Dịch: @Lục Lam
***
Ăn một chút cháo tổ yến, trong lòng Thanh Thư ngũ vị tạp trần. Nàng cũng đã từng ăn tổ yến ở Trung Dũng hầu phủ, bát tổ yến nàng ăn lúc này lại không kém tổ yến mà nàng đã ăn ở Trung Dũng hầu phủ.
Nhìn lại hoàn cảnh bây giờ, lại so sánh với cuộc sống lúc trước, thật sự là một mảnh chua sót a!
Cố Nhàn thấy nàng ngẩn người, sờ đầu của nàng lo lắng hỏi: “Hồng Đậu, con đang suy nghĩ gì vậy?”
“Tổ yến ăn ngon, ta muốn ăn mỗi ngày.” Lời này không qua suy nghĩ, liền thốt ra.
Cố Nhàn mỉm cười, quay đầu nhìn về phía Trần mụ mụ hỏi: “Trong nhà còn bao nhiêu tổ yến?”
“Trước khi lão thái thái đi phủ thành có phái người mang một bao tổ yến tới, đủ ăn một thời gian.”
“Lão thái thái cùng đại phu nhân Kỳ gia ở phủ thành thân như tỷ muội. Hai ngày trước là đại thọ năm mươi tuổi của Kỳ đại phu nhân, Cố lão thái thái đã đi từ sớm.
Đối với các sự việc của Cố gia Thanh Thư biết rất ít, về ngoại tổ mẫu Cố lão thái thái càng không có một chút ấn tượng.
Cố Nhàn nhíu mày nói: “Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần, không có sự đồng ý của ta, không được phép nhận đồ vật trong nhà đưa tới.”
Thanh Thư cảm thấy kỳ quái, ngoại tổ mẫu tặng đồ tới sao mẹ nàng lại tức giận như vậy. Nhưng nàng cũng không dám hỏi thăm, sợ lại rước lấy hoài nghi, nàng âm thầm đem chuyện này ghi tạc trong lòng.
Cố Nhàn thấy Thanh Thư ăn xong cháo tổ yến trong nháy mắt, trong lòng một mảnh mềm mại: “Còn muốn ăn nữa không?”
Thanh Thư lắc đầu: “Đã ăn no rồi.”
Nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của Thanh Thư, Cố Nhàn yêu thương nói: “Vậy con nằm xuống nghỉ ngơi thật tốt đi.”
Thanh Thư ngoan ngoãn nằm trên giường, rất nhanh lại ngủ thϊếp đi.
Nghe được tiếng hít thở đều đều của Thanh Thư, lúc này Cố Nhàn mới lạnh mặt nói: “Lần này coi như xong. Nếu lại có lần sau, Trần mụ mụ ngươi hãy trở về Cố gia đi thôi!”
Lời này, không thể nói là không nặng được.
Trong lòng Trần ma ma run lên: “Thái thái yên tâm, lão nô không dám tái phạm.”
Hầu hạ Cố Nhàn gần hai mươi năm, đối với tính tình Cố Nhàn bà quá hiểu rồi, xem ra ở bữa tiệc thưởng Cúc hôm nay lại có người trào phúng nói thái thái dựa vào nhà mẹ đẻ, nếu không sẽ không tức giận như vậy.
Lúc này sắc mặt Cố Nhàn mới hòa hoãn một chút: “Hồng Đậu sao lại sinh bệnh? Sinh bệnh tại sao còn ăn linh tinh đến nỗi đau bụng? Những chuyện này tam đệ muội có nói?"
Sau khi Hồng Đậu uống thuốc rồi nằm ngủ, Trương Xảo Xảo vội trở về, lý do cũng có sẵn, một đống công việc trong nhà không dứt người ra được.
