Edit: Dĩm
Tay bị trói đến tê liệt, dưới thân nước chảy không ngừng. Mỗi một lần đâm vào rút ra đều mang theo dâʍ ŧᏂủy̠, nhỏ giọt xuống đất.
Hắn thô bạo thở hổn hển, ôm lấy eo cô, gặm nhấm cặρ √υ', điên cuồng chiếm giữ cô. Đã trải qua một lần cao trào nên chẳng còn sức lực, chỉ có thể phát ra những tiếng rêи ɾỉ đứt quãng làm hắn hài lòng, đón nhận sự chiếm đóng của hắn.
Rõ ràng là hắn rất thỏa mãn, hơn nữa còn bắt đầu thả chậm tốc độ, rút ra, đẩy vào, mỗi lần đều mang đến cho cô một loại trải nghiệm kí©ɧ ŧɧí©ɧ khác.
Lâm Ấm ngẩng đầu há miệng thở dốc, chỉ có thể dùng sức kẹp eo hắn, mới có thể làm bản thân thoải mái.
“Ưm thật thoải mái… Thạch Thành, sâu hơn, sâu hơn nữa!”
Hắn tiến sâu vào trong tiểu huyệt, nghe hắn thoải mái thở ra một hơi, cảm thấy đặc biệt thỏa mãn.
“Tiểu yêu tinh dâʍ đãиɠ, tôi chỉ muốn chết trên người em, phải làm sao đây, tiểu Trạch Thành không muốn rời khỏi cơ thể em.”
Hắn cố ý trêu chọc cô bằng những lời tục tĩu, vừa đâm vừa nhìn chằm chằm vẻ mặt da^ʍ mỹ của cô.
Lâm Ấm thở hổn hển, hồi lâu sau mới thích ứng được, chịu không nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ của hắn, từ trong miệng tử ©υиɠ yếu ớt nơi đó bị thao đến khóc, khó chịu kẹp chặt eo hắn.
“Bảo bối sao vậy, cảm thấy tôi chưa dùng đủ sức sao?”
“Ô… không, đừng đâm nữa, nhẹ một chút.”
Hà Trạch Thành vươn đầu lưỡi, liếʍ những giọt nước mắt trên mặt cô, đem mặt cô liếʍ đến đầy nước miếng.
“Có thoải mái không? Hả?”Hắn vừa nói vừa đâm vào, âm thanh "bạch bạch" không ngừng vang lên.
"Có... có! Thoải mái, nô ɭệ sắp cao trào ... sắp, sắp ra rồi!"
Hắn lại không theo ý cô, tốc độ chậm lại, cũng không có đẩy vào. Lâm Ấm chịu không nổi, hai tay giãy giụa muốn cửi trói, không cởi được liền khóc.
"Cầu xin anh thao em, thao chết em! Mau tới thao em, cầu xin anh, chỉ còn một chút nữa thôi, cầu xin anh!"
Hắn liếʍ vết thương trên cổ cô: "Nói mấy lời dễ nghe tôi liền cho em."
"Thao chết em, thao tiểu huyệt nô ɭệ, cầu xin chủ nhân, Trạch Thành! Tiểu huyệt của cɧó ©áϊ muốn được chủ nhân thao, ngứa quá, mau đem gậy thịt đâm vào!”
Ánh mắt hắn thay đổi, nặng nề âm trầm.
“A~” Kí©ɧ ŧɧí©ɧ vừa rồi làm cho cô thuận lợi đạt đến cao trào lần thứ 2, hai chân yếu ớt buông thõng xuống, mặc cho hắn tiếp tục lăn lộn dày vò cơ thể cô.
"Đồ dâʍ đãиɠ nhà em, không thể rời khỏi tôi được đúng không. Thật là thiếu thao! Trời sinh là để tôi thao, cả đời đều vểnh mông để cho tôi thao!"
Cô không dám thở mạnh, đón nhận sự ra vào của hắn. Bên tai là những lời tục tĩu đan xen, nhưng những lời đó cũng đủ khiến cô hưng phấn.
Sau khi nhấp hơn trăm cái, hắn thoải mái thở dài, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt bắn vào tận tử ©υиɠ của cô, bắn vào vách thịt non nớt của cô, ngón chân cuộn tròn lại rồi hét lên.
“Thật thoải mái… Thật thoải mái!”
Hắn không có rút ra mà sảng khoái bắn vào cơ thể cô, cả người được thỏa mãn làm tâm tình hắn trở nên tốt hơn, cởi dây trói cho cô, cơ thể mềm mại ngã nhào vào lòng hắn.
Lâm Ấm không muốn nhúc nhích, nhắm mắt lại, gậy thịt vẫn còn bên trong cơ thể theo từng cử động càng thêm cao trào, từng bước khiến cô rêи ɾỉ thành tiếng.
Âm thanh dễ nghe văng vẳng bên tai khiến lòng hắn vui sướиɠ, càng ôm cô chặt hơn.
Đem Lâm Ấm nặng nề ngồi xuống, cô mở to mắt thét chói tai, liền nhìn thấy chính mình đã được ôm tới phòng ăn, trên tay hắn cầm thuốc mỡ, nắm chặt cổ tay cô, vừa bóp vừa bắt đầu bôi thuốc khắp nơi.
Cô sững sờ một giây, hắn cố ý đỉnh về phía trước, ngón chân bất giác cuộn tròn, tiểu huyệt gắt gao kẹp chặt lấy gậy thịt, khó chịu quá.
"Đừng cử động, tôi bôi thuốc cho em!"
Hắn làm gì có ý tốt mà bôi thuốc cho cô, cổ tay lại bị trói lâu tụ máu, trước kia bị thao đến chảy máu, hắn cũng không thèm đoái hoài, thậm chí còn trừng phạt cô nặng hơn.
Vừa bôi thuốc, hắn vừa nói: “Cái người dùng dao đâm tôi, em nghĩ tôi nên xử lí cô ta như thế nào?”
Giọng nói hờ hững hiển nhiên của Hà Trạch Thành khiến tim Lâm Ấm nhất thời nhảy dựng lên.
Cảm nhận được cô căng thẳng mà co rút tiểu huyệt lại, có nghĩa là cô đang sợ hãi.
"Tôi có bằng chứng. Sau sân vận động đã lắp camera giám sát từ nửa năm trước, em không biết là phải. Vì cái này chỉ được kết nối trực tiếp trên điện thoại của tôi. Em cảm thấy nếu tôi kiện cô ta ..."
"Không được!" Lâm Ấm hét lên, ôm chặt lấy hắn, cọ cọ vào cổ hắn, cách một lớp băng gạc cũng có thể cảm nhận được cô đang run rẩy: "Làm ơn, đừng làm vậy, trừng phạt em thế nào cũng được, đừng kiện cậu ấy! Em sai rồi, anh tha thứ cho em được không, em sẽ không chạy trốn nữa, em hứa!"
Hà Trạch Thành cười lạnh: "Vì bảo bối cầu xin nên tôi đương nhiên sẽ tha cho cô ta, nhưng người cứu cô ta cũng chỉ có em, phải nghe theo lời tôi nói."
Hắn phải xử lí ổn thỏa những người xung quanh, đem những mối đe dọa đó hoàn toàn biến mất.