Lục Trì Mạn vốn định làm người tốt giúp đỡ nam hài kia mà không thành, hắn lại không biết an ủi người khác đành quay về, để lại không gian riêng cho nó, Hoa Lạc Vũ thì không hiểu bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ cái gì mà thẫn thẫn thờ thờ, cứ luôn cầm lấy tay hắn sống chết không buông, hắn giãy ra không được đành từ bỏ, thôi thì một cái bàn tay, ngươi muốn nắm thì nắm đi.
Lục Trì Mạn với Hoa Lạc Vũ trở về trà lâu lại gặp Mộc Thiên Phàm, vị này không hiểu sao cả ngày đều đóng quân ở chỗ này hóng hớt chuyện thiên hạ mà bỏ mặc oanh oanh yến yến trong phủ, làm cho một đám hồng nhan khóc hết nước mắt, Lục Trì Mạn lại hơn một lần hoài nghi người này thích nam nhân.
Thật nghi ngờ!
Hoa Lạc Vũ vẫn không nói gì, trầm mặc nắm lấy tay hắn mà ngây người, từ dưới lầu truyền tới tiếng bàn tán của dân chúng, đều xoay quanh chủ đề Triệu phủ.
Lục Trì Mạn cũng chống cằm dỏng tai nghe ngóng.
"Tới đây ta nói cho các ngươi biết một chuyện, ta có một bằng hữu là đầy tớ ở Triệu phủ, hắn mới nói cho ta biết một chuyện liên quan đến việc Triệu tiểu công tử mấy ngày hôm nay cứ luôn đi tìm thuốc kia!"
Quần chúng Giáp hắng giọng nói to, vỗ bàn, một chân dẫm lên ghế kéo lấy sự chú ý của mọi người, tập thể quần chúng ăn dưa như ý nguyện lập tức xúm lại nhao nhao.
"Chuyện gì? Như nào?"
"Ngươi nói nhanh đi, thần thần bí bí cái gì?"
"Đây, đây, lão tử thở một cái cũng không được sao? Giục cái gì mà giục! Chuyện thế này, mẫu thân của tiểu công tử Triệu gia chính là chính thất phu nhân, bao lâu nay vẫn luôn được sủng ái không phải sao? Thế nhưng mấy tháng trước Triệu lão gia đột nhiên sủng ái một tì nữ nâng lên làm thϊếp, sau đó ngày ngày cùng vị thϊếp thất này ân ái, địa vị của nàng ta trong phủ đột ngột cao lên chỉ kém Triệu phu nhân nữa thôi. Khắp Triệu phủ đều cảm thấy Triệu lão gia bị thϊếp thất kia mê hoặc, chỉ đâu đánh đó rồi! Hơn nữa vị thϊếp thất này vô cùng kiêu ngạo, coi Triệu phủ như nàng ta làm chủ mà gây sự với Triệu phu nhân, ỷ vào được Triệu lão gia sủng ái mà suốt ngày sai bảo người làm trong phủ thế này thế kia, chắc là muốn trèo lên chính thất!"
"Chỉ là một thϊếp thất mà kiêu căng như thế luôn?"
"Triệu lão gia làm thế nào nhìn trúng một con ngỗng ghê gớm như thế vậy?"
"Xinh đẹp đi!"
"Nam nhân đều thấy đẹp là mất đi lí trí thế mà, tra nam!"
"A! Sao lại vơ đũa cả nắm như thế? Chúng ta đã làm gì?"
"Các ngươi đừng nói nữa, để hắn kể nốt đi đã, sau đó thì thế nào?"
