Cô Thành Bế

Quyển 12 - Chương 1: Đốt lòng

Ta đã tưởng rằng sẽ nghe thấy tiếng khóc của nàng, nhưng không, hoàn toàn không, nàng phía sau ta còn tĩnh lặng hơn cả sóng gợn trong hồ, cái ta có thể cảm nhận được chỉ là ánh mắt cố chấp của nàng, một mực miệt mài đuổi theo ta. Trước khi rẽ vào một ngã nước, chung quy ta vẫn không kìm được ngoảnh lại một lần, thấy nàng vẫn đang ngơ ngẩn nhìn về phía mình, song thần sắc trong mắt lại tựa như hương khói đốt tận, còn lại chỉ toàn tro lạnh u tàn.

Ta trốn trong một xó xỉnh ẩn núp, cho đến khi cửa cung đã đóng, màn đêm buông xuống mới ra ngoài, tới chỗ Đặng đô tri tìm y, hỏi về tình hình của công chúa hôm nay.

Đặng đô tri nói: “Sau khi chơi thuyền về, công chúa không hề khóc quấy, chỉ là im lặng rất lâu, lúc bái biệt quan gia về phủ mới mở miệng hỏi quan gia: ‘Là cha không cho phép Hoài Cát về cùng con ạ?’ Quan gia trầm mặc không đáp, hoàng hậu bèn ôn tồn khuyên nhủ bên cạnh, nói cậu hôm nay không tiện quay về phủ công chúa, công chúa cũng không phản bác, lặng yên về phủ. Miêu nương tử không yên tâm, bảo đề cử quan Vương Vụ Tư nhìn công chúa lớn lên trở về cùng công chúa rồi khuyên giải vỗ về người thêm bận nữa. Hiện giờ họ xuất cung đã lâu, hẳn cũng không có việc gì, chờ Vụ Tư trở lại, cậu hỏi ông ấy đi.”

Vương Vụ Tư trở lại sớm hơn ta dự đoán rất nhiều. Hẳn y đã xông vào ngay lập tức trong khoảnh khắc cửa cung mở, bước chân cấp bách làm bầu không khí rối ren cuộn trào giữa các điện gác, hậu cung tĩnh mịch đã lâu lại nảy sinh một làn sóng huyên náo, tràn vào ô cửa sổ nhỏ đóng kín của phòng ta.

Ta vốn cả đêm không ngủ, nghe bên ngoài ầm ĩ, lập tức đứng dậy mở cửa ra xem, vừa vặn chạm mặt Vương Vụ Tư chạy tới từ hướng Phúc Ninh Điện.

“Quan gia bảo cậu mau chóng đến phủ công chúa,” Y tóm lấy ta, thở hổn hển, “Mau! Công chúa, công chúa đang phóng hỏa đốt phủ, trạng thái điên cuồng, không ai cản được!”

Ta lập tức chạy ào ra ngoài, nhảy lên con ngựa tiểu hoàng môn đã chuẩn bị xong trước cửa cung, phóng về phía phủ công chúa đã lâu không thấy.

Chưa đến gần đã thấy phương hướng phủ công chúa cuồn cuộn khói đặc, ánh lửa ngất trời. Ta giương roi thúc ngựa lao thẳng đến trước lầu nghỉ của công chúa, nơi đó đã sớm tụ tập đầy nô bộc tì nữ, vài người bưng nước, lu lớn chậu nhỏ tạt hết vào ngọn lửa đang hừng hực nhảy múa trên lầu, còn có vài người chạy lên lầu, cùng những người đã ở sẵn đó, cố thử tiếp cận công chúa đang đứng giữa lan can.

Xem thế lửa hẳn kéo dài đã lâu, một bên lầu nghỉ đã cháy hơn nửa, công chúa đứng cạnh ánh lửa, mái tóc đen rối bù, tay cầm một cây gậy đuôi hươu (*) gỗ trầm vốn dùng để trêu mèo chọc chó, đầu đuôi hươu nguyên buộc một chiếc lông công, giờ đã biến mất không thấy, thay vào đó là ngọn lửa đỏ cam nhảy nhót trên đầu trầm hương.

(*) Một công cụ của người xưa dùng để xua đuổi côn trùng, hình dáng gần giống chổi lông gà hoặc giống cây phất trần.

