Một Giọt Cũng Không Được Sót

Chương 27: Sợ cái gì?

 Editor: Dĩm

Lâm Ấm ngồi trong đồn cảnh sát, người cảnh sát trước mặt kiên nhẫn hỏi cô: "Xin hỏi là làm sao vậy?"

Cô run rẩy ngồi đó, hỏi cô nhưng cô không nói được gì, chỉ có thể để cô bình tĩnh trước rồi mới dò hỏi.

"Tôi ... tôi!" Nói như thế nào, nói như thế nào! Cô nên nói gì đây!

Cô không thể nói nên lời hai từ cưỡиɠ ɠiαи này!

"Tôi, tôi, tôi bị giam cầm!" Cơ thể cứng đờ, hàm răng run lên, mồ hôi đầm đìa, nhìn cô đã biết có bao nhiêu sợ hãi.

Với bộ dạng này, cảnh sát cũng đã tin cô, vội vàng cầm giấy và bút ghi lại lời khai của cô.

"Đừng sợ, nói cho tôi biết quá trình chi tiết, tôi sẽ giúp cô."

Lâm Ấm không thể nào thả lỏng, huống chi là sợ hãi.

Họ sẽ giúp mình chứ? Sẽ giúp cô thoát khỏi nanh vuốt? Anh ta là con ác quỷ, có thể đem cô cầm từ thao đến chết! Một bên mắng cô, một bên làm cô trong đau đớn!

Cô không có biện pháp tin tưởng họ, họ sẽ không bảo vệ được cô, không ai có thể bảo vệ được cô!

"Cô gái, đừng sợ. Chúng tôi là cảnh sát và sẽ giúp cô. Cô có thể nói chi tiết để tôi có thể giúp cô."

"Chi tiết… chi tiết?" Cô nắm chặt áo khoác.

"Đúng vậy, cô nói cho chúng tôi biết chi tiết cô bị giam như thế nào, bị giam ở đâu, ai giam cô, người đó đã làm gì với cô, số điện thoại của gia đình cô, cô đừng lo lắng, chỉ cần cô nói cho chúng tôi biết, chúng tôi nhất định sẽ giúp được cô."

Môi Lâm Ấm run lên, không nói ra được.

Cô nên trả lời như thế nào, cô nên nói như thế nào?

Nói rằng cô đã bị hãʍ Ꮒϊếp, bị thao suốt ngày đêm, bị sỉ nhục và bị đối xử như một con thú, bằng chứng là trong bụng đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh, còn ở dưới huyệt khẩu cũng đang chảy ròng ròng.

Mọi thứ đều khiến cô cảm thấy mình bẩn thỉu! Cô còn mặt mũi nào mà sống trên đời này! Không có người nào bẩn thỉu hơn cô!

"Tôi… tôi xin lỗi!"

Cô đứng dậy chạy ra ngoài.

"ơ." Cảnh sát đặt bút xuống, vội vàng đuổi theo cô, chỉ nhìn thấy cô chạy băng qua đường, như thể đang chạy trốn trong tuyệt vọng, vì sợ hãi.

Lâm Ấm nắm lấy cổ áo, kéo chặt mũ che đi khuôn mặt tái nhợt và hoảng sợ, cô chỉ có thể chạy, chỉ có thể chạy không ngừng!

Nếu dừng lại, cô sẽ bị bắt! Cô sẽ bị đưa lên tin tức và trở thành một người hạ tiện trong mắt mọi người, cô sẽ bị Hạ Trạch Thành tóm được, trước mặt mọi người hung hăng thao cô! Anh sẽ đè cô xuống đất, đem côn ŧᏂịŧ xỏ xuyên qua người cô, bị cắm đến chết, dù đã chết vẫn sẽ bị anh thao.

Lâm Ấm không thể kìm được, cô sợ hãi rêи ɾỉ và khóc.

Ai sẽ giúp cô, giúp cô thoát khỏi nanh vuốt của anh, giúp cô chết cũng được!