Trần ma ma gật đầu nói: “Tam thái thái nói ban đêm cô nương đá chăn bị lạnh mới sinh bệnh, còn làm sao bị đau bụng thì nàng không nói. Nếu lão nô đoán không sai, hẳn là việc này có liên quan đến lão thái thái Lâm gia.” Khiến cho Trương thị có thể giữ kín như bưng cũng chỉ có lão thái thái.
Cố Nhàn rất tức giận, nhớ đến lời căn dặn của Lâm Thừa Ngọc trước khi đi, nàng lại rối rắm.
Trước khi đi kinh thành, Lâm Thừa Ngọc đã căn dặn nàng hiếu thuận thật tốt với Lâm lão thái gia cùng Lâm lão thái thái.
Nếu nàng về đó chất vấn mẹ chồng, người Lâm gia lại viết thư cho tướng công biết, sợ rằng không thể an tâm chuẩn bị thi cử.
Đấu tranh gần nửa ngày cuối cùng Cố Nhàn vẫn quyết định không truy cứu việc này, tránh khỏi ảnh hưởng đến Lâm Thừa Ngọc: “Việc này đừng nói cho nương ta biết. Lấy điệu bộ cưng chiều Hồng Đậu như thế, biết việc này thì lại có một hồi phong ba.”
Lông mày Thanh Thư tự nhiên bỗng nhíu lại.
Vừa rồi còn nói muốn vì nàng mà làm chủ, chỉ chớp mắt liền thay đổi, trong lòng Thanh Thư thất vọng không nói thành lời.
Trần ma ma có chút nôn nóng, nói ra: “Thái thái, làm sao có thể…..”
Ngày trước có chút chuyện hai mẹ con người bị hại, chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ chuyện nhỏ coi như không có cũng thôi. Nhưng hôm nay người Lâm gia suýt chút nữa hại cô nương mất mạng, chủ tử vẫn lại không truy cứu, thực sự là bà không thể hiểu được.
Cố Nhàn khoát tay, ngắt lời Trần ma ma: “Không cần nói nữa, ý ta đã quyết.”
Thấy Trần ma ma lộ vẻ mặt không thể tin, Cố Nhàn nói: “Ngươi yên tâm, sau này ta sẽ không để một mình Hồng Đậu đi Đào Hoa thôn.” Dù muốn đi, cũng phải mang theo con bé trở về.”
Từ nhỏ lớn lên ở huyện thành, Cố Nhàn không biết đến Đào Hoa thôn, cho nên, Lâm Thừa Ngọc đi kinh thành thi cử Cố Nhàn cũng không về Đào Hoa thôn, mà ở chỗ này.
Trần ma ma không khuyên được Cố Nhàn, đành phải nói: “Thái thái, bộ dáng này của cô nương cũng không cần chúng ta cố tình nói, lão thái thái trở về nhìn một chút sẽ biết không bình thường.” Lão thái thái ở đây, chính là Cố lão thái thái.
Cố Nhàn nói: “ Chỉ cần nói ta không chăm sóc tốt Hồng Đậu, làm con bé ngã bệnh.”
Nói như vậy, coi như nương nàng đau lòng Thanh thư nhiều nhất cũng chỉ mắng nàng hai câu, sau đó đem Hồng Đậu sang Cố gia ở mấy ngày. Việc này, cũng sẽ trôi qua. Nhưng nếu lão thái thái biết Hồng Đậu ở Lâm gia sinh bệnh, sợ lại nổi giận.
Trần ma ma hết cách, đành phải gật đầu đồng ý: “Lão nô sẽ căn dặn đám người dưới, để bọn hắn quản tốt miệng mình.”
Cố Nhàn gật đầu.
Trần mụ mụ dìu nàng nói: “ Thái thái, cả ngày hôm nay người cũng bận bịu hãy đi Tây phòng nghỉ ngơi một chút, ta ở chỗ này trông coi cô nương.”
Quả thật lúc này Cố Nhàn rất mệt mỏi, cũng không cậy mạnh, vịn nha hoàn đi Tây phòng nghỉ ngơi.