Ta xuống ngựa, ba bước gộp làm hai phi lên lầu, thấy công chúa đang vung vẩy cành trầm hương chĩa về phía những người đến gần nàng.

“Trả Hoài Cát lại cho ta!” Nàng gằn từng chữ, không nhanh không chậm nói với mỗi người. Ánh lửa hoành hành dát lên gương mặt tái nhợt của nàng một lớp đỏ hồng, mái tóc dài phất phơ và tay áo lụa của nàng có khuynh hướng chạm vào ngọn lửa ngùn ngụt, mà nàng thì hoàn toàn không để ý đến, quay mặt về phía mọi người, nhưng trong mắt vụn sáng rời rạc, như nhìn chẳng thấy, chỉ biết lấy cành trầm hương đang cháy làm vũ khí có thể cậy nhờ, nhắm thẳng vào tất cả địch nhân giả tưởng trước mặt, cố chấp lặp đi lặp lại yêu cầu duy nhất của mình: “Trả Hoài Cát lại cho ta!”

Miễn có người hơi dời bước lên trước, nàng sẽ lập tức vung tay khua cành trầm, làm ngọn lửa bắn ra những đốm hoa diễm lệ, mà điều khiến người ta kinh sợ là, ống tay áo và vạt váy bên trái nàng khoác trên người dính một vệt dầu, tỏa ra mùi thơm thực vật, hẳn là loại dầu trúc sen bôi tóc mà nàng cố hết sức hắt vãi. Chỉ cần một đốm lửa rơi vào vệt dầu ấy, nàng sẽ tức khắc bị ngọn lửa dữ dội nuốt mất. Đó cũng là lí do mọi người chần chừ, khó lòng chế ngự nàng.

Ta ra sức xô đám người ra, để mình hiện thân trước mặt nàng.

“Công chúa.” Ta gắng mỉm cười, giữ vẻ mặt sao cho thật hòa nhã, làm mình bộc lộ trạng thái nàng quen thuộc nhất.

Nàng không khỏi sững sờ thoáng chốc, quay lại nhìn ta, ánh mắt lộ mấy phần đờ đẫn, như chưa hề nhận ra là ta tới.

“Công chúa…” Ta tiếp tục mỉm cười, từ từ đi về phía trước, thử vươn tay ra với nàng.

Nàng nhíu chặt mày như suy tư xem ta là thật hay giả, tay cầm cành trầm cũng bất tri bất giác buông xuống.

Ta nhanh chóng tiến lên, bắt lấy tay nàng, đoạt cành trầm ném ra xa. Nàng bị kinh động, theo bản năng bắt đầu giãy giụa, đập túi bụi lên người ta.

Ta vừa ôm siết nàng vào lòng, vừa nhẹ nhàng rủ rỉ bên tai nàng: “Là thần, là thần. Công chúa, thần là Hoài Cát…”

Nàng dần tĩnh lại, bắt đầu quan sát ta, “Hoài Cát?” Nàng lẩm bẩm tên ta, vẫn không mấy xác định, “Hoài Cát… Huynh về rồi?”

“Phải,” Ta cho nàng câu trả lời khẳng định, “Thần về rồi.”

“Huynh còn đi nữa không?” Nàng bỗng tóm chặt hai cánh tay ta, ánh mắt nóng rực nhìn ta chăm chú, lại tội nghiệp hỏi, “Huynh sẽ bỏ mặc ta ư?”

Ta do dự, song cuối cùng vẫn lắc đầu: “Không đâu. Thần sẽ luôn ở bên người.”

Nàng cười thỏa mãn, vòng tay ôm eo ta, vùi đầu vào ngực ta, như mỗi lần tìm kiếm bình yên trong vòng tay ta trước kia. Ta thuận thế bế nàng lên, rảo bước xuống lầu, mang nàng tới một lầu gác cách xa đám cháy.

Trong lòng ta, nàng non nớt như đứa trẻ mới sinh, an nhiên hưởng thụ hơi ấm của ta, vào trong gác rồi cũng không chịu để ta thả mình xuống, dùng tư duy chẳng quá minh mẫn tiến hành đối thoại mấy câu chủ đề thoắt đổi liên tục với ta, sau đó thϊếp đi trong tình trạng kiệt sức mệt lử.

