CHƯƠNG 378
“Chính Hi, anh làm sao thế?” Lăng Tiêu Tường nhìn anh, hỏi.
Mục Chính Hi không ngờ cô ta sẽ đến, khi nhìn thấy cô ta, anh hơi nhíu mày: “Sao em lại đến đây?”
“Nghe được tin anh xảy ra chuyện nên em đi thẳng qua đây, sao rồi, anh vẫn ổn chứ?” Có thể nhìn ra, Lăng Tiêu Tường thật sự rất lo lắng, đau lòng vì anh.
“Anh không sao cả…”
Lúc này, Lăng Tiêu Tường đứng lên, khi nhìn thấy Hạ Tịch Nghiên ở bên cạnh, cô ta vô cùng kích động, đi thẳng qua đó, nhìn Hạ Tịch Nghiên rồi “bốp” một tiếng.
Không hề do dự tặng cho Hạ Tịch Nghiên một cái tát.
Giờ phút này, mọi người đều sững sờ.
“Hạ Tịch Nghiên, lại là do cô, chẳng lẽ cô phải hại chết Chính Hi mới được hay sao?” Lăng Tiêu Tường nhìn Hạ Tịch Nghiên, nói từng chữ một, có thể thấy rõ cô ta vô cùng tức giận.
Tất cả mọi chuyện đều đổ lên đầu Hạ Tịch Nghiên.
Mục Chính Hi sau khi nhìn thấy cảnh tượng này thì lập tức nhíu mày, giận dữ lên tiếng: “Tiêu Tường, em làm gì thế?”
“Chính Hi, chẳng lẽ đến bây giờ anh vân muốn báo vệ người phụ nữ này ư?
Anh nhìn đi, suýt nữa là cô ta hại chết anh rồi đấy!” Lăng Tiêu Tường nói, tất cả mọi chuyện đều do Hạ Tịch Nghiên gây ra.
“Là anh muốn cứu cô ấy, chuyện này không liên quan gì đến cô ấy cả. Hơn nữa, đây cũng là chuyện của anh, không liên quan đến eml”
Câu nói đau lòng nhất trên thế giới này, không gì khác ngoài việc người mà bạn vô cùng quan tâm nói với bạn rằng, chuyện của anh ấy không liên quan đến bạn.
Sau một lúc sững sờ, Lăng Tiêu Tường biết Mục Chính Hi đã thay đổi, nhưng lúc này cô ta không muốn cãi nhau với anh, ngược lại còn đi đến, nhìn anh: “Vì sao lại không liên quan đến em? Anh đừng quên, em mới là bạn gái của anh!” Lăng Tiêu Tường nhìn anh, nói rõ ràng từng chữ một.
Đồng thời, câu nói này cũng để nói cho Hạ Tịch Nghiên ở bên cạnh nghe, nhằm tuyên bố chủ quyền của cô ta.
Sau đó, cô ta nhìn Hạ Tịch Nghiên: “Hạ Tịch Nghiên, nếu còn có lần sau, đừng Ị”
trách tôi không khách sáo với cô Hạ Tịch Nghiên vốn không muốn quấy rầy hai người họ nên đi ra ngoài, nhưng nhìn thấy Lăng Tiêu Tường lên mặt nạt người như vậy, lại còn tát cô một cái.
Nếu không phải vì bây giờ chân đi lại khó khăn, Hạ Tịch Nghiên nhất định không kiêng nể gì tát trả cô ta.
Nhưng bây giờ cô cũng không dễ chọc như vậy.
Quá tam ba bận, cô ta đã vượt qua giới hạn của Hạ Tịch Nghiên.
Cô quay đầu lại, nhìn Lăng Tiêu Tường, khóe miệng cong lên nở một nụ cười: “Cô Lăng, những chuyện không khách sáo cô làm cho tôi còn ít ư?”
Hạ Tịch Nghiên đột nhiên lên tiếng, câu này vừa được thốt ra, hai người kia đều sững sờ.
“Cô có ý gì?” Lăng Tiêu Tường hỏi ngược lại.
Nhưng Hạ Tịch Nghiên lại cười, thoải mái lên tiếng: “Cô nói xem là ý gì?” Giọng điệu đó dường như không hề giống đang gặng hỏi chuyện gì, mà là đang vô cùng thản nhiên nói ra chuyện không liên quan đến mình.
Cũng chính vì điều này, Lăng Tiêu Tường mới cảm thấy không hề chắc chắn.
“Khi Hà Lục Nguyên sắp gϊếŧ tôi, vào giây phút cuối cùng, ông ta đã nói với tôi một câu… Hạ Tịch Nghiên ung dung nói, con ngươi trong suốt lúc này bình tĩnh nhìn Lăng Tiêu Tường.