Tổng Tài Lạnh Lùng Cưng Chiều Cô Vợ Đặc Biệt

Chương 109: Kí ức quay về với chủ nhân - Tai nạn giao thông

- Cô nói hồ đồ gì thế?

- Cô không tin sao? Được, cô xem đi.

Nói rồi cô ta lôi ra một tờ giấy xét nghiệm, trong đó là kết quả mang thai của Bạch Mật Nhi. Tử Hạ cầm lên xem, cô hoang mang mất một lúc.

- Đấy, cô xem đi. Cái thai đã được một tháng tuổi rồi. Cũng may Mật Nhi nhà tôi vừa có một ít dấu hiệu là đã đi khám, nếu không đứa bé có chuyện gì thì làm sao?

Tử Hạ đứng hình. Thành Duệ lại đi nɠɵạı ŧìиɧ sao? Đứa trẻ lại được một tháng tuổi?

" Khoan đã, một tháng trước cả nhóm đang đi làm nhiệm vụ? ".

- Một tháng tuổi sao cô?

- Đúng vậy, trên tờ giấy đã ghi rõ, cô còn hỏi gì chứ.

- Hai người đó gặp nhau ở đâu, cô biết không?

- Thành Duệ thường đến nhà tôi.

- Thật sao, thế con sẽ đi xét nghiệm đứa bé. Nếu là con của anh ấy, con sẽ buông bỏ.

Mật Âm đúng là không biết rõ sự việc đã đi làm loạn. Việc làm nhiệm vụ cấp S thường không được tiết lộ cho người ngoài, nên bà ta không biết là phải.

- Không được, đã là con của nó thì xét nghiệm làm gì chứ.

- Hay là bà đang chia rẽ tôi và anh ấy chứ? Cô ta qua lại với người khác liền đổ thừa cho Thành Duệ là ý gì đây?

- Tôi chắc chắn đứa bé là của Thành Duệ. Ở đây có thể làm chứng, nếu không đúng thì tôi bị gì cũng được.

- Thế chắc cô không ngờ một tháng trước tụi con đã đi làm nhiệm vụ nhỉ? Chắc cô càng không ngờ hơn là con luôn giữ liên lạc với anh ấy, chuyện của Phàm Gia không có gì là con không biết, anh ấy đến mà con không biết ư? Giữ lại chút tự trọng đi cô ơi.

- Mày mà dám dạy đời tao à?

Bà ta nhào lên định cào lấy đôi mắt pha lê kia. Dù hôm nay Tử Hạ không khỏe mấy nhưng đủ làm bà ta nhục mặt. Cô né sang một bên, bà ta té nhào xuống sàn. Bảo vệ được Tử Thiên gọi do anh thấy sự việc qua camera nhanh chóng lôi bà ta ngoài. Không gian yên tĩnh được trả lại.

- Mọi người tiếp tục làm việc đi.

- Vâng ạ.

Nhân viên ở đây đều tin tưởng, nể phục tuyệt đối với cô. Để có được điều đó với một cô gái sắp bước sang tuổi 23 như cô thật là không dễ dàng.

Tử Hạ đi lên phòng làm việc của hai anh em rồi nhẹ nhàng ngồi xuống.

- Hôm qua hai đứa đánh nhau trên giường à?

- Anh... nói bậy gì thế!

Tử Hạ hiểu anh hai mình nói gì, cũng không cần cô trả lời mà anh cũng biết.

- Thân thủ em yếu hơn bình thường. Hơn nữa lúc nãy né được nhưng mặt em vẫn bị xước kìa.

- Có sao?

Tử Hạ đưa màn hình điện thoại lên rồi soi mặt mình, sau đó lấy miếng băng cá nhân rồi dán lại. Tử Thiên cũng không trêu chọc cô em gái nữa mà hai anh em bắt tay vào làm việc.

Đến trưa, tan làm thì Tử Thiên ở lại công ty, còn Tử Hạ đến trưa mới lại đến công ty. Cô bắt xe về Hàn Gia. Bỗng trên đường đi một chiếc xe tải tìm đến chiếc xe của Tử Hạ đang ngồi. Bác tài đạp phanh nhưng không được, xe đã bị đứt phanh từ khi nào đó. Khoảng cách của hai xe ngày càng gần. Hai xe va chạm xảy ra một vụ nổ lớn, chấn động cả con đường.

Thành Duệ và mọi người trong nhóm nhanh chóng nắm được tin tức liền phi đến con đường ấy, lớn giọng gọi cô. Tử Hạ cùng bác tài không bị thương nặng, vì cô kịp thời kéo cả hai ra khỏi xe nên chỉ bị xây xát nhẹ. Bốn người kia thở phào nhẹ nhõm.

- Tiểu Hạ à, tớ còn tưởng sẽ không bao giờ được cho cậu biết bất ngờ của tớ nữa.

- Bất ngờ gì thế?

- Tớ nhớ lại tất cả rồi. Cũng nhờ A Thành chăm sóc tớ, quan tâm tớ nên trong giây phút nào đó kí ức tớ lại trở về với chủ nhân nó.

- Thế thì quá tốt rồi.

Tử Hạ ôm cô bạn kia vào lòng. Tử Hạ cũng rất sợ Kha Nguyệt sẽ không nhớ lại nữa, vì như thế rất nguy hiểm khi mà cô không thể tự bảo vệ bản thân, cũng không tươi cười như trước