Nhặt Được Lão Đại Mất Trí Nhớ

Chương 13: Tôi Có Thể Lấy Việc Công Trả Thù Tư Được Không?

Giám đốc vừa chuẩn bị xong thì cũng đã qua hai mươi phút rồi. Phó Điềm Điềm không nói chuyện, A Bạch cũng sẽ không chủ động nói chuyện. Hai người nhìn nhau qua một lớp màn hình. Phó Điềm Điềm cảm thấy hiện tại bản thân có chút ngốc, nói: “Đi ngủ đi.”

A Bạch nghe lời nằm lên giường, nhưng vẫn không tắt điện thoại mà lại đặt điện thoại ở bên giường, lẳng lặng nhìn cô.

“Điềm Điềm.” Hắn lại gọi một tiếng.

Đột nhiên Phó Điềm Điềm có chút hiểu ra tại sao có một vài phú bà lại thích nuôi chó con. Bận rộn cả ngày khi nhìn thấy có người nghiêm túc chờ mình như vậy, ỷ lại vào mình, mệt mỏi toàn thân cứ như thể đều tan biến mất.

Chờ đến lúc A Bạch chuẩn bị cúp máy, cảm thấy có chút không thực tế, Phó Điềm Điềm dặn dò hắn ngủ ngon, sau đó cũng cúp điện thoại, tắt di động đi.

Lúc này người của tổ tiết mục tiến đến: “Phó Điềm Điềm, ngày mai cô gọi mọi người dậy nhé.”

“Tôi?” Phó Điềm Điềm chỉ vào mình: “Vậy được thôi, tôi gọi bọn họ dậy lúc mấy giờ đây?”

“Bảy giờ rưỡi xe sẽ xuất phát.”

Phó Điềm Điềm liền làm động tác ok.

Bảy giờ rưỡi xuất phát, lăn lộn thêm chút, rời giường, trang điểm, tạo hình, còn phải ăn sáng nữa, để mọi người có đủ thời gian, vậy sáu giờ gọi bọn họ đi. Phó Điềm Điềm chỉnh đồng hồ báo thức lúc sáu giờ xong lại đặt thêm một cái lúc bảy giờ.

Sáng sớm, Phó Điềm Điềm bị đồng hồ báo thức động đến tỉnh, mắt nhắm mắt mở tắt điện thoại, lại nằm một lúc lâu mới nhớ tới nhiệm vụ của mình, lập tức bò dậy, bắt đầu ngồi trên giường gọi điện thoại phòng cho những người khác.

Ai cũng phải nghe tiếng chuông điện thoại của khách sạn, tuy ngắn nhưng rất chói tai, vài người bị Phó Điềm Điềm gọi dậy rất nhanh, cơn buồn ngủ cũng mất hết. Còn Phó Điềm Điềm thỏa mãn cúp điện thoại, lại trùm chăn ngủ tiếp.

Ừm, bọn họ chuẩn bị lâu nên mới cần rời giường lúc sáu giờ, cô dậy lúc bảy giờ là được rồi.

Bởi vì bị Phó Điềm Điềm đánh thức quá sớm, những người khác dù rất buồn ngủ cũng không thể không cho Phó Điềm Điềm mặt mũi được, vì thế nên một đám liền bò dậy lúc hơn sáu giờ, chuẩn bị rồi ăn bữa sáng xong cũng mới khoảng bảy giờ.

Mà lúc này, cuối cùng thì Phó Điềm Điềm cũng chịu dậy, mười lăm phút chuẩn bị, mười phút ăn gì đó, còn có năm phút đồng hồ xuống tầng.

Chờ Phó Điềm Điềm đi vào đại sảnh, những người khác cũng đã chờ được một lúc lâu rồi.

Phó Điềm Điềm: “Mọi người đến thật sớm nha.”

Mọi người:… Tức giận.

Đạo diễn che miệng cười một lúc, chờ giọng mình trở lại bình thường mới nói: “Tiết mục ngày hôm qua đều ở trong nhà, hôm nay là thi đấu vận động ở bên ngoài, điểm mà hai ngày này đạt được sẽ quyết định ai là người giành được huân chương cũng như đoạt giải.”

Năm vị khách mời đi vào sân vận động mà tổ tiết mục đã bố trí, trên sân có rất nhiều hạng mục, ai có thể hoàn thành những hạng mục này đầu tiên là người về nhất.

Vì không để cho các cô gái rơi vào thế yếu, mấy hạng mục được tổ tiết mục lên kế hoạch rất kĩ, không phải chỉ đơn giản là thử thách về thể lực và tốc độ mà còn có độ cân bằng, sự dẻo dai,…

Ví dụ như trong đó có một hạng mục là đi trên cầu dây xiếc, khách mời phải đi qua cây cầu bằng hai thanh dây thép, dưới cầu có rải đệm mềm cùng bọt biển, nếu bị ngã xuống thì phải quay lại điểm xuất phát để bắt đầu lại.

Trình Trục vốn dĩ cho rằng ngày hôm qua hắn đã thua rồi, cho nên mặc kệ thế nào hôm nay cũng phải thắng, kết quả, hắn mới đi được ba bước trên cái cầu này, Hứa Tinh Trạch đã vọt qua như một cơn gió xoáy, lúc đến đích suýt chút nữa thì mất thăng bằng ngã xuống, hắn lao về phía trước một chút rơi vào đài cao, thuận lợi vượt qua.

Trình Trục nhìn đến choáng váng, sau khi lại ngã xuống một lần nữa thì quyết định noi theo Hứa Tinh Trạch, kết quả lao đến hai bước thân thể đã mất thăng bằng, đầu lao thẳng xuống hồ bọt biển, hơn nửa ngày sau mới ra được.

