Sống Lại Tại Cửa Cục Dân Chính

Chương 45: Tất cả đều là phúc lợi

Bữa cơm tất niên năm nay không phải là bữa cơm phong phú nhất, nhưng lại là sự hoài niệm từ lâu của Vu Đông.

Chỉ là nồi gà hầm đặt ở giữa bàn ăn ngày xưa bây giờ đã biến thành một nồi cá kho ngon miệng, Vu Đông vừa nhìn thì biết là do ba cô làm.

“Ba, hôm nay ba xuống bếp sao?” Dù tay nghề bếp núc của ba Vu rất tuyệt nhưng ông lại không thích xuống bếp nấu ăn.

“Chúng ta được hưởng từ Hạ Phong đó, ba tự đi chợ mua cá tươi.” Vu Tùng nháy mắt với em gái mình.

“Khụ!” Ba Vu hơi mất tự nhiên mà uống một ngụm rượu.

Hạ Phong nghe xong thì thấy cảm động trong lòng, hắn cầm ly rượu trên bàn lên đổ rượu vào rồi đứng dậy: “Cám ơn bác, con kính bác một chén.”

“Hôm qua con mới say xong đó.” Ba Vu nói.

“Con sẽ uống ít thôi ạ.”

Lúc này ba Vu mới gật đầu cụng chén với Hạ Phong.

Mẹ Vu bưng tô canh cuối cùng bước vào, người một nhà cùng nhau ăn bữa cơm tất niên một cách vui vẻ.

Trong lúc ăn Vu Tùng cũng nhân cơ hội này mà rót cho Hạ Phong mấy ly rượu, một hồi sau thì Hạ Phong cũng bị ép uống khá nhiều, mặc dù đã có đồ ăn nhét vào bụng để lót dạ cộng thêm uống rượu cũng chậm, nhưng Hạ Phong với tửu lượng tệ hại đã hơi mơ mơ màng màng.

Hiển nhiên ba Vu cũng đang vui, bởi vậy sau khi uống mấy chén thì ông bắt đầu nói nhiều lên.

“Hạ Phong, cậu đó, phải đối xử tốt với con gái của tôi biết không.” Ba Vu chỉ vào Hạ Phong rồi nói.

“Bác cứ yên tâm, con nhất định sẽ đối xử tốt với Vu Đông.” Hạ Phong quơ quơ đầu, muốn làm cho đầu óc đang mờ mịt của mình tỉnh táo hơn một chút.

“Đông Đông nhà tôi, không phải tôi tự khen nhưng trong phạm vi mười dặm quanh đây, cậu sẽ chẳng tìm được một cô gái nào xuất sắc hơn nó nữa đâu.” Ba Vu bắt đầu đếm, “Vừa thông minh, vừa hiếu thảo, lại còn xinh đẹp nữa.”

“Nhưng không được dịu dàng cho lắm!” Vu Tùng, tửu lượng cũng chẳng tốt lành gì, đang nằm lên bàn nói chen vào.

“Con câm miệng đi!” Ba Vu trừng mắt nhìn con trai mình một.

“Không phải, Vu Đông rất dịu dàng.” Hạ Phong che lại ngực cười, “Mỗi lần con nhìn thấy cô ấy đều cảm thấy ấm áp trong lòng.”

“Tôi bảo vệ nó hai mươi hai năm, cuối cùng nó phải đi về nhà cậu.” Ba Vu cảm thấy có chút khó chịu.

“Bác à, sau này con sẽ bảo vệ cô ấy.” Hạ Phong vỗ ngực bảo đảm.

“Ai cần em bảo vệ, em gái tôi lúc nhỏ, có thể một chọi hai với mấy thằng con trai đó, từ nhỏ đến lớn chính là nữ hán tử* có tiếng.” Vu Tùng khoa tay múa chân biểu diễn hình ảnh trâu bò.

(*nữ hán tử: chỉ những cô gái hào sảng, không sợ khổ sợ cực, tự tôn tự lập, tính cách kiên cường, sẽ không xin giúp đỡ của người khác khi không cần thiết, nếu tự làm được thì sẽ tự mình làm lấy, ví dụ sửa bóng đèn, sửa máy tính, đập gián, bưng thùng nước v.v)

“Lúc nó học tiểu học, cấp hai đều là thủ lĩnh đó.”

