịu rời đi. Chúng nó tới để cứu đồng bạn, nhưng cũng không dám động vào miếng vải đỏ trên tay của chúng tôi. Chúng tôi cứ giằng co như vậy. Đồ tể Mã sợ đến mức mặt mày méo mó, dưới ánh lửa màu xanh nhạt chiếu xuống vô cùng kinh dị, tôi chỉ nhìn lướt qua rồi không dám nhìn nữa, cứ như chú ấy mới là con quỷ đáng sợ nhất.
Ông ngoại hạ thấp giọng nói với những ngọn lửa quỷ kia: “Các cháu, bọn bác làm vậy cũng vì hết cách, vợ của đồ tể Mã đã sinh mấy cái thai rồi, nhưng không giữ lại được đứa nào. Tiếp tục như vậy nữa, tâm hồn và thể xác của vợ cậu ta đều không thể chịu đựng nổi nữa."
Những ngọn lửa quỷ kia đu đưa trái phải ở trong gió, có vẻ đang nghe ông ngoại lý luận với bọn họ.
Ông ngoại tiếp đó hiền hòa nói: “Các cháu ngẫm lại đi, lúc các cháu qua đời đã khiến cho ba mạ của các mình đau đớn đến mức nào. Cha mẹ nào không yêu con của mình? Việc các cháu bỗng dưng chết non cũng là chuyện bọn họ không hề muốn thấy."
Lúc này, trong làn gió phát ra tiếng kêu kỳ lạ, nghe như tiếng khóc của trẻ sơ sinh, nhưng âm thanh rất thấp. Đồ tể Mã nhỏ nhẹ nói với những người đàn ông đang há hốc mồm vì kinh ngạc: “Xem ra chúng nó thật sự chịu nghe người ta khuyên giải."
Nhưng chúng nó vẫn chưa chịu rời đi, chúng tôi cũng không dám có hành động lớn, thận trọng di chuyển trong thế ngồi chồm hổm vì đau, cũng phải cẩn thận từng li từng tí, rất sợ quấy rầy đến bọn chúng.
Ông ngoại vẫn kiên nhẫn, giống như lúc bình thường giáo dục tôi cũng như thế, dùng âm thanh ôn hoà, không thể cưỡng lại của bậc trưởng bối, nói: “Bác biết các cháu ở chỗ này không có ai tới đốt vàng mã, thắp hương, đốt pháo, nhưng đó không phải vì ba mạ của các cháu không nhớ các cháu. Chỉ vì nhìn thấy các cháu lại càng thêm đau lòng. Không phải là không muốn tới thăm các cháu, mà là không đành lòng nhìn thấy các cháu. Thế nhưng bác hứa với các cháu, sau này bác sẽ bảo ba mạ của các cháu thường xuyên tới thăm các cháu, dọn cỏ cho phần mộ của các cháu, thường xuyên mang hoa quả, hương đặt lên phần mộ của các cháu. Được không?"
Ông ngoại ngắm nhìn bốn phía, dùng giọng am hiểu, nói: “Nơi đây toàn là cỏ hoang, lại không có bất kỳ tế phẩm nào, khó trách các cháu lại ồn ào. Nhưng vì thế mà các cháu hại người sao? Nó chỉ khiến ba mạ càng ghét các cháu hơn. Các cháu trở về đi, bác và các chú bác ở đây cam đoan, ngày mai nơi đây sẽ không còn cỏ hoang, sẽ đưa tế phẩm tới cho các cháu hưởng dụng."
Ông ngoại nói lời hợp tình hợp lý, thỉnh thoảng thở dài, đầy sầu lo.