Trần ma ma sờ đầu Thanh Thư, nhẹ nhàng thở dài một hơi. Cũng may mắn cô nương còn nhỏ, nếu không thái thái biết chuyện mà lại không đòi công bằng cho cô nương, cô nương lại đau lòng.
Thanh Thư cũng không thương tâm, chỉ là có chút khổ sở khó có thể lý giải được. Nàng bị người Lâm gia giày vò đến không thành hình người, mẹ nàng lại không giúp nàng ra mặt. Nàng nhớ trước kia tại Trung Dũng hầu phủ dù không có ai làm chỗ dựa, nhưng nếu ai muốn bắt nạt Niếp Niếp nàng đều không buông tha. Vốn cho là mẹ ruột còn sống là có chỗ dựa, nhưng giờ Thanh Thư lại thấy là mình quá lạc quan rồi.
Nghĩ đi nghĩ lại, Thanh Thư đã ngủ. Đến nửa đêm, nàng bị đói tỉnh.
Vừa mở mắt đã thấy Trần ma ma nằm bò bên thành giường, lòng Thanh Thư ấm áp. Bất kể thế nào, tình cảnh giờ đây của nàng so với kiếp trước tốt hơn nhiều.
Trần ma ma rất nhạy bén, Thanh Thư khẽ động nàng liền tỉnh: “Cô nương, cô nương có chỗ nào không thoải mái?”
Thanh Thư lắc đầu nói: “Ta đói.”
Trần ma ma mừng rỡ: “Tốt quá, lão gọi người bưng cháo tới cho cô nương.”
Cháo nóng vẫn ở trên bếp, vẫn đợi đến khi Thanh Thư tỉnh lại ăn.
Thanh Thư không muốn ăn cháo, nàng đáng thương lắp bắp nói: “Ta muốn ăn mì chay.” Hai ngày nay liên tục húp cháo, uống đến nỗi nàng vừa trông thấy cháo đã không có khẩu vị.
Cũng vì biết Trần ma ma thương nàng, nếu không Thanh Thư cũng sẽ không đưa ý kiến.
Trần ma ma nói: “Bây giờ làm mì cũng không kịp, chờ sáng mai ta sẽ bảo Lý thẩm làm mì chay cho cô nương.”
Mì, đương nhiên muốn làm thật ngon.
Trần ma ma đến phòng bếp bưng một bát cháo táo đỏ củ từ đến. Cháo này, không chỉ tốt cho tiêu hóa mà còn bổ dưỡng.
Sau khi ăn xong, Thanh Thư nằm trên giường hỏi: “Lúc nào ngoại tổ mẫu trở về.”
Sắc mặt trần ma ma u ám nói: “Có phải là lão thái bà kia bảo cô nương đổi cách xưng hô hay không?” Trần ma ma nhìn nghìn lần cũng không nhìn vừa mắt Lâm lão thái thái, sau lưng Cố Nhàn đều gọi đối phương là lão thái bà.
Thanh Thư không lên tiếng. Có điều, đôi khi trầm mặc đại biểu cho tán đồng.
Trần ma ma cười lạnh nói: “Chẳng qua là một đám dân quê, vậy mà lại tự cho mình là thư hương môn đệ, cô nương đừng nghe bọn họ nói hươu nói vượn.”Chẳng qua trong nhà cho ra một cái cử nhân, vậy mà đã tưởng mình là nhà nho, da mặt này cũng thật dày.
Thanh Thư biết mình sai sót, quê quán ở đây đều kêu bà ngoại mà không phải ngoại tổ mẫu: “Trần ma ma, ý ta nói là bà ngoại.”
Trên mặt Trần ma ma lộ ra ý cười: “Cô nương yên tâm, trong hai ngày này lão thái thái có lẽ sẽ trở về.” Lão thái thái nhìn thấy bộ dạng này của cô nương, sẽ đau lòng chết mất.