Quần chúng Giáp chờ mọi người tiếp tục nhìn mình mới nói tiếp: "Vị thϊếp thất kia cách đây một tháng được chuẩn đoán là có hỉ, nàng ta liền suốt ngày ôm bụng đi đi lại lại chọc tức Triệu phu nhân, sau đó nàng ta cứ mỗi lần bị sao là Triệu lão gia liền vô tình bắt gặp, Triệu phu nhân có mặt ở đó liền bị ăn mắng ăn phạt. Là người bình thường đều sẽ nhận ra là nàng ta đang cố ý, chỉ có Triệu lão gia bị mê hoặc là không nghi ngờ gì, tình cảm phu thê bao nhiêu năm của Triệu lão gia cùng phu nhân cứ thế liền mà rạn nứt. Cho đến cách đây mấy hôm, vị thϊếp thất kia bị hỏng cái thai, Triệu phu nhân bị nô tì đứng ra xác nhận, Triệu lão gia tức giận vô cùng, dùng những lời lẽ thậm tệ mắng mỏ phu nhân. Phu nhân tuyệt vọng, cái gì cũng không cầm liền bỏ đi, sau đó không biết bị sao mà phát bệnh rất nghiêm trọng, Triệu tiểu công tử biết được vội vã đi tìm đại phu chữa trị, bị Triệu lão gia biết được liền cho người đi khắp thành Vân Nam không cho đại phu đi chữa, còn nhốt tiểu công tử lại. Chắc là bệnh tình của phu nhân hôm nay đã chuyển biến xấu nên tiểu công tử Triệu gia mới vội vàng như thế, nhưng mà một đứa trẻ còn chưa trưởng thành thì làm sao chống lại được Triệu lão gia cơ chứ?"
"Theo ta thấy thì nhất định là do vị thϊếp thất kiêu căng kia mà ra, xinh đẹp mà độc ác quá đi!"
"Ngươi vừa nói điều mà ai cũng biết đấy!"
"Thì là bởi vì nàng ta được sủng ái, nàng ta muốn làm gì thì làm đấy, chuyện của Triệu gia chúng ta đám thường dân đâu có nói tới được!"
"Triệu lão gia ở Vân Nam lộng hành cũng đã nhiều năm như thế ngoài chúng ta biết thì phía trên đâu có ai quan tâm tới đâu, ở chỗ này trừ tiểu công chúa ra thì còn ai có chức có quyền hơn Triệu gia đâu?"
"Còn không phải là dựa vào nhà ngoại của Triệu phu nhân là thương nhân giàu có mấy đời sao? Nếu không, một cái chức quan văn tứ phẩm kia Triệu gia có thể được như bây giờ à?"
"Ngươi mẹ nó nói đúng thì nói nhỏ thôi, không sợ rước họa vào thân à?"
"…"
"Vẫn là tiểu công chúa xinh đẹp hiền lành nhất, có quyền có thế mà chẳng kiêu căng, nói chuyện còn dịu dàng dễ nghe, còn mỉm cười, khiến cho trái tim thiếu nữ sớm đã chết lặng của lão nương cũng run rẩy!"
"…"
Mộc Thiên Phàm cười tủm tỉm nhìn hắn: "Vẫn là tiểu muội muội bảo bối giỏi nhất, ai cũng đều yêu thích!"
Lục Trì Mạn: "…"
"Thế nào mà Nhị ca của muội vừa mới chạy về một tí, quay lại liền đã bỏ qua nhiều chuyện như thế a? Thật là!" Mộc Thiên Phàm than thở, mở ra gấp vào quạt xếp đến nghiền nói: "Chắc tiểu muội muội không biết, Triệu phu nhân thời trẻ chính là mỹ nhân đứng đầu thành Vân Nam này, còn là tiểu thư danh giá của Lý gia một gia tộc thương nhân giàu có mấy đời, phong quang vô hạn kiêu ngạo biết bao. Số người tới cầu gả năm ấy phải xếp dài từ đầu thành đến cuối thành, đạp nát bậc cửa Lý gia không biết bao nhiêu lần, thế mà mỹ nhân cuối cùng lại rơi vào tay Triệu Cảnh lúc đó mới chỉ là một quan văn lục phẩm. Người đời sau lưng đều nói Triệu Cảnh bám váy nữ nhân mới có được ngày hôm nay, một nam nhân bị nói như thế nhiều năm lòng tự trọng tự nhiên sẽ bị đả kích, vẫn là Triệu phu nhân những năm qua vì yêu mà ủy khuất thu mình lo xếp chuyện trong phủ, gia nghiệp để lại của gia tộc cũng đều đưa hết Triệu Cảnh. Chuyện xảy ra đến ngày hôm nay, cuối cùng chỉ có Triệu phu nhân chịu khổ, còn có tiểu hài tử kia!"
"…" Thật không uổng công ngày ngày chạy tới đây, cái gì cũng biết: "Muội có điều thắc mắc, Lý gia chỉ có một mình Triệu phu nhân thôi sao? Bây giờ xảy ra chuyện lớn như thế cũng không thấy Lý gia nào ra mặt."
