Một Giọt Cũng Không Được Sót

Chương 43: Sinh mệnh em là của tôi (H)

Edit: Dĩm

Sau khi nhận được mệnh lệnh cuối cùng, cô không chờ nổi duỗi thẳng chân nằm trên giường nhìn hắn đầy mong đợi.

"Thao em… cầu xin chủ nhân thao em!"

Hà Trạch Thành bẻ hai chân cô ra, hướng lên trên nâng lên, hắn nhìn thấy vết máu trên cúc huyệt đã khô, còn có dâʍ ŧᏂủy̠ hòa cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn đang ở trong tiểu huyệt.

Không chút do dự lần này hắn kéo chân cô mà chọc côn ŧᏂịŧ đang dựng đứng của mình vào, tiểu huyệt ẩm ướt trở nên trơn nhẵn, chạm đến chỗ sâu nhất.

"A ... thật thoải mái, thật thoải mái! Chủ nhân thao nô ɭệ rất thoải mái."

Cảm giác được lấp đầy vô cùng thoải mái!

Tiểu huyệt ướŧ áŧ hàm chứa lấy côn ŧᏂịŧ, đâm thẳng vào trong cơ thể cô.

Người dưới thân không ngừng thở dốc, chỉ có hắn mới cứu được cô.

Chỉ hắn mới có thể.

Người khác đều không thể!

Đôi mắt vô thần lại trở nên nóng rực.

Không hài lòng với tư thế này, Hà Trạch Thành cởi trói trên cổ cô, ôm cô lên rồi trực tiếp đi vào phòng tắm.

"A!" Lâm Ấm chỉ có thể ôm cổ, hai chân kẹp lấy hắn,mới không ngã xuống.

Mỗi bước đi là một lần kí©ɧ ŧɧí©ɧ đối với cô, côn ŧᏂịŧ mà cô khao khát đang từng chút từng chút một đẩy vào sâu, mở rộng tử ©υиɠ, mài mòn làn da mỏng manh bên trong.

"Sướиɠ quá… thật thoải mái… Thao em, lại dùng lực thao em, thao chết em!" Cô không ngừng rêи ɾỉ, nói những lời dâʍ đãиɠ đó, chỉ cầu xin được hắn thao.

Hà Trạch Thành nghiến răng nghiến lợi, du͙© vọиɠ vô hình cũng đang vùi dập lý trí, hắn vỗ mạnh vào mông cô: "Đồ lẳиɠ ɭơ! Thỏa mãn em!"

Khi vào phòng tắm, hắn rút côn ŧᏂịŧ ướŧ áŧ của mình ra, ấn cô xuống bồn rửa mặt, hung hăng ra lệnh: "Bám vào!"

Côn ŧᏂịŧ sưng tấy phía sau đột nhiên không ngừng ra vào, kí©ɧ ŧɧí©ɧ trọng tâm đang lung lay của cô, cô vội vàng nắm lấy thành bồn rửa mặt, cúi người ấn mông để hắn ra vào dễ dàng hơn.

Những lời dâʍ đãиɠ đó không ngừng nói ra từ miệng cô, mỗi lần đẩy vào đều có thể đạt đến cao trào như rơi vào chốn thần tiên, hai mắt nhuốm màu tìиɧ ɖu͙© trở nên mờ mịt, kêu lên.

"Tuyệt quá, chủ nhân thật tuyệt, thao chết nô ɭệ, mau thao chết nô ɭệ ..."

"Bang!"

"Bạch Bạch!"

Hắn cúi đầu vỗ mông cô một cái, đôi mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm vào côn ŧᏂịŧ đang ra vào. Mỗi lần đều có thể cảm nhận được sự ấm áp của qυყ đầυ, làm hắn phát điên lên.

"Thao chết em, ai cho phép em tự sát, dù tôi có thao chết em cũng không được tự sát, em là của tôi, tại sao lại tự sát! Sinh mệnh em là của tôi, tôi không cho phép, thì em không có quyền được chết."

Lâm Ấm bị anh đâm mạnh mẽ đến chảy nước mắt, dữ tợn cười.

Hóa ra hắn sợ cô chết.

"A~"

Du͙© vọиɠ trong người cô chưa nguôi ngoai, cô sắp hỏng rồi, chỉ muốn đâm vào tường! Muốn chết đi cho xong.

Du͙© vọиɠ từng đợt kéo đến, lấn át lí trí.

Cô không biết mình đã đạt cực khoái bao nhiêu lần, chỉ biết là anh đã bắn tinh vào cơ thể cô bốn lần, bụng cô căng phồng đến đáng sợ.

Vốn tưởng hắn bắt cô nhịn cả ngày, không ngờ hắn trực tiếp để cho cô chảy ra ngoài.

Kẹp không được, tϊиɧ ɖϊ©h͙ dày đặc như vậy căn bản kẹp không được!

Hai chân cô mềm nhũn muốn quỳ xuống, nhưng hai tay lại vững vàng chống đỡ thân thể.

Phía sau truyền đến tiếng cười lạnh, nhiều lần kinh nghiệm cho cô biết rằng hắn vẫn sẽ tra tấn cô!

"Vì em không muốn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của tôi, vậy thì ăn nướ© ŧıểυ cho tôi!" Nói xong lời cuối cùng, hắn lại nhét côn ŧᏂịŧ vào tiểu huyệt cô.

"Chủ nhân ..." Cô đã không còn sức, cánh tay cũng không chống đỡ được nữa, lý trí từ từ trở lại, cô cảm thấy bụng mình đang tràn ra một dòng chất lỏng nóng hổi.

Đó là nướ© ŧıểυ của hắn, nướ© ŧıểυ nghẹn cả một ngày, chỉ còn chờ bắn vào bụng cô.

Lâm Ấm cúi người, vểnh mông để cho hắn tiểu vào, cúi đầu nhìn bộ ngực rũ xuống cùng cái bụng trướng to, tự giễu cười.

Hắn bị bệnh, hắn nhất định là có bệnh!

Bệnh không nhẹ!

Lâm Ấm ngẩng đầu lên, nhìn thấy mình trong gương, sắc mặt ửng hồng vô cùng bất cần, làn da mỏng manh đầy vết bầm tím, vết kim châm, vết cắn.

Còn hắn phía sau nhắm mắt hưởng thụ, một bên tay được băng bó, nắm chặt tóc cô, buộc cô ngả người ra sau.

Trên bàn tay ấy, chiếc gạc trắng đã thấm đẫm máu.

Hắn như một con thú không biết gì về sự sống cái chết, dù có chết cũng phải thao cô mới chết.

Đôi mắt đó chậm rãi mở ra, lạnh lẽo như tảng băng, du͙© vọиɠ mờ mịt, tiêu điểm vô cùng rõ ràng, cô nhướng mày nhìn về phía gương, ngạo mạn kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

Dần dần, tay cô ngày càng cứng hơn, tóc cô bị kéo ra gần hết, thậm chí không thể nhắm mắt.

Hắn nổi điên, bàn tay đẫm máu đó điên cuồng túm tóc cô như kéo rách da đầu .