Edit: Dĩm
Sau hơn chục lần vuốt ve, anh đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt bắn vào miệng cô: "Nuốt hết vào, một giọt cũng không được sót!" Anh ra lệnh bằng một giọng điệu tồi tệ.
Ngay cả khi anh không nói gì, Lâm Ấm cũng không dám để rơi một giọt, nếu làm anh tức giận có thể đem cô lộng chết.
"Liếʍ sạch sẽ!" Anh đẩy côn ŧᏂịŧ gớm ghiếc vào miệng cô.
"ưm… chủ nhân." Lâm Ấm nắm chặt ga giường, kìm nước mắt liếʍ cho anh.
Hà Trạch Thành quỳ đè trên người cô, nâng chân cô lên, khóe miệng đọng lại ý cười trào phúng: "Chuẩn bị xong chưa? Không cần gấp, tôi sẽ cho em thật nhiều, thao cho đến khi em không dám chạy mới thôi."
Lâm Ấm rùng mình một cái: "Chủ nhân ... nô ɭệ không dám chạy..." Anh có thể buông tha cho cô được không?
Không nhận được phản hồi, nhưng một cơn đau xé toạc từ hạ bộ truyền đến.
"A!"
Hạ thể khô khốc không đủ bôi trơn, ngay cả tϊиɧ ɖϊ©h͙ cũng đã chảy khô, côn ŧᏂịŧ sưng to hung hăng nhét vào, mặc kệ tiếng kêu, hay hạ thân có bị xé rách hay không?
Anh chỉ có một việc để làm, đó là hung hăng cắm vào!
"Đau quá ... Đau quá! Làm ơn nhẹ hơn ... Đau quá!" Cô khóc, cô cầu xin anh, cô muốn nắm lấy cánh tay của anh cầu xin anh, nhưng cô không thể với được khi đang bị xích.
Vô dụng, cái gì cũng đều vô dụng, chỉ là một đôi mắt tức giận nhìn cô chằm chằm.
Cô bây giờ là một người tàn tật, một người tàn tật mất đôi chân làm sao có thể phản kháng được? Cô có chết trong căn phòng này cũng không thể ra ngoài được.
"Chủ nhân, xin hãy nhẹ hơn! Nô ɭệ cầu xin anh!" Cầu xin anh, chỉ cầu xin anh, điều duy nhất cô có thể làm là cầu xin anh.
Không chút thương tiếc, anh đem toàn bộ côn ŧᏂịŧ to lớn cắm vào trong tiểu huyệt.
Dưới thân cô đột nhiên có chất dịch ẩm ướt, Hà Trạch Thành nhìn xuống liền thấy từ tiểu huyệt chảy máu đỏ tươi, côn ŧᏂịŧ sưng to của anh chèn vào khiến cô rách toạc.
Đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm tiểu huyệt chảy đẫm máu hồi lâu, khóe miệng thế nhưng xả ra một tia giễu cợt, ác độc dùng sức cắm vào.
"A!" Lâm Ấm gào thét như xé họng.
Đau quá, đau quá, thật sự đau quá!
Nước mắt nhập nhòe, cô muốn xin tha, nhưng anh lại càng gia tăng sức mạnh ở dưới bắt đầu đâm sâu vào tử ©υиɠ cô.
Không có chất bôi trơn, mỗi lần anh tiến vào là một lần đau xé lòng đối với cô, chỉ có máu mới có thể mang lại cho cô một chút cảm giác nhẹ nhõm.
"Chủ nhân… Chủ nhân đau… Nô ɭệ đau quá!" Cô ngửa cổ kêu đau.
Hà Trạch Thành tát cô một cái tát: "Gọi lại cho tôi! Đều quên hết những gì tôi dạy em rồi sao? Em cho rằng chạy ra ngoài có thể thoát khỏi tôi sao? Tôi nói cho em biết, cả đời này em đều bị tôi thao!"
Cô có thể "không đi đâu cả, bạn chỉ có thể bị anh ta đυ..
"Em đau quá... Nô ɭệ đau quá! Xin chủ nhân, em sai rồi, em không dám chạy, em thật sự không dám chạy, cầu xin anh nhẹ một chút!"
Cô sai rồi, cô không nên chạy, biết bị bắt lại sẽ bị hậu quả như vậy, cô sẽ không chạy.
Hà Trạch Thành cười hài lòng, đem hai chân cô lên cao, dùng một tay nắm lấy vυ' của cô, bóp sữa chảy ra, ánh mắt đỏ ngầu dùng sức đâm cô.
Bụng nhỏ căng ra lộ rõ hình dạng côn ŧᏂịŧ dữ tợn của anh, giống như một tác phẩm nghệ thuật, sẽ luôn chôn chặt trong cơ thể cô.
Lâm Ấm rêи ɾỉ dưới thân anh, không còn gì ngoài hai chữ xin tha.
Cảm giác này khiến Hà Trạch Thành bắt đầu xao động, anh muốn làm cho cô sướиɠ đến không bao giờ dám rời xa anh nữa, không thể sống thiếu anh!
Hà Trạch Thành cởi xiềng xích trên hai tay cô, lật người cô lại, để hai chân cô co quắp quỳ trên giường, cho dù gãy chân, cô vẫn có thể bò!
Bàn tay to của anh nặng nề rơi xuống bờ mông non nớt của cô, trong mắt lại xuất hiện những vết đỏ với mức độ đáng thương.
Đột nhiên, anh nhìn thấy lỗ cúc huyệt, nở một nụ cười tàn nhẫn.
Lâm Ấm bị ép quỳ trên giường, dưới chân cũng không cảm nhận được một chút cảm giác gì.
Cô hoàn toàn xong, chân của cô thực sự không còn cử động được nữa!
Không đợi cô suy nghĩ miên man, ngón tay thon dài đột nhiên cắm vào cúc huyệt của cô, một cỗ đau đớn không chịu nổi mà muốn bài tiết.
Như biết anh muốn làm gì, Lâm Ấm hoàn toàn hoảng sợ.
"Không cần, chủ nhân! Đừng cắm nơi đó! Làm ơn đừng, đừng làm chỗ đó!"
Không thể tưởng tượng được bị cắm ở đó sẽ như thế nào, nhất định sẽ càng đau hơn, đem cô cắm đến nát!
Hà Trạch Thành túm tóc cô giật mạnh, cúi đầu kề sát tai cô nói ra lời nói lạnh lẽo: "Em càng nói như vậy, tôi càng muốn lộng! Tất cả trên người em đều là của tôi, em không có quyền phản kháng!"
Đúng vậy, tất cả của cô đều thuộc về anh, cho dù là chính cô, cũng không được tùy ý chạm vào cơ thể chính mình!
P/s: Chân của nữ chính không gãy, chỉ bị tê liệt.
Dĩm: Má ơi, mình muốn chửi thề các cậu ạ, nam9 ác zã man.