Lâm Ấm khóc thút thít tỉnh lại, bụng cô bị ấn chặt xuống, đồ vật đặc sệt bên trong không được bài tiết ra, cảm giác trướng đau làm cô khó có thể chịu đựng.
Cô mở to mắt, liền nhìn thấy Hà Trạch Thành đang ghé vào trên người cô, bàn tay to ấn bụng cô xuống, ghé vào trước ngực cô ngậm lấy đầṳ ѵú cô.
Cảnh sác trước mặt không còn là phòng thiết bị nhỏ hẹp mà là một căn phòng ngủ hào nhoáng sạch sẽ.
Nàng đẩy đầu hắn xin tha, "Không cần mυ'ŧ, cầu xin cậu đừng ấn, thật trướng a..."
Hà Trạch Thành ngẩng đầu lên, ánh mắt u lãnh nhìn cô, lạnh nhạt nói, "Em còn nói khó chịu! Nút chai rượu bên dưới còn không ngăn được da^ʍ thuỷ của em!"
Lâm Ấm khóc thút thít lắc đầu, "Cầu xin cậu buông tha tôi, bụng tôi rất trướng, đau quá!"
"Khó mà làm được nha!" Hắn dùng sức ấn xuống cái bụng phồng lên của cô, Lâm Ấm kêu to muốn bài tiết, tiểu huyệt lại bị nút chai rượu chặn lại.
Hà Trạch Thành ác liệt vỗ vỗ cái bụng cô, thật giống một nữ nhân mang thai, dâʍ đãиɠ không chịu nổi!
"Cầu tôi thao em, tôi sẽ để cho em bài tiết!" Hắn híp con ngươi.
Lâm Ấm đã không để bụng tôn nghiêm gì hết, giữ chặt cánh tay hắn rêи ɾỉ khóc thút thít, "Cầu xin cậu thao tôi! Cầu xin cậu thao tôi a..."
Trên mặt hắn hiện ra nụ cười gian, "Đây chính là em nói!"
Hắn duỗi tay trực tiếp rút nút chai ra, không đợi đồ vật bên trong bài tiết ra, hắn xoa côn ŧᏂịŧ của mình, trực tiếp đâm vào làm Lâm Ấm hét lên một tiếng.
Có tϊиɧ ɖϊ©h͙ bôi trơn, ra vào vô cùng tiện, hắn nhanh chóng thọc vào rút ra, mang theo tϊиɧ ɖϊ©h͙ bên trong ra, trực tiếp chọc thành hỗn hợp bọt biển chỗ hai người giao hợp.
Lâm Ấm bắt lấy tay hắn, nhìn hắn điên cuồng thao cô, khóc không thành tiếng, "Không cần... Không cần! Cậu đã nói, cậu đã nói sẽ để tôi bài tiết ra!"
Hà Trạch Thành vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ của cô, ở ngực cô hung hăng bắt một phen, "Nhưng tôi chưa nói khi nào thì để em bài tiết ra a!"
Lâm Ấm đẩy hắn, dùng sức trừng mắt hai chân mình muốn thoát khỏi trói buộc của hắn, Hà Trạch Thành nổi giận, trực tiếp giơ tay tát một cái lên vυ' cô.
"A!" Đau đớn khó có thể chịu đựng.
Nhưng mà hắn cũng không có ngừng tay, trái phải tấn công hai bên vυ' cô, trong miệng không ngừng mắng, "Da^ʍ vυ'! Càng đánh e liền càng sảng có phải hay không! Thao chết em! Vυ' này của em chỉ để tôi thao! Tôi muốn thao vυ' của em chảy nước!"
Lâm Ấm đau đến mức nắm khăn trải giường dưới thân khóc lớn, "Không cần đánh tôi... Đau quá a không cần đánh! Cầu xin cậu không cần đánh!"
Hà Trạch Thành lao tới hạ thân, hai tinh hoàn đánh lên tiểu huyệt cô, gắt gao bóp chặt cổ cô, hai mắt đỏ lên, "Ngoan ngoãn để tôi thao, tối sẽ ôn nhu với em! Biết không!"
Lâm Ấm vội vàng gật đầu, "Biết... Biết!"
Chỉ cần không đánh cô cái gì cũng đều có thể!
Đau quá, đau muốn chết!
Hà Trạch Thành cười nhạo, vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ đầy nước mắt, "Vậy nói gì đó làm tôi dễ nghe một chút!"
