(*) Đây là từ ghép giữa “cô độc” và “hàn vi”.
Sao họ lại ở đây? Là nghe thấy đối thoại giữa ta và Gia Khánh Tử sau bình phong hay là động thái vội vã ra ngoài dị thường của ta đã gợi lên sự hoài nghi trong họ?
Những nghi vấn này hiện lên chớp nhoáng trong đầu ta, nhưng đã chẳng kịp để mà nghĩ kĩ. Ta quỳ xuống trước kim thượng, rọi ánh mắt khẩn cầu về phía ngài, có điều không phải là cầu cho bản thân.
Kim thượng chẳng buồn lý tới, sải bước đi qua bên cạnh ta, rút phắt quyển trục trong tay công chúa và Tào Bình ra, giương tay lên ném “bốp” một tiếng nện vào giá sách bên cạnh. Quyển trục nặng nề rơi xuống đất, âm thanh vang lên giữa chốn cất sách tối tăm tĩnh mịch này nghe vô cùng đáng sợ.
Biến cố bất ngờ xảy ra khiến đôi tình nhân trẻ sững sờ trong chốc lát, người phản ứng lại trước là Tào Bình. Cậu cấp tốc quỳ rạp xuống trước mặt kim thượng, chắp tay: “Dượng, chuyện hôm nay là thần mạo phạm, không liên quan gì đến công chúa. Thần cam nguyện chịu bất kỳ hình phạt nào, chỉ xin dượng đừng trách phạt công chúa.”
Công chúa bước lên hai bước rồi quỳ xuống, cố ý vô tình che chắn hờ cho Tào Bình, nói với phụ thân: “Cha, chuyện không liên quan tới chàng, là con gái hẹn chàng ra.”
“Con hẹn nó ra?” Kim thượng lạnh lùng hỏi, “Hẹn thế nào?” Ngài quay sang liếc ta, lại hỏi: “Qua ngươi?”
Ta còn chưa mở miệng, Trương tiên sinh đứng bên cạnh đã biện giải thay ta: “Bệ hạ, nếu Hoài Cát dắt mối cho công chúa thì mới nãy khi ra ngoài tìm người, thần sắc thằng bé đã chẳng lo lắng như thế.”
Công chúa cũng cất lời bảo vệ ta: “Không liên quan tới Hoài Cát, huynh ấy căn bản không hề biết gì về việc này.”
Dường như kim thượng cũng chẳng muốn dẫn trọng điểm chú ý lên ta, ngài hơi cau mày, môi mím chặt, ánh mắt rét lạnh quay trở lại xuống mặt Tào Bình.
Ta để ý thấy tai ngài đỏ gay – lúc ngài phẫn nộ cực điểm sẽ xuất hiện hiện tượng như vậy.
“Mậu Tắc,” Ngài nhìn chằm chằm Tào Bình, ra lệnh cho Trương tiên sinh bằng một giọng nói bởi bị đè nén mà trầm xuống rất thấp: “Ra ngoài, tìm hai người bên hoàng thành ty tới đây.”
Ý ngài là gọi thị vệ hoàng thành ty đến, áp giải Tào Bình đi trị tội.
“Bệ hạ, tuyệt đối không thể làm vậy!” Ta vái lạy ngài, van lơn: “Xin chớ để người ngoài vào, bằng không danh dự của công chúa sẽ bị hủy hoại trong khoảnh khắc mất.”
Trương tiên sinh cũng khom người với ngài, khuyên nhủ: “Bệ hạ, hiện giờ tể chấp nhị phủ và các văn thần khác đều đang ở Quốc tử giám, nếu đột ngột cho đòi người bên hoàng thành ty vào, quần thần tất sẽ hỏi rõ nguyên nhân, việc này truyền ra nhất định sẽ thành điều tiếng, đài gián sẽ đồng loạt vạch tội, truy cứu trách nhiệm của những người liên quan, bị vạ lây trong tương lai e rằng không chỉ có hai người công chúa và Tào công tử.”
Kim thượng chẳng ừ hử gì, l*иg ngực phập phồng chậm rãi như đang điều chỉnh hô hấp, tận sức tránh cho lửa giận bùng nổ.
Trương tiên sinh thấy vậy, lại nhẹ nhàng kiến nghị: “Hiện giờ, Hồ phu tử hẳn đã tiếp tục giảng kinh, mời bệ hạ về điện thôi ạ. Rời đi quá lâu sẽ có người đi khắp nơi tìm kiếm.”
Kim thượng chỉ lặng thinh, một lát sau, rốt cuộc cũng mở miệng, nói với Tào Bình: “Hiện tại ta không xử phạt ngươi là bởi tạm thời chưa nghĩ ra phải dùng hình phạt nào mới đủ để trừng trị tội lỗi của ngươi… Ngươi tự giải quyết đi.”