“Lợi hại như vậy sao?” Hạ Phong mơ mơ màng màng nhìn về phía anh vợ.

“Cho nên em phải cẩn thận một chút, nếu em mà dám ăn hϊếp em gái của anh thì anh sẽ lên trước, sau đó thả em gái của anh ra xử em.” Vu Tùng nói năng lộn xộn, thật ra hắn cũng không biết chính mình đang nói gì nữa.

“Vâng!” Cũng chẳng biết Hạ Phong có nghe hiểu gì hay không mà cứ cười ngây ngốc.

“Đông Đông từ nhỏ đã cố chấp, nó thích ai liền đối xử cực tốt với người đó, những thủ đoạn dữ dằn bình thường đều không dám dùng.” Ba Vu là người hiểu biết con gái mình nhất, “Nếu nó bị người mà nó để ý nhất thương tổn thì càng im lặng không nói gì.”

“Cho nên… Hạ Phong à, bác hy vọng con có thể chăm sóc nó nhiều hơn.” Ba Vu nhìn về phía Hạ Phong, đôi mắt say lờ mờ phảng phất đã tỉnh táo lại trong chớp mắt.

“Bác…”

“Bác luôn lo lắng, lo lắng nó sẽ bị người khác ăn hϊếp.”

“Bác cứ yên tâm… Sau này… Còn có con mà.” Hạ Phong cố gắng ngồi thẳng dậy nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể nằm xoài trên trên bàn.

Ba Vu cười cười, ông nhìn đứa con trai bên cạnh mình không biết đã ngủ mất từ lúc nào rồi.

“Ba!” Vu Đông vẫn luôn yên lặng ngồi một bên thì nước mắt sớm đã đong đầy trong mắt, cô nhìn ba mình, người chưa bao giờ nhỏ giọng nói lời yêu thương mà nghẹn ngào trong lòng.

Ba Vu cười cười, phảng phất đã về lại lúc Vu Đông còn nhỏ, ông giơ tay ra vỗ đầu Vu Đông.

Cái vỗ đầu này cũng làm nước mắt của Vu Đông rơi xuống.

“Sao em khóc?” Hạ Phong mơ mơ màng màng ngồi dậy lần nữa, hắn ngước mắt lên thì phát hiện khuôn mặt đầy nước mắt của Vu Đông nên đau lòng giơ tay ra chùi.

“Đừng khóc nữa, anh mới hứa với bác, sau này sẽ bảo vệ em.” Bàn tay dày rộng của Hạ Phong chạm vào khuôn mặt của Vu Đông, phảng phất như đang dỗ dành một đứa trẻ.

Vu Đông cười gật gật đầu.

Hạ Phong phảng phất như đã yên tâm, cảm giác say đã quay trở lại, hắn dựa vào người Vu Đông rồi ngủ say.

Lúc mẹ Vu ra khỏi phòng bếp thì chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh như thế này, cả bàn là ba người đàn ông đã say đến ngây ngất.

Sáng sớm mùng một Tết.

Hạ Phong bị một tia nắng chiếu vào đánh thức, lọt vào tầm mắt của hắn chính là khuôn mặt đang say ngủ của Vu Đông.

Hơi thở gần kề, cái trán đối diện và vòng eo mềm mại dưới cánh tay nữa.

Hạ Phong nhìn lông mi vừa dài vừa mỏng của Vu Đông thì nhịn không được mà nhẹ nhàng hôn lên.

Lông mi Vu Đông chớp chớp, một đôi mắt đẹp, phảng phất như suối nước trong, ào ào chảy vào đáy lòng Hạ Phong.

“Chào buổi sáng!” Hạ Phong không nhúc nhích, ở vị trí cực gần như thế này nói câu chào buổi sáng.

“Chào buổi sáng!” Vu Đông cũng cười ngọt ngào.

Hạ Phong chớp mắt một rồi nhẹ nhàng thò đầu qua, tia nắng nghịch ngợm bị Hạ Phong che lại đã thoát khỏi Hạ Phong rồi làm chói mắt Vu Đông.