“Công chúa phóng hỏa sau canh ba.” Đợi ta thả công chúa xuống rồi, Gia Khánh Tử cùng tới chăm sóc nàng nói với ta, “Khi ấy bọn em đều đã ngủ, đến lúc ngửi thấy mùi khói thì lửa đã không nhỏ. Bọn em vội kéo công chúa ra khỏi căn phòng cháy, nhưng người lại xách dầu tạt lên thân mình, nói gì cũng không chịu xuống lầu, ai cũng mặc kệ, chỉ đòi gặp tiên sinh. Vương tiên sinh thấy tình thế không ổn, lập tức vào cung báo tin… May mà quan gia cho Lương tiên sinh trở lại, bằng không, hậu quả thật khôn lường.”

Ta thoáng cười khổ, không đáp lời. Lát sau, chợt nhớ tới Lý Vĩ: “Phò mã đâu? Lúc xảy ra hỏa hoạn, cậu ấy ở đâu?”

Gia Khánh Tử nói: “Ngài ấy ở trong gác phò mã, nghe nói lửa cháy lập tức chạy đến, mới rồi cũng ở trên lầu muốn khuyên công chúa xuống đấy, tiên sinh không thấy ạ?”

Ta ngạc nhiên. Hồi tưởng lại tình cảnh mới rồi, toàn bộ sự chú ý của ta đều đặt cả ở công chúa, không mảy may để ý đến Lý Vĩ cũng có mặt.

Như vậy tức là hắn cũng đã chính mắt chứng kiến cả quá trình ta bế công chúa trong lòng rời đi. Ta trầm mặc nhìn rừng trúc âm u ngoài cửa sổ, không dưng nhớ đến cuộn tranh trúc thủy mặc bị hắn xé tan năm ấy.

Ta không lời nào, Gia Khánh Tử cũng chẳng hé răng. Tĩnh lặng lâu dài khiến người ta cảm thấy có phần lúng túng, ta bèn tìm chủ đề khác: “Quốc cữu phu nhân…”

Ta định hỏi phản ứng của Dương phu nhân với chuyện này, mà Gia Khánh Tử còn chưa mở miệng, Vận Quả Nhi đã chạy từ ngoài vào, mang đến tin tức về Dương phu nhân.

“Ban nãy quốc cữu phu nhân bỗng chạy lên lầu nghỉ của công chúa, vào một phòng cháy, làm thế nào cũng không chịu xuống!” Vận Quả Nhi đầy mặt hoảng hốt nói.

Ta cũng cả kinh, lập tức ra cửa, quay trở lại căn lầu vẫn đang cháy hừng hực kia, hỏi lại Vận Quả Nhi đi theo trong lúc rảo bước: “Sao quốc cữu phu nhân lại lên đó? Phò mã không ngăn bà ấy à?”

Vận Quả Nhi đáp: “Bà ấy vốn chờ dưới lầu, thấy tiên sinh đi vào, sắc mặt bà ấy đã không tốt, sau đó tiên sinh mang công chúa rời đi, bà ấy lại càng không vui, thoạt đầu chỉ căm tức gạt lệ, đại khái là càng nghĩ càng tức, bèn dứt khoát chạy lên lầu, dáng vẻ muốn tự thiêu mới hả dạ. Phò mã vội chạy lại cản, túm kéo khẩn cầu bà ấy, nhưng quốc cữu phu nhân đã hạ quyết tâm, nhất định không xuống…”

Lúc ta trở lại trước lầu, căn lầu đã cháy sạch, nghiêng nghiêng ngả ngả, chỉ chực sập xuống. Không ít người thấy ta chạy tới cũng ra ngăn: “Trên lầu nguy hiểm, tiên sinh chớ lên, đợi dưới này là được, chúng tôi đã có người ở trên…”

Ta ngẩng đầu, thấy bên trong lay động bóng người, song ra ra vào vào cũng chỉ có mấy tay nô bộc, phò mã và Dương phu nhân hãy còn ở trong phòng, chưa một lần lộ mặt.

Ta không đợi thêm nữa, đẩy người trước mặt ra, chạy vội lên lầu, vọt vào phòng mẹ con Lý Vĩ đang đứng.