“Dạ…” Tào Bình gượng nhếch một nụ cười xám xịt, quỳ rạp xuống bái lạy, “Tạ ơn dượng.”
Trước nay kim thượng vẫn luôn đối xử rất tốt với Tào thị, đặc biệt cho phép bọn Tào Bình hành lễ người nhà với ngài, gọi ngài là dượng khi ở riêng. Nhưng lúc này đây, nghe Tào Bình gọi thế lại gợi nên cho ngài tâm trạng khác hẳn.
“Dượng?” Ngài cười khẩy, quay sang hỏi Trương tiên sinh: “Nàng có biết việc này không?”
Trương tiên sinh ngẩn người, lập tức hạ bái: “Bệ hạ, hoàng hậu hoàn toàn không hay biết việc này.”
Vào thời khắc vi diệu thế này, Trương tiên sinh trả lời nhanh chóng như vậy cũng chẳng phải là quá sáng suốt. Hơi lạnh luồn sâu trong mắt kim thượng, ngài vặn hỏi thầy: “Ngày nào ngươi cũng đi gặp nàng à? Thế nên nàng biết gì, không biết gì, nói gì, nghĩ gì, ngươi đều tường tận hết?”
Trương tiên sinh không dám đáp lại, chỉ im lặng.
Một lần nữa lạnh lùng đưa mắt quét một lượt những người quỳ trên đất, kim thượng phất tay áo, xoay người rời đi.
Đợi ngài ra khỏi cửa rồi, Trương tiên sinh mới đứng lên, nâng công chúa và Tào Bình dậy, nói với Tào Bình: “Tào công tử mau theo tôi về nghe giảng đi thôi, đừng để bị người khác nhìn ra khác thường.”
Sau đó, thầy lại dặn ta: “Hoài Cát, cậu ở đây với công chúa trước đã, đợi chốc nữa hai người hẵng ra.”
Sau khi về cung, kim thượng lập tức cấm túc công chúa trong Nghi Phượng Các, Vận Quả Nhi và Hương Duyên Tử thì bị đuổi sang lao dịch ở Dao Hoa Cung nơi hậu phi bị phế trú ngụ, nhưng về phần ta, nhất thời lại chưa có bất kỳ hình phạt nào.
Ta kể lại sự việc xảy ra trong Quốc tử giám với Miêu thục nghi, cũng thuật sơ qua việc công chúa và Tào Bình có hảo cảm với nhau, nhưng không đề cập chi tiết đến mấy lần họ bên nhau và chuyện điền từ xướng họa, chỉ nói họ chạm mặt trong các bữa tiệc rượu rồi vô tình gặp lại ở tàng thư viện.
Nhưng chỉ thế thôi cũng đã đủ làm Miêu thục nghi hết hồn hết vía. Đầu tiên, bà trách móc ta không ngớt tội không theo dõi công chúa sát sao, sau đó lại vội vã đi tìm hoàng hậu thương nghị. Khi trở về, vẻ mặt bà u sầu, nói: “Sau khi biết việc này, hoàng hậu đã đi Phúc Ninh Điện cầu kiến quan gia, nhưng quan gia giận dữ khôn nguôi, từ chối không gặp.”
Công chúa bị nhốt trong phòng, cả ngày chẳng thiết tha gì đến ăn uống, không phải nức nở thương tâm thì cũng là đờ đẫn nhìn ra ngoài cửa sổ hồi lâu. Thỉnh thoảng ta bưng trà nước vào khuyên nàng dùng bữa, nàng chẳng thèm lý đến, chỉ kéo ta hỏi: “Tào Bình sao rồi?”
Ta đáp không biết, nước mắt của nàng tức khắc lại rơi xuống: “Có phải chàng đã chết rồi không? Cha nói sẽ không bỏ qua cho chàng…”
Để trấn an nàng, ta đồng ý nghĩ cách dò la tin tức của Tào Bình.
Ta tìm đến Trương Thừa Chiếu, bảo hắn mượn cớ xuất cung, tới nhà Tào Dật hỏi thăm. Sau khi trở về, hắn nói mà líu lưỡi liên tục: “Khủng khϊếp hết sức, tôi còn chưa tới gần cửa chính nhà ông ấy đã thấy chung quanh bao vây một đống người của hoàng thành ty, không thể làm gì khác đành trở về… Có điều họ cũng chỉ mặc thường phục, có lẽ quan gia chỉ muốn giám thị trông chừng Tào Bình chứ không muốn để người ngoài biết.”
Nhân lúc này, ta hỏi hắn: “Công chúa trao đổi tin tức với Tào Bình có phải do cậu nhúng tay vào giúp không?”
Hắn khϊếp đảm nhảy dựng lên: “Không bằng không chứng, cậu đừng có mà vu oan cho người khác!”