“Hứa Tinh Trạch đúng là cái bug trong kỳ này mà.” Trình Trục phun bọt biển trong miệng ra: “Cái loại người đã học qua khiêu vũ như hắn ta, vừa có tốc độ của đàn ông, vừa có độ cân bằng của phụ nữ, ai có thể so được với hắn ta đây chứ.”

Trong thời gian Trình Trục nói chuyện, Hứa Tinh Trạch lại vượt qua thêm một cái hạng mục nữa, cũng may mọi người đều nhận ra được hắn làm quá nhanh. Vị trí xuất phát của bọn họ không giống nhau, cho nên hạng mục đang tiến hành cũng khác nhau, đến hạng mục tiếp theo, Hứa Tinh Trạch đã bị Cố Khải ôm lấy.

“Thời tiết hôm nay tốt như vậy, chắc chúng ta sẽ bị phơi đến cháy nắng mất.” Cố Khải nói.

“Anh Cố, trời hôm nay đầy mây, bầu trời không có nắng.”

Cố Khải xấu hổ một giây, Phó Điềm Điềm bên cạnh liền nhìn qua: “Em trai Hứa, cậu chính là tia nắng nhỏ của Cố Khải đó!”

Cố Khải: “Đúng đúng, là như vậy đấy.”

Hứa Tinh Trạch:……

Hai người thực sự bắt đầu nằm xuống phơi nắng, Trình Trục thì vui vẻ cực kỳ, rốt cuộc cũng đã qua được cầu thép, hắn liền đi tới hạng mục tiếp theo.

Hứa Tinh Trạch đang định trốn thì bị Trình Trục ngăn chặn lại, Cố Khải bên cạnh giống như gió bay mất.

Trình Trục không thể không ở lại, nổi giận nhìn người đối diện: “Này……”

Hứa Tinh Trạch liếc hắn một cái: “Tôi còn chưa tức giận đâu mà anh đã tức cái gì chứ.”

“Đúng nhỉ, hay là chúng ta cũng tới phơi nắng đi.”

“Ừ.”

Hai người lại nằm xuống.

“Chị Phó đến đích rồi.” Hứa Tinh Trạch nói.

“Nhanh vậy.” Trình Trục ngẩng đầu nhìn đã bị Hứa Tinh Trạch bất ngờ đẩy xuống hồ bọt biển: “Anh Trình, hẹn gặp lại.”

Hứa Tinh Trạch cũng chạy.

Ba người đàn ông lục đυ.c với nhau, cuối cùng lại để Phó Điềm Điềm cùng Hướng Ngữ được hưởng lợi. Hai người gần như đến đích cùng lúc.

Người của tổ tiết mục đề xuất: “Hay chơi kéo búa bao quyết định thắng bại đi.”

Phó Điềm Điềm không thể tin tưởng: “Qua loa như vậy sao?”

Tổ tiết mục: “Vậy cô có cái biện pháp tốt hơn à, đấu lại sao?”

“Chủ đề của kỳ này không phải là về thể lực sao? Bọn tôi có thể so vật tay.” Phó Điềm Điềm nói.

Tổ tiết mục gật đầu tỏ vẻ đồng ý, lại hỏi ý của Hướng Ngữ, tất cả mọi người đều không có ý kiến, vì thế liền dọn bàn ghế đến để hai cô gái so vật tay.

Lúc này mấy người đàn ông cũng đến đây, đứng vây xem ở bên cạnh.

Trình Trục nói: “Chúng ta cược xem ai sẽ thắng đi. Tôi cược là Phó Điềm Điềm, cái hoạt động này là Phó Điềm Điềm đề nghị, chắc chắn là có kinh nghiệm. Hơn nữa nhìn qua thì có vẻ như cô ấy cũng đã tính trước mọi việc rồi.”

Những người khác chưa kịp nói tiếp, Phó Điềm Điềm đã bị Hướng Ngữ vật ngã tay.

Trình Trục:!!!

Phó Điềm Điềm vô tội đứng lên: “Là vì tôi chưa từng thắng kéo búa bao cho nên mới muốn thử vật tay xem sao.”

“Cô chơi kéo búa bao với Hướng Ngữ thử xem.” Cố Khải nói.

Hướng Ngữ cũng bừng bừng hứng thú: “Chị Điềm Điềm, đến thử xem.”

Hai người lại thử chơi kéo búa bao một lần, Phó Điềm Điềm ra búa, Hướng Ngữ lại ra bao.

“Nhìn đi.” Phó Điềm Điềm mệt tâm nói.

Những người khác không tin, sôi nổi muốn chơi kéo búa bao với cô, kết quả cả bốn người đều thử một lần, ngay cả người của tổ tiết mục cũng tới thử, nhưng Phó Điềm Điềm vẫn cứ không thắng được, lần nào cũng thua thảm.

“Thế này nhé, lần sau tôi ra búa trước, cô ra bao, tôi cho cô thắng một lần.” Trình Trục nói.

“Được.” Phó Điềm Điềm thực sự ra bao, kết quả đối phương lại ra kéo.

“Cô thực sự đã tin thật kìa, ha ha ha ha.”

Phó Điềm Điềm: “Anh Trình, một lần bất tín vạn lần bất tin.”

Trình Trục: “Ha ha ha……”

Phó Điềm Điềm chuyển qua hỏi tổ đạo diễn: “Buổi chiều tôi có thể dùng việc công trả thù tư không?”

Tổ đạo diễn tiếp tục phong cách xem náo nhiệt không sợ chuyện lớn của bọn họ: “Bọn tôi chỉ tuyên bố nhiệm vụ, chuyện khác bọn tôi mặc kệ.”

Đây là có ý muốn nói tùy hai người, muốn làm gì thì làm.