Cho dù là chỉ có một mình phu nhân, thì Lý gia một gia tộc mấy đời chẳng lẽ cũng không có ai họ Lý nữa chắc?
Mộc Thiên Phàm chép miệng: "Muội đấy! Cả ngày ở trong phủ thì biết cái gì? Lý gia năm đó sau khi cha nương Triệu phu nhân chết liền rời khỏi Vân Nam rồi, bao nhiêu năm trôi qua không hề có một người nào trở lại. Triệu phu nhân vốn là có một đệ đệ tên Lý Dư, đáng nhẽ Lý Dư phải kế nghiệp cha nương, nhưng người này cha nương vừa chết liền cầm kiếm ngao du khắp thiên hạ rồi, bây giờ cũng rất có tiền đồ, mỗi năm đều sẽ trở về thăm tỷ tỷ một lần. Cũng sắp đến ngày đấy rồi, Triệu Cảnh sẽ sớm cho người đưa phu nhân về thôi, gã hồ ly này ấy mà rất sợ Lý Dư!"
Suốt ngày ở trong phủ không phải là hắn, nhưng hắn đúng là không biết cái gì! Đó là lỗi của Diệu Diệu, không phải hắn!
[…] Đừng có cái gì cũng đổ lên đầu nó! Bảo bảo giận dỗi!
Lục Trì Mạn ở trong lòng yên tâm mắng hệ thống xong, nói cho hồ ly ca ca một chuyện mà hắn biết: "Sợ là Triệu Cảnh khó qua được ải này rồi, nói cho huynh biết một chuyện, vừa rồi ta cùng Hoa Lạc Vũ đi theo tiểu công tử Triệu gia kia nhìn thấy Triệu phu nhân, bà ấy chết rồi!" Cho nên, không phải hắn cái gì cũng không biết đâu nhé! Hắn chỉ chỉ Hoa Lạc Vũ ngây người bên cạnh, nói tiếp: "Đây, huynh xem y này, cũng không biết làm sao mà cứ như thế này từ lúc đấy đến giờ!"
"Chết rồi? Sao lại thế được?" Mộc Thiên Phàm gập quạt giấy đánh roẹt một tiếng, kinh ngạc vô cùng, trầm mặc hồi lâu lại mỉm cười nói: "Thế này thì Triệu phủ sắp không yên ổn nữa rồi! Mà dù sao chuyện này đều không liên quan tới ta, chỗ này là đất phong của muội, chỉ có muội nói là tính! Nhị ca của muội chỉ ở nhờ thôi!"
"Muội nghĩ là Triệu phu nhân bị trúng độc, tám phần mười là vị thϊếp thất kia âm thầm làm, muội cũng định ngày mai sẽ tới Triệu phủ xem thế nào. Cũng đến giờ cơm tối rồi, muội về đây!" Lục Trì Mạn kéo Hoa Lạc Vũ trở về, đến giờ ăn cơm rồi không hóng hớt nữa, chuyện ngày mai thì để ngày mai tính!
Chuyện hôm nay cũng để ngày mai tính!
"Tiểu muội muội!"
Mộc Thiên Phàm đột nhiên gọi với theo.
"Sao vậy?" Cánh tay đặt lên cánh cửa của Lục Trì Mạn dừng lại, hắn quay đầu hỏi.
Mộc Thiên Phàm phe phẩy quạt xếp như một cao nhân đắc đạo nhìn xa xăm nói, ngữ điệu tỏa ra đầy ẩn ý: "Muội phải để ý Hoa phong chủ cẩn thận nha, bộ dạng hiện giờ của y giống hệt muội lúc trước. Không phải ai cũng có thể giống như muội, quên đi được chuyện quá khứ!"
"…" Cái gì mà giống như ta có thể quên đi quá khứ? Ta không quên cái gì hết hiểu chưa? Lúc trước có phải là ta đâu, nhưng ta có thể nói ra sao?
Có thể nói sao?
Không thể!
Hơn nữa y vẫn còn đang cầm tay ta đây, ta có thể không để ý chắc?
Lục Trì Mạn gật gật đầu, biểu thị mình đã biết, quay người trở về.
Sự thật là hắn đói mà thôi, giờ cơm đến rồi!