Ta cười khẩy: “Cậu biết từ trước rằng công chúa sẽ gặp mặt Tào Bình ở Quốc tử giám, ngày đó mới mượn cớ không đi chính là vì sợ nếu xảy ra bất trắc sẽ trốn không thoát được can hệ.”
Hắn vẫn không chịu thừa nhận, phủ nhận kịch liệt quá lại thành ra mất tự nhiên. Ta không truy vấn nữa, chuyện phải lo lắng bây giờ quá nhiều, không rảnh truy cứu việc này, huống hồ, trong vụ việc giữa công chúa và Tào Bình, tự bản thân ta cũng chẳng phải không thẹn với lương tâm.
Công chúa không ăn không uống, nhanh chóng trở nên cực kỳ suy nhược. Mãi đến khi hoàng hậu đích thân đến thăm, ôn tồn khuyên bảo, nàng mới miễn cưỡng bỏ bụng chút cháo loãng.
“Nương nương,” Bát cháo còn chưa ăn xong, nàng đã lại nước mắt ròng ròng, “Cha sẽ xử trí Tào ca ca ra sao ạ?”
Hoàng hậu ôm lấy nàng, vỗ lưng nàng nhè nhẹ, dịu dàng đáp: “Không sao đâu… Nương nương sẽ khuyên cha con, thằng bé sẽ không sao hết…”
Nhưng thực tế, quyết định cuối cùng của kim thượng sẽ thế nào, bà cũng không nắm chắc. Sau khi ra khỏi phòng công chúa, ta nghe thấy hoàng hậu nói với Miêu thục nghi: “Em trai ta biết được việc này đã bí mật dâng tấu vào cung tự hặc, xin bãi quan chịu tội, nhưng quan gia thiêu hủy tấu chương, không trả lời, e là không muốn việc này truyền ra… Ta cũng hạ lệnh không cho phép cung nhân bàn tán về lệnh cấm túc công chúa của quan gia, bằng không sẽ nghiêm phạt… Chỉ là, muốn khuyên quan gia nguôi giận thì còn phải chờ thêm một thời gian nữa. Mấy ngày nay, rất nhiều thần tử dâng sớ xin ngài lập hoàng tử, ngài đã phiền não sẵn lại càng thêm sầu muộn, long thể cũng bất an…”
Kể từ khi bát công chúa mất, suốt mười mấy năm nay, tần ngự của kim thượng chẳng những không sinh hạ được hoàng tử kế tiếp mà thậm chí đến công chúa cũng không thêm được mụn nào. Tuy Thập Tam Đoàn Luyện là con nuôi của hoàng đế, nhưng bởi trước sau kim thượng vẫn hi vọng hậu cung sinh con trai nên vẫn chưa chính thức hạ chiếu xác nhận thân phận hoàng tử của Thập Tam Đoàn Luyện. Nay, chư thần thấy tuổi tác hoàng đế đã dần cao, lại không có con trai thân sinh, bèn lũ lượt dâng sớ xin lập hoàng tử mà kim thượng vẫn trì hoãn đó giờ, điều này cũng trở thành một tâm bệnh gây nên cho ngài vô vàn rối nhiễu.
Sau đó, một tin tức xấu khác truyền tới, kim thượng không lệnh Trương Mậu Tắc vào triều hay tùy hành hầu hạ nữa, tùy tùng phục dịch hằng ngày đổi thành nhập nội đô tri Sử Chí Thông và phó đô tri Võ Thế Long mà hoàng hậu tiếp xúc không nhiều.
Mặc cho Miêu thục nghi khẩn cầu cỡ nào, liên tiếp hơn mười ngày, kim thượng vẫn không gặp mặt công chúa. Song, đúng lúc Miêu thục nghi đã cận kề tuyệt vọng, Sử Chí Thông bỗng tới Nghi Phượng Các, thông báo: “Quan gia muốn đến thăm công chúa, mời Miêu nương tử chuẩn bị tiếp giá.”
Thế rồi, y kể rõ đầu đuôi chuyện này như sau:
Mới đây, ngự sử trung thừa Trương Biện thường xuyên dâng sớ vạch tội trọng thần nhị phủ, hôm nay kim thượng triệu kiến ông, hỏi: “Khanh vốn cô hàn, cớ sao lại cứ động chạm đến cận thần như thế?”
Trương Biện vái dài, đáp: “Thần không cô hàn mà chính bệ hạ mới cô hàn đấy ạ.”
Kim thượng hỏi giải thích ra sao, Trương Biện nói: “Thần một thân áo vải mà còn bẩm được tới tận nơi đây, làm bạn với bệ hạ, trong nhà có vợ con, ra ngoài có thân thích, mà bệ hạ thì trong không hiền thần, ngoài không danh tướng, lên triều đình bị cô lập, về hậu cung cũng chỉ có một, hai hậu phi hợp ý vừa lòng, còn chẳng phải là cô hàn?”
