Một Giọt Cũng Không Được Sót

Chương 67: Nếu ngoan tôi sẽ cho em đi học (H)

Edit: Dĩm

Bên dưới ẩm ướt khiến hắn thuận lợi đâm vào, trực tiếp chạm tới chỗ sâu nhất, Lâm Ấm thoải mái cuộn ngón chân rêи ɾỉ kêu.

“A~ thoải mái.”Lâm Ấm bắt được cánh tay Hà Trạch Thành, được hưởng thụ cảm giác sướиɠ trước nay chưa từng có, thần trí không rõ mà mê mệt trong du͙© vọиɠ, còn tưởng rằng chết thế này cũng không tồi.

Hà Trạch Thành đâm vừa nông vừa sâu, tốc độ thả chậm, khiến cô không thể chịu đựng được.

"Trạch Thành, cầu xin anh thao em đi, thao mạnh hơn, được không? Mau lên đi, em ngứa quá, ngứa không chịu nổi rồi..." Cô khóc lớn.

Hà Trạch Thành ôm cô, cắn chiếc mũi tinh xảo của cô hỏi: "Luôn muốn tôi thao em, vậy có còn muốn rời khỏi tôi nữa không?"

"Không rời, không rời, xin anh, cầu xin anh mau thao em ... ”Cô vòng tay qua cổ hắn, vùi vào giữa cổ hắn, phả hơi thở nóng bỏng lên đó dụ dỗ hắn.

Hà Trạch Thành đẩy nhanh tốc độ dưới thân: "Tiểu yêu tinh, không ai ngoài tôi có thể khiến em sướиɠ trên giường như vậy. Muốn tôi thao phải cầu xin tôi, biết không?"

"Biết ... biết ... a~ ! ”Cô bị đâm đến nỗi không nói ra được câu hoàn chỉnh, được hắn cắm thoải mái vào tận tử ©υиɠ, sau đó lại xuất ra, lại đẩy vào, thịt non bị mài cũng thoải mái.

Dâʍ ŧᏂủy̠ văng khắp người, tốc độ côn ŧᏂịŧ chọc vào bên trong càng ngày càng nhanh, dâʍ ɖị©ɧ bắn ra thành bọt bắn tung tóe lên tấm ga trải giường màu đen dưới thân cô, kèm theo tiếng la hét, là liều thuốc kí©ɧ ɖụ© tốt nhất, khiến hắn hận không thể lấp sâu phía dưới bằng côn ŧᏂịŧ của mình, chỉ hắn mới có thể thao!

Mẹ nó, chết tiệt, hắn cả đời này chỉ muốn ở trong cơ thể cô, không muốn rút ra!

“Bảo bối, mau tiếp nhận đồ vật của tôi!” Hắn điên cuồng lao vào cọ xát.

"A ~ sắp tới rồi, ha, giúp, cứu ..." Cô rơi vào du͙© vọиɠ dưới thân, yếu ớt duỗi tay ra cầu cứu, hạ thân co giật, toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn đều xông vào trong cơ thể cô, cuối cùng một kích đạt đến cao trào.

Ưm ... không còn sức nữa rồi, nhưng thực sự rất sướиɠ.

Hà Trạch Thành ôm cô không rời, nhìn bụng cô dần dần phồng lên, hắn cười thỏa mãn, côn ŧᏂịŧ chôn trong cơ thể cô cũng không có dấu hiệu mềm xuống.

“Bảo bối, vĩnh viễn ở bên tôi, biết không?”

Ý thức của cô dần dần khôi phục, đôi mắt mờ mịt nhìn đôi mắt nóng bỏng của hắn, nhưng cô vẫn nghĩ đến cuộc sống mà cô muốn.

Cô vòng tay cổ hắn, giọng nói nũng nịu: “Em… em muốn đi học, không muốn lúc nào cũng ở đây.”

Cô phải tự tìm cho mình một cái phao cứu trợ, không thể làm nô ɭệ dưới thân hắn cả đời này được, không thể ...

