Tiêu Chiến thẫn thờ bước đi,anh đang cùng Vương Nhất Bác trở về nhà.A Thành đã có tỷ tỷ ở lại chăm sóc,anh cũng nên trở về trông coi một chút.Chuyện ngày hôm nay anh đã báo cho cảnh sát,nhất định phải tìm ra hung thủ đã ra tay tàn độc đó,người đó có thể chính là người đã hành hung Phi Phi .
-"Chiến ca!"
Nhất Bác đột nhiên lên tiếng khiến anh giật mình thoát khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn không đầu.
-"Chuyện gì vậy cún con?"
-"Anh cầm lấy"
Vương Nhất Bác chìa ra trước mặt anh một con dao nhỏ,Tiêu Chiến không hiểu nhưng cũng đón lấy nó.
-"Đệ đưa dao cho anh làm gì?"
-"Hung thủ vẫn chưa bắt được,anh cũng nên có gì để phòng thân"
Tiêu Chiến cầm con dao nhỏ trong tay ngẫm nghĩ,quả thật Nhất Bác nói đúng,bản thân em ấy giỏi vậy còn bị tên hung thủ kia đánh trúng huống hồ là anh.Hôm nay hắn có thể lẻn vào thì nhất định sẽ vào lần hai,nếu không may có bị hắn tấn công ít nhất anh còn có cái để chống trả.
-"Được,cám ơn em ca ca sẽ luôn mang theo nó"
Sau đó hai người cùng nhau lên xe trở về nhà,dọn dẹp lại một chút ,cùng nhau ăn tối rồi đi ngủ.Hôm nay là một ngày quá mệt mỏi với anh.nên vừa nằm xuống liền thϊếp đi.
2 giờ đêm...
-"Tiêu Chiến mau chạy đi!"
-"A Thành? là cậu sao?"
-"Mau chạy khỏi cậu ta"
-"Cậu ta? là ai"
-"Là....là...AAAAAAAAA"
-"A Thành!"_Tiêu Chiến giật mình tỉnh giấc,mồ hôi nhễ nhại ướt đẫm lưng ,anh vừa mơ thấy A Thành,cậu ấy cứ luôn miệng bảo anh mau chạy khỏi người nào đó nhưng chưa kịp nói thì dường như cậu ấy bị bóng người cao lớn đẩy xuống từ một nơi rất cao.Anh đã cố gắng chạy đến nhưng thân thể lại không cử động được,chỉ có thể trơ mắt nhìn.Thật khủng khϊếp!
-"Chiến ca sao vậy?"_Vương Nhất Bác lồm cồm ngồi dậy,vuốt lấy tấm lưng anh.
-"À không có gì? anh vừa gặp ác mộng thôi"
-"Anh thấy gì?"
Tiêu Chiến không định sẽ nói cho cậu giấc mơ của mình, dù sao nó cũng chỉ là mơ ,chính anh còn không hiểu được huống hồ suy nghĩ Nhất Bác lại đơn giản vậy đương nhiên không cần phải để cậu bận tâm.
-"Mơ thấy đệ bỏ ca ca đi,sau đó ca ca chết già chờ đệ đó"
Tiêu chiến cười cười nhìn cậu,mang theo ý đùa trong ánh mắt.
-"Nhất Bác sẽ không bao giờ rời xa anh"
Vương Nhất bác lại vô cùng nghiêm túc khẳng định với anh,Tiêu Chiến thấy mặt cậu nghiêm trọng trong lòng vừa thương lại vừa buồn cười.
-"Được rồi được rồi, anh chỉ đùa thôi sao lần nào đệ cũng nghiêm trọng thế?"
Nhất Bác im lặng nhìn anh,Tiêu Chiến thở dài hướng mắt ra cửa sổ phía trước.Trời hôm nay không trăng cũng không sao,nó trở nên u buồn đến lạ khiến cho tâm trạng anh vừa vui một chút liền chùn xuống.
-"Thật không ngờ trong thời gian ngắn ngủi lại xảy ra nhiều chuyện đến vậy,ngày tháng bình yên lúc trước chắc là sẽ không còn nữa.Nhất Bác,đệ nhất định đừng để bản thân xảy ra chuyện,nếu không ca ca nhất định sẽ không chịu nổi,biết không?"