Vu Đông không khống chế được mà nhắm hai mắt lại, trên môi truyền đến độ ấm quen thuộc của Hạ Phong, phảng phất còn mang theo mùi rượu của tối hôm qua, từ môi, đến hàm răng, lại đến mỗi một chỗ trong khoang miệng.

Hạ Phong giống như một bạo chúa vậy, hắn không ngừng chiếm thành đoạt đất, mà Vu Đông thì đã như bọn lính tan rã.

Lúc đã hết khí oxy thì hai người cuối cùng cũng chịu tách ra, sợi chỉ màu bạc dính vào đầu lưỡi của hai người, phảng phất không thể chia cắt.

Hạ Phong liền dùng tư thế này mà vuốt vuốt mái tóc dài hơi rối của Vu Đông rồi nhỏ giọng nói: “Năm mới vui vẻ!”

“Năm mới vui vẻ!” Vu Đông cong đôi mắt đẹp của mình.

“Anh có một nguyện ước đầu năm.” Hạ Phong ôm Vu Đông vào ngực mình, cằm thì đặt trên đầu Vu Đông.

“Nguyện ước gì?” Vu Đông hiếu kỳ nói.

“Anh hy vọng sau này mỗi ngày thức dậy đều có thể thấy em.”

Vu Đông giãy giụa để ngẩng đầu lên, ánh mắt của cô lại đối diện với Hạ Phong lần nữa, cô chỉ mỉm cười ngọt ngào một rồi lại nằm vào trong lòng của Hạ Phong.

Hai người lại ngọt ngào một lát rồi mới chịu ra khỏi giường.

Sáng mùng một Tết, Hạ Phong có mấy phát hiện mới. Ba Vu hút thuốc mà hắn mua tặng, anh vợ đeo đồng hồ mà hắn mua tặng, mẹ Vu thì mặc quần áo do Vu Đông mua cho, còn đi khoe khắp nơi mấy món thuốc bổ mà hắn tặng nữa.

“Chắc là anh đã qua cửa rồi nhỉ?” Hạ Phong hỏi.

“Xem như là vậy.” Vu Đông liếc mắt nhìn người nào đó đang ngây ngô cười một rồi nói.

“Ha hả…” Hạ Phong nhịn không được cười nói, “Vậy chúng ta có thể chuẩn bị hôn lễ rồi phải không?”

“Chuyện này thì phải thương lượng với mẹ em.” Vu Đông nói.

“Còn có mẹ của anh nữa.” Hạ Phong cười lấy di động ra, không thể chờ đợi được nữa mà muốn nói cho mẹ mình tin tức tốt này.

Qua năm mới thì mùa xuân đã đến, cả núi đầy cỏ khô đã có những mầm xanh, chiếc áo khoác lông dày đã đổi thành chiếc áo khoác mỏng. Mùng năm Tết thì hai người đều phải chuẩn bị về Thượng Hải.

Trước khi đi thì mẹ Vu đưa cho Hạ Phong một bao lì xì, bà nói đây là quà ra mắt.

Hạ Phong muốn từ chối nhưng lại bị Vu Đông ngăn cản.

Trước khi lên xe, Hạ Phong đi đến trước mặt ba Vu, vẻ mặt trịnh trọng nói: “Bác, những lời nói buổi tối hôm đó con đều nhớ kĩ rồi, bác cứ yên tâm.”

“Tốt!” Khuôn mặt nghiêm túc của ba Vu cuối cùng cũng lộ ra ý cười, ông vỗ vỗ bả vai của Hạ Phong.

Ba Vu không dùng nhiều sức nhưng Hạ Phong biết, hắn đã lấy đi châu báu trong lòng ông.

Bởi vì đa số người đều qua mùng sáu Tết mới về nên dọc theo đường đi thì hai người cũng không bị kẹt xe, ăn xong cơm trưa, mười giờ tối thì hai người về đến Thượng Hải.

Ngồi xe hơi mười mấy tiếng, việc đầu tiên Vu Đông làm khi về đến nhà là nằm xoài trên ghế sô pha giả làm người chết.

Hạ Phong mang theo hành lý vào cửa, thấy Vu Đông giống một con vật mềm mại thì cười cười nói: “Lúc nãy em mới nói với anh là đói đó.”