Kim thượng nghe vậy buồn bực không vui. Trở lại tẩm điện, trầm mặc ngẫm ngợi hồi lâu rồi quyết định đích thân đến Nghi Phượng Các thăm công chúa, bèn lệnh Sử Chí Thông tới truyền khẩu dụ trước.
Miêu thục nghi nâng tay ngang trán bái tạ không dứt, mừng rỡ khôn xiết khi lời nói của Trương trung thừa đã đả động được quan gia nhớ đến tình thân máu mủ với công chúa. Sau đó bà lo liệu mọi bề, sai người chỉnh lý phòng ốc trong gác, lại mệnh Hàn thị và chúng thị nữ đi hầu công chúa rửa mặt chải đầu.
Nhưng công chúa từ chối tất cả, uể oải nằm trên giường, mặt vương đầy dấu lệ.
Lúc kim thượng giá đáo, công chúa vẫn chưa dậy. Kim thượng hơi do dự, cuối cùng vẫn vào phòng nàng thăm.
Thấy sắc mặt công chúa trắng bệch, tiều tụy khôn thấu, kim thượng lập tức rướm lệ. Ngài lặng lẽ quay đầu lau đi, lại tới bên giường công chúa ngồi xuống, mỉm cười gọi nàng: “Huy Nhu, cha tới thăm con đây. Con đã khá hơn chút nào chưa?”
Công chúa mờ mịt nhìn ngài, cất tiếng gọi mơ hồ: “Cha.”
Kim thượng đáp lời, thần sắc thoáng ló rạng.
Công chúa dần có ý thức, gắng gượng ngồi dậy, lại nói với phụ thân một câu: “Con không muốn lấy Lý Vĩ.”
Kim thượng chán nản, song cũng không bác bỏ, quay đầu sai Hàn thị mang một bát cháo tới, tự tay nhận lấy, hòa nhã bảo công chúa: “Lâu lắm rồi chưa ăn phải không? Nào, ăn cháo đi đã, ăn xong chúng ta lại nói.”
Ngài cầm thìa, bón từng miếng cho công chúa, công chúa cũng biểu hiện hết sức bình tĩnh, nuốt từng miếng xuống. Đợi ăn xong cháo rồi, kim thượng vừa đặt bát sang một bên, công chúa đã lập tức nhắc lại: “Con không muốn lấy Lý Vĩ.”
Kim thượng thở dài, như muốn khuyên bảo: “Huy Nhu…”
Công chúa lại ngắt lời ngài, hỏi vấn đề nàng quan tâm nhất: “Cha đã làm gì Tào Bình rồi?”
Kim thượng nắm tay nàng: “Huy Nhu, con nghe cha nói…”
Công chúa bỗng vươn hai tay về phía ngài, ôm cổ phụ thân như khi còn nhỏ, cằm đặt nhẹ lên vai ngài, ngăn ngài nói hết câu, bản thân mình cũng im lặng thật lâu.
Động tác thân mật này tựa hồ khiến kim thượng cảm động, cũng nhẹ nhàng ôm lấy con gái.
Ta đứng sau lưng kim thượng, từ góc độ này có thể thấy rõ khuôn mặt công chúa.
Chính khi ấy, con mắt mới nãy còn đờ đẫn của nàng lóe lên vài tia sáng u tối, hé ra một nụ cười lạnh lẽo quái gở, nàng kiên định nhấn rõ từng chữ bên tai phụ thân: “Cha, nếu cha gϊếŧ Tào Bình, con sẽ gϊếŧ đứa con gái duy nhất của cha!”
Lưng kim thượng tức thì run lên dữ dội như bị ai vỗ mạnh một chưởng, lại cũng như đột ngột phát cơn nôn mửa. Nhưng ngay sau đó ngài đã bình ổn lại, không còn phản ứng dị thường gì nữa, tiếp tục ôm công chúa, một lúc lâu sau mới chậm rãi buông ra, tiếp đó, không nói một lời, xoay người đi ra ngoài.
Ta để ý thấy trong quá trình ra cửa, ngài một mực lấy tay áo che miệng.
Ta đi theo đằng sau ngài, tiễn ngài ra tận cửa gác. Ngài đi bước thấp bước cao, có phần lảo đảo, ta lại gần dìu ngài, bị ngài vung tay áo đẩy ra. Chính vào khoảnh khắc ấy, ta phát hiện ra, khóe miệng ngài bỗng đâu xuất hiện vết máu đỏ tươi.
Ta còn đang lưỡng lự có nên mở miệng nhắc nhở nội thị đi cùng ngài luôn bây giờ không, hai chân ngài đã nhũn ra, ngã xuống ngay trước mặt ta.