Một Giọt Cũng Không Được Sót

Chương 25: Bị thao sợ (H)

"Bang!” Hắn đánh lên mông cô, Lâm Ấm ngửa đầu thở dốc lên, nghe theo mệnh lệnh của hắn.

“A chủ nhân! Chủ nhân thật lớn… Nô ɭệ bị thao thật thoải mái! Tao huyệt muốn bị thao lạn ha… Trứng rung đâm thật thoải mái a!"

“Muốn… Muốn bị thao hỏng rồi… Hư rồi, tao huyệt của nô ɭệ hư rồi a…”

Lâm Ấm một bên nghe mệnh lệnh của hắn không biết liêm sỉ phát tao, một bên nhẫn nhục khóc nức nở, hai mắt đẫm lệ bị hắn đâm, hạ thân xuyên thấu cảm giác đau đớn dần dần khiến cô tê mỏi.

Hà Trạch Thành đem côn ŧᏂịŧ sưng to rút ra, lôi dây kéo của trứng rung ra ngoài, đột nhiên bị rút ra, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt ập đến làm Lâm Ấm trực tiếp đạt đến cao trào.

Không chờ cô bình ổn lại tinh thần, côn ŧᏂịŧ kia lại lần nữa xuyên thấu hạ thân cô.

“A!” Lâm Ấm rêи ɾỉ, trứng rung dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠ rơi xuống bên cạnh, công tắc còn chưa tắt, ở trên mặt đất rung ầm ầm, đồ vật này chính là thứ vừa rồi ở trong cơ thể cô.

Hà Trạch Thành từ phía sau túm lấy tóc cô, ác độc va chạm giống như muốn chen toàn bộ vào tử ©υиɠ.

Hoa huyệt càng kẹp càng chặt, đại khái là chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ từ hình ảnh bên ngoài, đã hoàn toàn không thả lỏng được.

Hà Trạch Thành tiến gần lỗ tai cô, một cái tay khác nhéo núʍ ѵú, “Dáng vẻ hiện tại này của em, thật sự rất dâʍ đãиɠ, cứ như vậy chờ mong bị người khác nhìn sao? Tao huyệt kẹp cũng thật chặt!”

Hắn đã nhịn không được xúc động muốn bắn ra.

Lâm Ấm bị hắn đâm đến run run rẩy rẩy, lời nói cũng nói không rõ.

“Nô… Nô ɭệ không muốn bị nhìn thấy… A!… A ân, chủ nhân chậm một chút… Chậm một chút a! Muốn đâm hỏng rồi… Muốn bị thao chết!”

Lâm Ấm vừa thống khổ vừa sảng tới cực hạn, tiếng khóc càng lúc càng lớn, Hà Trạch Thành chỉ cảm thấy qυყ đầυ nóng lên.

Cô lại cao trào.

A, quả nhiên là thích bị người khác xem! Chỉ thoáng kí©ɧ ŧɧí©ɧ một chút là có thể cao trào, trời sinh thiếu thao!

Hắn đẩy nhanh hơn tốc độ, hai viên tinh hoàn đánh mạnh vào, một bàn tay bắt lấy núʍ ѵú cô, cuối cùng ở trong tử ©υиɠ bắn ra.

Lâm Ấm mềm yếu vô lực nằm xuống sàn nhà lạnh lẽo, chỉ cảm thấy bụng bắt đầu to lên, từng cỗ tϊиɧ ɖϊ©h͙ toàn bộ bắn vào đều bị ngăn lại bên trong.

Hà Trạch Thành nhìn tư thế nằm bò của cô, chỉ có mông cao cao nhếch lên.

Hắn dùng ngón tay xẹt qua phần lưng xương cánh bướm mỹ lệ của cô, từ xương sống chậm rãi sờ đến tiểu huyệt, nơi giao hợp của hai người.

Hoa huyệt còn đang run run rẩy co rút kẹp chặt lấy hắn, Hà Trạch Thành hừ nhẹ.

Cô sẽ không biết, tất cả các lớp kính pha lê đều được mạ một lớp màng mờ, người bên ngoài căn bản không nhìn vào bên trong được.

Làm sao hắn có thể để cho người khác nhìn thấy cơ thể tốt đẹp của cô được, thân thể của cô là của hắn, từ đầu đến chân, tất cả đều là của hắn.

Hà Trạch Thành bò lên bả vai cô, hung hăng cắn một cái.

"A…!” Lâm Ấm không dám kêu lớn tiếng, bả vai truyền đến cảm giác đau đớn đến tận xương tủy, giống như muốn cắt đứt thịt ra.

"Chủ… Chủ chủ nhân! Nô ɭệ đau, không cần cắn nô ɭệ a!”

Cô càng đau đớn, tao huyệt càng kẹp chặt, giống như sắp bấm gãy côn ŧᏂịŧ hắn! Cho dù không nhúc nhích cũng muốn ngạnh thêm.

Thẳng đến khi nếm được mùi máu tươi, hắn mới buông tha cho cô, nhìn bên trên dấu răng vẫn không ngừng chảy máu, hắn lộ ra nụ cười dữ tợn.

Lâm Ấm hữu khí vô lực ghé vào mặt đất, nhìn cánh cửa gần trong gang tấc, nặng nề nhắm hai mắt lại.

Quá mệt mỏi…

Không thể cứ như vậy nẳm xuống, sẽ chết!

Cô nhất định sẽ chết!

Hà Trạch Thành xác nhận cô chỉ là ngủ, cười nhạo thể lực kém cỏi của cô, nhưng nó cũng không ảnh hưởng đến việc hắn thao cô.

Cho dù chết, cũng phải thao cô!

Chỉ có thể chết ở dưới thân hắn!

Hắn một tay nâng eo cô lên, một cái tay khác chụp lên mông cô, côn ŧᏂịŧ trong hoa huyệt dần dần ngạnh lên, hung hăng xuyên thấu cơ thể cô.

Cho dù đã ngủ, bản năng thân thể của cô vẫn không vi phạm hắn, cho dù cô không thể nói chuyện, không thể hô hấp, không còn sinh mệnh, hắn cũng muốn trói cô lại, hung hăng mà thao cô!

Cặp mắt phát cuồng mất đi lý trí, hiện tại cho dù là chết ở trên người cô hắn cũng cam tâm tình nguyện.

Thân xác này, sinh mệnh này, đều đến là của hắn!

Không biết thao trong bao lâu, hắn ở trong ảo tưởng của mình mà bắn ra, hung hăng đánh một cái lên mông cô.

"Kẹp chặt cho tôi!”

Bị đánh cũng không có phản ứng, hoa huyệt lại giống như nghe được mệnh lên, gắt gao co rút kẹp chặt.

Trong tiềm thức Lâm Ấm không biết hắn làm như thế nào, cô bị thao sợ.

Editor: sacnu