Trong phòng hỗn loạn bừa bãi, tất cả đều là đồ đạc bị gạt xuống. Một bình hoa lớn bị đập nát tan tành, Dương phu nhân cầm trong tay một mảnh sứ sắc bén, không cho bất kỳ ai tới gần hệt như công chúa mới rồi.

Lý Vĩ không biết phải làm sao, quỳ xuống trước mặt mẫu thân, dập đầu “thùng thùng”, rưng rưng luôn miệng khuyên: “Mẹ, mau ra đi, mau ra đi…”

Dương phu nhân bỏ ngoài tai toàn bộ lời hắn khuyên, một tay nắm chặt trụ đứng bình phong, một tay cầm mảnh vỡ bình hoa chỉ vào con trai, ho sù sụ trong khói mù mỗi lúc một dày đặc, song vẫn không ngừng cất giọng mắng mỏ: “Cái thằng không tiền đồ nhà mày, chẳng biết kiếp trước bà đây phạm vào chuyện gì mà đẻ ra con quỷ đòi nợ oan nghiệt dai dẳng nhà mày… Bà đây hao tâm tổn sức vì mày hơn nửa đời mà mày vẫn chỉ là cái loại bùn nhão không trát được tường, đến làm chồng cũng không biết đường mà làm, đứng trước mặt vợ mà như làm cháu nó vậy… Bà mày còn ra làm gì? Tiếp tục nhìn con vợ mày quấy phá? Nhìn mày im ỉm như rùa đen lông xanh? … Hôm nay bà chết luôn ở đây cho rồi, mắt không thấy tâm không phiền, kệ nó ầm ĩ lên trời… Đợi lát nữa uống canh Mạnh Bà rồi, quên đi có thằng con trai như mày, quên cả có đứa con dâu như nó, mới phấn khởi làm sao…”

Nói đến câu cuối, bi thương trào lên, nước mắt chảy xuống, không khỏi nghẹn ngào, song vừa liếc thấy ta đã tức thì nổi cơn tam bành, mắng ta: “Cái thằng bất nam bất nữ nhà bay, thân đã cắt rồi mà còn chưa tịnh, đã như cái thứ lừa trọc trong miếu rồi mà còn rình rập trộm vợ người ta! Lại còn đánh không chết, đuổi không đi, bây giờ trở lại là muốn ra oai với bà hay là muốn xem bà thành trò cười? … Được thôi, hôm nay bà cho bay toại nguyện, chết ở đây, làm hồn ma ám bay, xem bay tiêu dao được đến khi nào!”

Nói đoạn, bà ta giơ tay đâm xuống, muốn dùng mảnh sứ cắt mạch máu. Lý Vĩ ngây phỗng, nhất thời không phản ứng được. Ta xông lên nhào qua, kéo bàn tay dùng sức của Dương phu nhân ra ngay lúc mảnh sứ chạm đến cổ tay bà.

Dương phu nhân sôi gan, vùng khỏi bàn tay ta, quơ mảnh sứ đâm lên đầu lên mặt ta. Ta cũng không lùi lại, chỉ né đi, để vũ khí bà rơi xuống cánh tay trái và sau lưng mình.

Mũi nhọn của mảnh sứ bỗng chốc chọc thủng mấy lớp xiêm áo ta, đâm xuống da thịt, rạch nên từng vết nứt toác, máu trào ra, nhuộm tay áo trắng thuần của ta màu đỏ tươi chói mắt.

Dương phu nhân nhìn thấy, ngẩn người một chớp mắt, cuộc công kích điên cuồng cũng tạm thời dừng lại.

Ta nhân cơ hội xoay người, một tay giữ chắc vai bà, tay kia gập cùi chỏ, nhanh như chớp thúc mạnh lên thái dương bà, làm bà ngất xỉu trước khi kịp hồi thần.

Lý Vĩ gào lên “Mẹ”, tiến lên đỡ mẫu thân, lại nhíu chặt mày mang mấy phần giận dữ nhìn ta, nói: “Anh, anh…”

“Đô úy, bây giờ có thể đưa quốc cữu phu nhân ra ngoài được rồi.” Ta ấn vết thương đang chảy máu trên tay trái, nói với hắn.