“Nhưng em không muốn động đậy!” Vu Đông làm nũng.

“Em đi tắm đi, tắm xong sẽ thoải mái hơn một chút. Anh đi làm đồ ăn cho em.” Hạ Phong nói.

“Được rồi!” Vu Đông đứng lên, mang hành lý của mình về phòng ngủ phụ.

Hạ Phong nhìn động tác cực kì tự nhiên của Vu Đông thì mắt hơi chớp, hắn nghĩ có lẽ mình nên làm gì đó để Vu Đông ý thức được cô nên đổi phòng ngủ.

Đợi đến lúc Hạ Phong nấu xong mì mang lên bàn thì cũng là lúc Vu Đông mới tắm xong, mặc một bộ đồ tắm đi ra. Vu Đông đã đói lả nên cô không đợi nổi mà lập tức ngồi xuống trước bàn ăn.

Hạ Phong cười rồi đưa đũa lại, hắn cúi đầu lại gần. Hạ Phong thấy mái tóc vẫn chưa được lau khô của Vu Đông, một giọt nước chảy từ xương quai xanh vào trong bộ đồ tắm.

Bởi vì mới tắm xong nên khuôn mặt của cô càng có vẻ mềm mại hồng hào hơn, ánh mắt của Hạ Phong dần tối lại.

“Em ăn trước đi, anh đi tắm cái đã.” Giọng nói của Hạ Phong hơi khàn.

“Ừ ừ!” Vu Đông chỉ lo ăn mì nên đầu cũng không thèm ngẩng lên.

Đến lúc Vu Đông ăn uống no nê, ôm bụng ngồi trên ghế sô pha tiêu hóa thì giọng nói của Hạ Phong truyền đến từ trong phòng tắm của phòng ngủ chính.

“Sao vậy?” Vu Đông không nghe rõ Hạ Phong mới nói gì.

“Dầu gội đầu trong phòng tắm hết rồi, em lấy giúp anh một chai khác đi.” Giọng nói của Hạ Phong lại truyền đến lần nữa.

“À.” Vu Đông mang dép lê chạy vào phòng của mình, cầm dầu gội đầu rồi vội vã chạy vào phòng Hạ Phong.

Cô đứng trước cửa phòng tắm của Hạ Phong rồi gõ cửa: “Anh mở cửa đi, em đưa cho anh.”

Cửa phòng tắm mở ra một chút.

Vu Đông không nghĩ gì nhiều, cô giơ tay ra để dầu gội vào đợi Hạ Phong lấy.

Nhưng Vu Đông không hề nghĩ đến, tay Hạ Phong thật sự đã vươn ra, nhưng thứ hắn lấy không phải dầu gội, mà là cô.

Đợi đến lúc Vu Đông phản ứng lại thì cô đã bị Hạ Phong để dựa vào tường của phòng tắm, đôi dép lê con thỏ với bộ lông xù xù đã bị nước từ vòi hoa sen làm cho ướt đẫm.

Bộ đồ tắm mới thay ra cũng bị ướt đẫm dán sát vào người cô.

Tay Hạ Phong không biết từ lúc nào đã chui vào trong chiếc áo tắm, xoa nhẹ sống lưng bóng loáng của Vu Đông.

“Hạ Phong…” Vu Đông hơi mờ mịt mà ngẩng đầu.

“Ừ?”

Vu Đông thấy được sự nhiệt tình và kháo khát từ trong mắt của Hạ Phong, thân thể vốn đã mỏi mệt nháy mắt trở nên mềm nhũn.

Chiếc áo tắm rộng thùng thình đã bị Hạ Phong nhẹ nhàng kéo ra, Vu Đông bị đè ở trên tường không thể động đậy, chỉ có thể cảm nhận được bàn tay cực nóng của Hạ Phong di động khắp nơi trên da thịt của cô, mang theo sự run rẩy từng chút một.

Nước từ vòi hoa sen chảy xuống làm Vu Đông không mở được mắt, nhưng cảm giác từ thân thể của mình truyền đến thì càng rõ ràng hơn bao giờ hết.

