Một Giọt Cũng Không Được Sót

Chương 31: ᒪàʍ Ŧìиɦ với người đang ngủ không có gì vui (H)

Edit: Dĩm

Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Lâm Ấm đầy mồ hôi, hai tay nắm chặt ga trải giường đã thấm mồ hôi từ lâu, mạch máu trên cánh tay cũng nổi rõ.

Hà Trạch Thành lại nhấc mắt cá chân còn lại của cô lên, dần dần siết chặt.

"Đừng ..." Cô khàn giọng hét lên, cơn đau khiến cô không thể phản kháng, đau thấu xương khiến nước mắt trực tiếp trào ra.

Hà Trạch Thành hờ hững, lại tiếp tục bóp, dùng sức, bóp chặt, tàn nhẫn gần như cắn răng nghiến lợi muốn nuốt cô vào bụng!

"Không cần!"

Cô khàn giọng hét lên, mái tóc rối tung dán vào trán, đôi mắt gần như lồi ra khỏi hốc mắt.

Cô muốn cầu xin anh, cầu xin anh! Cô đã sai! Cô không dám nữa!

Cầu xin anh!

"Rắc~" tâm đau, không còn sức lực nữa, anh lưu loát thả chân còn lại xuống, Lâm Ấm không còn phát ra tiếng động nữa.

Cô ngất đi vì quá đau.

-

Khi tỉnh dậy lần nữa, cổ, cổ tay đều bị trói bằng xích sắt, trói chặt vào giường không thể cử động được.

Cô không quan tâm đến điều này, cô chỉ muốn xem liệu chân của cô có thực sự còn ở đó hay không!

Lâm Ấm cố gắng di chuyển chân của mình, nhưng không có cảm giác gì.

Trong chốc lát, nước mắt cô trào ra.

Chân của cô đã thực sự bị vặn gãy! Do chính tay anh bẻ!

Cô không có chân nữa, không đi được nữa, ở đây cả đời không thấy ánh mặt trời, cả đời làm nô ɭệ cho anh.

Tiếng bước chân tới gần, Lâm Ấm mở đôi mắt ướŧ áŧ, nhìn thấy anh đang đứng đó, hai tay đút túi quần, vẻ mặt vẫn tức giận cùng phẫn nộ, khiến cô khϊếp sợ đến cực điểm.

"Tỉnh rồi, như vậy trừng phạt sẽ bắt đầu." Anh từng bước đi tới, duỗi ra một ngón tay, từ trên trán trượt xuống trước mặt cô, khóe miệng câu lên.

"Rốt cuộc, làʍ t̠ìиɦ với người đang ngủ không có gì vui."

Cô chỉ thú vị khi tỉnh lại, bị thao dưới thân anh, nói những lời van xin, lấy lòng anh, làm anh vui vẻ, anh mới khống chế được suy nghĩ không gϊếŧ cô!

Lâm Ấm khóc nức nở, nước mắt cứ thế trào ra.

"Tôi biết sai rồi ... Nô ɭệ thật sự sai rồi, nô ɭệ không bao giờ dám chạy ..."

"Im lặng." Ngón tay anh đặt ở trên môi cô, híp mắt lại: " Những lời này, chờ đến khi tôi thao em, nói cũng không quá muộn."

Cô vô cùng sợ hãi, nhưng chẳng có tác dụng gì.

Cô khẩn cầu xin tha nhưng anh không bỏ qua cho cô.

Mọi hành động của cô bây giờ đối với anh chỉ tăng thêm tình thú.

Có điều gì mà anh không làm được!

Nhìn chằm chằm vẻ mặt run rẩy của cô, Hà Trạch Thành lột sạch quần áo của mình ra, ở trước mặt cô, giống như hình phạt cuối cùng trước khi chết.

Gậy thịt to lớn dựng thẳng hướng về phía cô: "Liếʍ."

Không nghi ngờ gì nữa, mệnh lệnh anh đưa ra buộc phải tuân theo.

Lâm Ấm biết rằng mình không thể trốn, điều gì đến vẫn sẽ đến.

Cô mở miệng chuẩn bị ngậm lấy, nhưng anh đột nhiên lùi lại một bước, tát vào mặt cô một cái rồi trực tiếp quay đầu lại.

"Quy tắc! Đã quên quy tắc sau khi ra ngoài vài giờ!"

Giọng nói tức giận xuyên thủng màng nhĩ, anh rất tức giận, vô cùng giận.

Đau quá, nóng quá.

Nhưng vô dụng, cô không thể phản kháng, đối mặt với người đàn ông này, cô chỉ có sợ hãi cả đời.

Lâm Ấm cắn môi dưới, khàn khàn khóc đáp lại anh: "Chủ nhân."

Gậy thịt to lớn lại đưa vào miệng, Lâm Ấm há to miệng ngậm lấy qυყ đầυ.

Cô không thể chơi bằng tay nên chỉ có thể dùng đầu lên xuống, đáng tiếc cái cổ họng bé nhỏ này không chứa được côn ŧᏂịŧ to lớn, Hà Trạch Thành bước tới, nắm lấy đầu cô rồi dập mạnh vào cổ họng cô.

"Khục..." Lâm Ấm chỉ có thể tuyệt vọng mở miệng.

Không được cắn, răng không chạm vào! Tuyệt đối không được cắn!

Nằm ở dưới thân anh bị anh đùa bỡn, mặc dù hai chân của cô bị gãy, nhưng anh vẫn chưa thỏa mãn.

Nếu được cho một cơ hội khác, cô vẫn kiên quyết chọn rời xa anh.

Tại sao cô lại muốn rời đi! Anh rõ ràng là yêu cô rất nhiều! Yêu nhiều lắm, muốn đem cô khảm vào trong xương cốt!

Cô không cảm nhận được sao? Tại sao cô muốn rời xa anh!

Cô phải bị anh thao cả đời, cả đời này đều phải nằm dưới thân anh, không được đi đâu.

"Mẹ nó, ai kêu em chạy! Có bản lĩnh, lại chạy thửu xem? Hả? Còn dám nữa không?"

Ánh mắt điên cuồng đỉnh mạnh vào cổ họng cô, muốn đem toàn bộ gậy thịt nhét vào trong thực quản của cô.

"Chạy! Chạy! Sao lại chạy! Thử chạy lần nữa, có tin hay không tôi gϊếŧ chết em!"

Hà Trạch Thành nghiến răng, cắm càng ngày càng sâu, càng ngày càng mạnh, hận không thể cắm chết cô!

Lâm Ấm thở không ra hơi, dần dần muốn trợn tròn mắt.

Vì cái gì cô muốn chạy, anh không hiểu sao?

Ai lại muốn ở đây làm nô ɭệ dưới thân của anh, sống bị anh hành hạ còn hơn chết.

Ai sẽ thích!