Lâm Ấm nuốt nước miếng, "Thao... Thao tôi, cầu xin cậu thao tôi!"
Cô chỉ biết nói cái này sẽ làm hắn vui vẻ, hắn vui vẻ sẽ không cần đánh cô!
"Nói em là tao hóa!"
"Tôi... Tôi là... Tôi là tao hóa!" Cô bị đâm đến không nói được một câu hoàn chỉnh.
Hà Trạch Thành híp mắt cười, "Nói đời này em chỉ để một mình tôi thao, có bao nhiêu dâʍ đãиɠ nói bấy nhiêu dâʍ đãиɠ! Mau nói."
"Tôi a... Tôi chỉ để cậu thao a, tao hóa chỉ để cậu thao! Tao hóa chỉ để cậu... Thao, để cậu thao... Thao... Thao cả đời..."
Hà Trạch Thành hưng phấn đâm đến tử ©υиɠ cô, nhìn bộ dáng dâʍ đãиɠ của cô ở dưới thân mình, trong lòng cảm thấy thoả mãn đến cực điểm.
Đúng vậy, cô chỉ có thể để một mình hắn thao!
Vĩnh viễn là hắn!
"Chúng ta chơi trò chơi này đi." Hắn cúi người xuống, ở trước mặt cô nói nhỏ.
Lâm Ấm bị đâm rêи ɾỉ, cô biết bản thân mình không có quyền cự tuyệt, càng không thể nói cự tuyệt, bằng không kết cục sẽ thảm hại hơn.
"Ân... Ân a!" Hắn ở tử ©υиɠ mình đâm qua đỉnh lại.
Hà Trạch Thành nắm tóc cô, không chút nào thương tiếc, "Chơi trò nô ɭệ với chủ nhân!! Từ giờ trở đi em gọi tôi là chủ nhân, biết không?"
Cô gật đầu, không biết loại trò chơi biếи ŧɦái trò chơi này có cái gì, nhưng cô chỉ có thể tiếp thu, không thể cự tuyệt.
"Lời nói của chủ nhân đều phải đáp lại biết không?"
Lâm Ấm gật đầu, lại bị hắn trực tiếp dùng sức chụp một bên vυ', đưa về phía mình quát, "Tôi nói em đáp lại!"
"Vâng... Vâng!" Cô sợ, cô rất sợ hãi, đau quá a!
"Bang!" Lại là một cái tát.
"Trả lời như thế nào? Tôi bảo em trả lời như thế nào!" Hắn bạo ngược nắm tóc cô.
"Chủ nhân... Chủ nhân! Vâng!
Hà Trạch Thành bật cười, lộ ra hai cái răng nanh nhòn nhọn, xoa xoa bên vυ' của cô bị đánh sưng, "Ngoan."
Như vậy mới là lúc hắn ôn hoà nhất, như vậy mới không làm cho người ta sợ hãi!
"Lời nói của chủ nhân đều phải phục tùng hiểu không? Nếu như em dám cự tuyệt một lần, tôi liền hung hăng thọc lạn em! Biết không nô ɭệ!"
"Nô... Nô ɭệ đã biết!"
"Ngoan."
Lâm Ấm nhìn hắn ôn hòa tươi cười liền muốn khóc, đây mới là hắn! Đây mới là hắn lúc bình thường!
Hà Trạch Thành hung hăng đâm vào bên trong, "Chủ nhân thao em sảng không?"
"Ân a! Sảng... Sảng!"
Sắc mặt của hắn nháy mắt biến thành bạo ngược, giơ bàn tay to lên trên vυ' cô hung hăn tát một cái!
"Chủ nhân dạy em như thế nào! Hửm?"
Lâm Ấm gào khóc lớn, đau quá!
Thật đáng sợ!
Hắn thật đáng sợ!
"Sảng... Chủ nhân thao... Thật! Thật sảng, nô ɭệ thật sảng!"
Hà Trạch Thành nắm tóc coi khiến cho coi ngẩng đầu lên, hung tợn nói "Em sinh ra chính là để tôi thao! Biết không?!"
"Biết... Nô ɭệ đã biết!"
"Biết cái gì?"
"Nô ɭệ sinh ra... Chính là để chủ nhân thao!"
"Ha hả."
Hắn cười cực kỳ dữ tợn, "Nghe lời, đây mới giống một nô ɭệ! Nô ɭệ!"
Nô lên của riêng hắn.
Editor: sacnu