Cô không muốn bị bắt!

Không muốn!

"Bang!"

Cô hoàn toàn không nhìn đường, làm cho cô đυ.ng phải một người, cũng không chuẩn bị lùi về phía sau hai bước, Lâm Ấm trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất.

"Cô không sao chứ!" Tào Ninh Phong vội vàng tiến lên hỏi.

Lâm Ấm cúi đầu im lặng, kéo chặt mũ.

Anh ta ngồi xổm xuống, hỏi: "Có bị thương không?"

Lâm Ấm nhìn thấy thứ mà anh ta đang cầm, trên đó là tờ phiếu nghỉ học của trường đại học.

Cô mở to mắt và nhìn lên đột ngột.

Cả hai người đều sửng sốt.

"Lâm Ấm?" Tào Ninh Phong kinh ngạc gọi tên cô.

Cơ bản anh ta đều biết mọi người trong lớp, tuy không nói chuyện với cô nhiều nhưng cũng đã nói được vài lần.

Lâm Ấm nuốt nước bọt và nhìn xung quanh anh ta một cách cảnh giác.

May mắn thay, anh ta là người duy nhất.

"Cậu đứng dậy được không?" Anh đưa tay ra: "Tôi kéo cậu dậy."

Cô không mang gì trên chân, chỉ lộ ra bàn chân nhỏ xíu, cô đang chạy đi đâu vậy? Hay là giày bị hỏng?

"Không cần!"

Cô tự mình đứng dậy, nhìn xuống danh sách trường học trong tay anh, trong lòng cảm thấy lo lắng.

Vì anh ta đang ở đây, nên Hà Trạch Thành cũng sẽ sớm trở lại!

Khi thấy cô chạy ra ngoài, anh sẽ phát điên đi tìm cô, chỉ cần tưởng tượng đến hậu quả bị bắt lại, cô đã cảm thấy kinh khủng!

"Nhân tiện, gần đây cậu không đến trường, chẳng lẽ muốn nghỉ hè. Hôm nay cậu định ký giấy nghỉ học sao?" Tào Ninh Phong hỏi.

"Không… không phải!" Cô chân tay luống cuống không biết phải làm sao.

Cô có thể yêu cầu anh ta giúp đỡ?

Anh ta có thể tự giúp mình được không?

Nhưng cô chỉ nói chuyện với anh ta vài lần, chỉ là một người xa lạ.

Lâm Ấm ngẩng đầu nhìn, những lời cô vừa muốn nói lại mắc kẹt trong cổ họng.

Tào Ninh Phong thấy cô có chuyện muốn nói: "Cậu muốn nói gì?"

Lâm Ấm nghiến răng định nói thì điện thoại trong túi vang lên.

"Xin lỗi, đợi một chút." Anh gật đầu xin lỗi, nhìn một lượt rồi đặt vào tai.

Bên kia không biết nói cái gì, chỉ thấy Tào Ninh Phong đáp lại, trên mặt tươi cười rất là vui vẻ.

Lâm Ấm biết như vậy sẽ không thành công, cô không có cách nào nói ra.

Nhìn cách đó không xa, một đoàn nam nữ đang đi tới, không biết có phải cô sợ hà Trạch Thành quá không, thực sự cô đã nhìn thấy áo sơ mi và áo khoác màu xám của anh, trong nháy mắt bị khóa chặt, nỗi sợ hãi ập đến từ lòng bàn chân lập tức lan ra toàn bộ cơ thể.

Lâm Ấm chân sau bước lên hai bước, Tào Ninh Phong cúp điện thoại xong, còn chưa kịp nói chuyện, chỉ nhìn thấy cô trừng lớn mắt nhìn về phía sau lưng anh ta, liền xoay người bỏ chạy.

Tào Ninh Phong kỳ quái nhìn về phía sau, thấy một đoàn người, họ là sinh viên của một trường đại học, nhưng không học cùng lớp cũng không quen biết.

Vậy sao cô ấy lai chạy? Là đang sợ cái gì?