Hạ Phong cuối cùng đã không cắn xương quai xanh của Vu Đông nữa, hắn dùng đôi tay của mình xoay người Vu Đông lại.

Vu Đông theo bản năng dùng hai tay chống vách tường, cô còn chưa kịp đứng vững liền cảm giác được Hạ Phong vòng tay qua ôm lấy eo của mình rồi nâng lên một ít, một bàn tay khác lại cầm nụ hoa trước ngực của cô.

Lúc thân thể bị mở ra thì Vu Đông khó chịu mà ‘ừm’ một tiếng.

Sau đó là sự tấn công liên miên, hung mãnh hữu lực, không ngừng nghỉ. Đôi tay đang chống vách tường của Vu Đông dần trở nên trắng, cô khẽ cắn môi rồi ngẫu nhiên kêu ra vài tiếng nỉ non.

Sau khi mây mưa xong, Hạ Phong khóa vòi hoa sen, trong phòng tắm nháy mắt trở nên yên tĩnh lại. Hạ Phong không thay đổi tư thế tiếp tục ôm Vu Đông đã xụi lơ, hai người cứ như vậy mà lẳng lặng dựa vào vách tường, dư vị lại chuyện lúc nãy.

Phảng phất đã hồi lâu, Hạ Phong vuốt ve vòng eo mềm mại của Vu Đông, nhớ đến một việc: “Anh… Lúc nãy…… Giống như đã quên tránh thai.”

Đối mắt của Vu Đông cũng không thèm mở, hai chân cô đã xụi lơ nên chỉ có thể dựa vào Hạ Phong mới miễn cưỡng đứng thẳng được, cô nói với vẻ lười nhác: “Anh thích em bé không?”

“Thích.”

“Vậy thì sinh.”

Hạ Phong không có nhìn biểu tình của Vu Đông, hắn chỉ dịu dàng bế người lên, để lại những vệt nước và chiếc áo tắm đã bị nhăn nheo dưới đất. Hạ Phong bế cô đặt lên chiếc giường lớn trong phòng ngủ chính.

Trên chiếc khăn trải giường màu xanh biển là thân thể như ngọc của Vu Đông, sự đối lập mãnh liệt đập vào thị giác làm Hạ Phong lại lần nữa áp người xuống.

Cảm giác được Hạ Phong đến gần mình nên Vu Đông không nhịn được mà mở to mắt, cô mang vẻ tội nghiệp nhìn qua.

Hạ Phong nhẹ nhàng chạm vào khóe môi ướŧ áŧ của Vu Đông, trong mắt hắn là sự khát vọng và khẩn cầu. Vu Đông chớp chớp mắt rồi chủ động để người mình sát vào đối phương.

Hạ Phong cầm mắt cá chân của Vu Đông, thuận thế để lên vai của mình, bộ dáng tấn công kịch liệt đâu còn vẻ quý ông ôn hòa lúc bình thường. Vu Đông bị va chạm đến mức kêu không ra một tiếng hoàn chỉnh, chiếc khăn trải giường dưới thân đã bị mồ hôi thấm ướt, ướt ra một mảng hình cung.

Cho đến khi tất cả đều đã kết thúc, Hạ Phong ôm Vu Đông vào trong ngực mình, nhìn đối phương mỏi mệt đến mức không mở nổi mắt thì đau lòng và tự trách.

“Đông Đông.”

“Ừm ~~” Vu Đông phảng phất vẫn còn cảm nhận được một chút.

“Sau này chúng ta ngủ phòng này.”

“Ừ.”

Hạ Phong cũng không biết Vu Đông có nghe thấy hay không, đối với việc hôm nay không khống chế được bản thân thì Hạ Phong vừa tự trách vừa đứng dậy lấy máy sấy sấy mái tóc đã ướt nhẹp của Vu Đông.

Cho đến khi tóc của Vu Đông đã khô thì Hạ Phong mới kéo người vào l*иg ngực của mình một lần nữa, hắn nhắm mắt lại rồi đem mặt mình vùi vào cổ Vu Đông.

Hạ Phong chưa bao giờ nghĩ đến, có một ngày hắn sẽ khát vọng một người như vậy, phảng phất như có được cô thì đã có được cả thế giới.