Bác Sĩ Tiêu, Mau Nhìn Em [Bác Chiến]

Chương 17: Gặp rắc rối

-"Kéo"

-"Kẹp"

-"Hút dịch ra đi"

Từng âm thanh chỉ đạo lần lượt vang lên trong không gian tĩnh mịch,đã hơn 30 phút trôi qua,trên trán Tiêu Chiến đã thấm đẫm mồ hôi mà tình hình vẫn không thể khả quan hơn,nhịp tim bệnh nhân vẫn tiếp tục giảm,đương nhiên anh và cậu cũng như những người còn lại trong phòng đều đã chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất có thể xảy ra.Trong khi anh đang cố gắng để xử lí thì âm thanh chói tai lúc nãy một lần nữa vang lên...

*Títttttttttttttt*

-"Bác sĩ,tim bệnh nhân đã ngưng đập"

Động tác tay Tiêu Chiến dừng lại,Nhất Bác lo lắng nhìn anh,cậu biết anh đã cố gắng hết sức rồi.Thở dài đặt dao phẫu thuật xuống khay,mọi người ngay lập tức trấn an anh.

-"Tiêu lão sư,anh đã cố gắng hết sức rồi chuyện này ngoài ý muốn thôi, anh cũng đừng quá bận tâm"

Tiêu Chiến phía sau chiếc khẩu trang cười nhẹ đáp.

-"Các người nghĩ tôi mới cầm dao được một năm chắc? không sao,lo xử lí chuyện còn lại đi"_Đâu phải suốt mấy năm làm nghề anh lúc nào cũng đều thành công cứu sống mạng người hết đâu,đương nhiên sẽ có những ca không cứu được thế này,nhưng trong mỗi ca phẫu thuật anh đều luôn làm hết mình,dốc hết sức lực ,đối với anh mà nói đó đã là một sự thành công rồi.

-"Vâng thưa lão sư"

Mọi người đồng thanh gật đầu,yên tâm làm việc của mình.Tiêu Chiến cũng không nán lại nữa mà mở cửa bước ra ngoài,vừa ra đến nơi liền bắt gặp một người phụ nữ trạc chừng hơn 40 tuổi,ăn mặt lòe loẹt,trang điểm sặc sỡ chạy đến trước mặt anh.

-"Bác sĩ,con...con gái tôi thế nào rồi?"

-"Xin lỗi bà,chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi"_Tiêu Chiến bình tĩnh nói thật rõ từng chữ một,đầu hơn cúi xuống chân thành chia sẻ nỗi buồn này với người nhà có gái kia,nhưng người phụ nữ này vừa nghe thấy,gương mặt liền thay đổi 180 độ, trợn mắt nhìn anh tức giận rống lên.

-"Cậu vừa nói cái gì?con gái tôi cớ gì lại không cứu được?lúc đưa tới đây nó chỉ mới hơi choáng một chút làm sao bây giờ liền thành ra thế này hả?chính cậu hại chết con tôi phải không?"

Bà ta dường như đang phát điên lên,không ngừng quơ quào loạn xạ,bàn tay với bộ móng đỏ nhọn hoắt đưa tới định bấu vào người anh thì lập tức bị Nhất Bác từ phía sau đi tới chặn lấy.Thân người to lớn chắn trước mặt anh,bàn tay bắt lấy cổ tay người phụ nữ nhẹ nhàng lên tiếng.

-"Thưa bà,chuyện này chính là ngoài ý muốn, bác sĩ Tiêu đã cố gắng hết sức rồi, việc này không phải lỗi của anh ấy xin bà bình tĩnh một chút"

-"Bình tĩnh? tôi hỏi cậu, con cậu chết cậu có bình tĩnh được hay không? ngoài ý muốn à? chẳng phải cậu ta là bác sĩ giỏi nhất ở đây sao? bệnh viện các người ngang nhiên chứa loại bác sĩ không có năng lực như thế này hả?Mau bồi thường cho tôi đi"

-"Bà.....!?"_Vương Nhất Bác nhất thời bị những lời nói không kiêng nể kia làm cho khó chịu,cậu không muốn người khác nói anh như vậy,bác sĩ Tiêu không đáng để bị nói như thế.Người đàn bà này thật sự không có lí lẽ, từng lời nói ra đều không chút suy nghĩ là có đúng hay không,nhưng vì bà ta vừa mất con nên cậu cũng không muốn quá so đo tính toán với con người này,cậu chỉ sợ anh vì những câu nói này mà buồn thôi.Mọi người có thể nghĩ anh mạnh mẽ nhưng cậu biết ,anh cũng chỉ là một con người bình thường thôi,Tiêu lão sư không phải thánh,anh ấy cũng sẽ biết buồn chứ.

-"Có chuyện gì ồn ào ở đây vậy?"

Một giọng nói trầm thấp vang lên cắt ngang bầu không khí hỗn loạn,phía xa xa viện trưởng Uông Trác Thành chậm rãi đi đến,hắn đang trên phòng làm việc thì nghe có người gọi lên báo ở đây xảy ra chuyện nên mới cất công xuống đây.Người đàn bà nhìn thấy hắn như thấy được phao cứu mạng vậy,vừa khóc vừa lao đến trước mặt hắn.

-"Ngài xem,bác sĩ ở bệnh viện của ngài hại chết con tôi rồi,chính là cậu ta!Hức...nhà tôi vốn đơn chiết,chỉ có hai mẹ con nương tựa nhau,tôi thì già cả rồi mọi chuyện đều nhờ vào nó,bây giờ nó mất bà già này biết phải làm sao?"_Bà ta vừa nói vừa đưa ngón tay xấu xí của mình chỉ về phía anh đang đứng sau lưng Nhất Bác.Uông Trác Thành kinh ngạc nhìn anh,Tiêu lão sư không phải là người dễ dàng vướng phải rắc rối như thế này,sao hôm nay lại....

Tiêu chiến nãy giờ im lặng bây giờ anh mới thở dài một hơi,cảm nhận ánh mắt khó hiểu của viện trưởng anh cũng không mấy ngạc nhiên vì trước nay không bao giờ anh va phải rắc rối với người nhà bệnh nhân như thế này cả,thôi thì vốn mọi việc là do anh làm anh sẽ chịu trách nhiệm.

Nhẹ đưa tay đẩy Nhất Bác qua một bên,Tiêu Chiến chầm chậm tiến lên phía trước đối diện với viện trường và người đàn bà kia.

-"Mọi chuyện là lỗi của tôi,tôi sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm"

-"Tiêu...."

-"Bác sĩ Vương....."_Khi cậu định lên tiếng thì anh đã dứt khoát cắt ngang,sau đó trầm giọng tiếp lời_"cậu đã làm tốt việc của mình rồi,đừng xen vào chuyện của tôi nữa,ca phẫu thuật này tôi là bác sĩ chính,mọi người còn lại đều không can dự đến kết quả ngày hôm nay"

Giọng điệu anh phát ra vô cùng bình tĩnh và kiên định không hề nao núng hay hoảng sợ,người bình thường chưa chắc đã được như vậy vì nếu sự việc này truy tố ra ,hậu quả thật sự rất khó lường.Khóe môi người đàn bà khẽ nhếch lên,Uông viện trưởng vẻ mặt chính là không nỡ nhưng hắn không thể cố chấp làm theo ý nghĩ cá nhân được nên đành bất đắc dĩ đành lên tiếng.

-"Vậy thì....."

-" Viện trưởng,không đúng đâu"