Khoảng không gian đột nhiên tĩnh lặng hơn bao giờ hết,Tiêu Chiến không nghe cậu đáp lại tưởng người bên cảnh ngủ quên quay đầu xem xét thì thấy Nhất Bác vẫn y như cũ nhìn mình,chỉ là khoảng cách dường như gần hơn một chút.Hai cơ thể ở cạnh nhau, xung quanh bỗng trở nên ấm áp lạ thường,mặt Nhất Bác vẫn đang tiến lại gần anh và Tiêu Chiến vẫn bất động nhìn cậu.Đến khi hai người gần đến mức có thể cảm thận được hơi thở của nhau,Nhất Bác đưa bàn tay to lớn nâng lấy gương mặt anh,nhẹ nhàng hướng đến cánh môi mềm mại mà hôn xuống.Tiêu Chiến không ngạc nhiên cũng không chống cự,có thể bản thân anh tận sâu bên trong từ lâu đã cần lắm giây phút này,nụ hôn thật nhẹ nhàng an tĩnh lại mang theo sự ngọt dịu nồng nàn.Sau một hồi ,cậu nhẹ buông anh ra nhưng chưa vội thu người về vẫn giữ nguyên khoảng cách ấy,Tiêu Chiến sau đó nhìn cậu cười dịu dàng.
-"Đệ biết mình vừa làm gì không?"
-"Biết"
-"Đệ biết tại sao mình lại làm vậy không?"
-"Không biết"
-"Không biết tại sao lại làm ?
-"Chỉ là bản thân muốn làm vậy"
Tiêu chiến bật cười,chỉ cần bản thân muốn liền làm vậy sao? Cún con này thật là...
-"Được rồi,ngủ thôi"
Anh nhẹ nhàng nằm xuống,kéo chăn cho mình và cả người bên cạnh,trong lòng dâng lên cảm giác vô cùng ấm áp và khó diễn tả thành lời.
Cả Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác họ đang tận hưởng cảm giác ám mụi giống như giai đoạn đầu của tình yêu.Khoảng thời gian vẫn chưa hề nói rõ cho nhau về tình cảm của mình,chỉ đơn giản là dùng những cử chỉ hành động thể hiện cho đối phương thấy tâm ý trong lòng,nó vừa mơ hồ lại vừa nồng nàn cuồng nhiệt.
Sáng hôm sau,tại bệnh viện.
-"Alo A Chiến"
-"Tỷ tỷ đệ đến nơi làm rồi,khi nào tan ca sẽ về lấy ít cơm mang vào cho tỷ"
-"Được nhớ cẩn thận đó"
-"Đệ biết rồi"
Tuyên Lộ nhẹ nhàng cúp máy,thẫn thờ nhìn người đang nằm bất động trên giường bệnh.Tôi qua cô đã khóc đến cạn nước mắt,bây giờ vừa xúc động khóe mắt liền có cảm giác nóng rát khó chịu,thôi thì chuyện cũng đã đến nước này,cô tình nguyện cả đời bên cạnh chăm sóc A thành,chờ đến khi nào đệ ấy chịu mở mắt nhìn cô.Bác dĩ có nói,nếu mỗi ngày cùng đệ ấy tâm sự nói chuyện thật nhiều có thể một ngày nào đó đệ ấy có thể tỉnh lại,mặc dù cơ hội rất thấp nhưng cô vẫn không ngừng hy vọng và sẽ không từ bỏ đâu.
Đến chiều,Tào Dục Thần đến thăm cô,anh mua cho cô nước uống cùng một ít trái cây.
-"Em ăn uống nhiều vào,có một đêm mà trông gầy ra rồi"
-"Thật sự bây giờ em không sao nuốt nổi bất cứ thứ gì"
Anh thấy cô cứ buồn rầu như vậy trong lòng cũng lo lắng,mới tìm cách làm cô vui vẻ hơn.
-"À đúng rồi,đợt về Mỹ vừa rồi anh cũng có chụp nhiều tấm rất đẹp,em xem đều đã chỉnh màu theo gợi ý của em hôm trước"
Tuyên Lộ tuy không còn hứng thú nhưng vẫn đưa mắt nhìn những tấm hình đang xòe ra trước mắt.Bất chợt có cái gì đó làm cô chú ý,Tuyên Lộ giật lấy một tấm hình trong số đó nhíu mày nghiêm trọng,Tào Dục Thần thấy vậy thì nghiêng đầu hỏi.
-"em sao vậy chỉ là ảnh một bức tường cũ thôi mà"
Tuyên Lộ đưa tay khẽ vuốt lên tấm hình,khung cảnh trong đó là một góc tường nhỏ ngoài đường phố New York bị vẽ nguệch ngoạc và những tờ quảng cáo,báo tường tùy ý nằm chồng lên nhau.Ngón tay thon dài từ từ dừng lại tại một trong những tờ giấy không bị che lấp hiếm hoi trên đó,chấn động đến mức không thở nổi nữa.Tờ giấy đó đã rất cũ,nhưng vẫn có thể thấy được gương mặt thiếu niên trên đó và dòng chữ khiến cô rùng mình.
[YIBO WANG,TỘI PHẠM Gϊếŧ NGƯỜI CHẶT XÁC GÂY RÚNG ĐỘNG ]