Giọng nói mềm mại khiến ai cũng không nỡ từ chối, du͙© vọиɠ hắn vừa mới phát tiết xong, đây chính là thời điểm dễ nói chuyện nhất.

Xoa xoa tóc, hắn khẽ cười: “Nếu em ngoan, tôi sẽ để em đi, còn xem biểu hiện của em thế nào, có làm tôi hài lòng, hiểu không?”

“Hiểu… Trạch Thành.” Cô thì thầm vào tai hắn, khơi dậy du͙© vọиɠ đang vơi dần, lại một lần nữa bộc phát.

Hắn ôm cô thao rất lâu, bụng nhỏ căng lên gần như muốn tắt thở, cô cầu xin hắn thao cho, lại bị hắn nhéo vυ'.

“Lại không ngoan rồi?” Giọng nói khó chịu này là đang dọa cô.

Ngoan, cô phải ngoan, cô phải ngoan ngoãn để ra ngoài, cô phải nghe lời!

"Trạch Thành thao em ~ a, thao em, nhanh hơn, bụng bị lấp đầy... Thật ngạc lợi hại!"

"Thao chết em! Tiểu yêu tinh, động tình là đang câu dẫn ai, làm em mang thai con của tôi, phải làm em mang thai con của tôi! "

Hắn không có bất cứ thứ gì có thể níu giữ cô lại, chỉ có thể dùng cách này, chỉ cần có con, cô sẽ không bỏ hắn, đúng rồi, con, phải làm cho cô có thai!

Người dưới thân rêи ɾỉ yếu ớt gào thét, cho đến cao trào cuối cùng khiến cô mệt mỏi mà ngủ thϊếp đi.

Bụng nhỏ căng phồng bị hắn dùn nút mềm chặn lại, trong hai ngày sẽ không cho cô ra chảy ra, hắn đang mong đợi cô mang thai đứa con của hắn, dùng miệng chơi đùa, cúc huyệt cũng không thiếu, không có mệnh lệnh của hắn sẽ không cho phép rút ra.

Ít nhất hắn không còn đánh cô điên cuồng như trước, nhưng vẫn khiến cô sợ hãi, chỉ cần một ánh mắt của hắn cũng khiến cô dè dặt mở lòng, ngoan ngoãn để hắn thao, thỏa mãn hắn, bất lực không ai có thể đến cứu cô.

Khi tới khai giảng, cô ngây thơ nghĩ rằng những ngày tháng bị hắn thao sẽ giảm đi.

...

Lau người, rửa mặt, đánh răng, lấy ra một chiếc thắt lưng dài có khóa, đằng sau có bốn hạt châu màu bạc nối với nhau, rõ ràng là chuẩn bị cho cô.

“Em không muốn… em không muốn mang cái này!” Cô sắp khóc, nắm lấy cánh tay hắn, ngẩng đầu nhìn hắn: “Làm ơn, em không muốn mang cái này.”

Sắc mặt hắn bất động, khiến cho người khác nhìn vào cảm thấy khϊếp sợ: "Vậy thì hôm nay đừng nghĩ đi ra ngoài."

Chỉ một câu, đem tất cả nỗ lực giãy giụa của cô sụp đổ.

Ngoan ngoãn để hắn đút vào, hạt châu nhét vào cúc huyệt nhỏ hẹp, cô khó chịu hừ thành tiếng.

“Mẹ nó, đã thao qua rồi mà vẫn chặt như vậy!” Hắn ấn mạnh vào trong, Lâm Ấm sắp khóc vì đau.

Khoá lại rồi đút chìa khoá vào túi, đồ vật này, cô có đi vệ sinh cũng không tháo ra được.

Thay váy lụa do tự tay hắn lựa cho cô, quả nhiên rất đẹp.

“Muốn đi vệ sinh thì phải đến chỗ tôi, biết không?” Hắn véo cằm cô, mỉm cười, hắn đã sớm chuẩn bị xong mọi thứ.

"Biết ... biết."