Anh và Lăng Tiêu Tường cùng nhau xuất hiện, lập tức thu hút được không ít sự chú ý.
Anh mặc một thân đồ vest màu đen, Lăng Tiêu Tường mặc một chiếc váy ren xuyên thấu, hai người bước đi tay trong tay, nam thanh nữ tú, lập tức thu hút được không ít ánh mắt của người khác.
Đã lâu lắm rồi không nhìn thấy Mục Chính Hi và Lăng Tiêu Tường xuất hiện cùng với nhau.
Trước đó Mục Chính Hi thay đổi phụ nữ không ngừng, sau đó cùng Lăng Tiêu Tường thì yên ổn không ít, lại về sau nữa thì mang theo một nhân viên trong công ty, làm tầm mắt của bọn họ hỗn loạn, hiện tại xem ra Lăng Tiêu Tường mới là chân chính.
Không ít người nhìn xem, tự mình nhẹ giọng nghị luận.
Lăng Tiêu Tường kéo cánh tay của Mục Chính Hi, khóe miệng mỉm cười, bộc lộ khí chất hào phóng rõ ràng.
Thật ra thì cô ta cũng không ngờ đến Mục Chính Hi lại dẫn cô ta xuất hiện cùng nhau, lúc nhận được điện thoại của anh, ngay cả cô ta cũng cảm thấy bất ngờ.
Cô ta cho rằng Mục Chính Hi chơi chán rồi, cuối cùng vẫn nhớ đến cô ta tốt, trong lòng cực kỳ thỏa mãn.
Kéo cánh tay của anh, kiêu ngạo vô cùng, bộ dạng như là tuyên bố với tất cả mọi người Mục Chính Hi là của cô ta.
Mục Chính Hi thì lại không có chút biểu cảm dư thừa nào, anh không hề nói gì.
Đúng vào lúc này, cửa được mở ra, hai bóng dáng đi đến, một lần nữa thu hút được ánh nhìn của mọi người.
Không phải ai khác, chính là Hạ Tịch Nghiên và Tống Kỳ.
Tống Kỳ cũng mặc một bộ vest màu đen, mà Hạ Tịch Nghiên thì lại mặc một bộ lễ phục ôm người bằng lụa màu trắng, hơn nữa còn hở lưng, chỉ có một đường mỏng ở phía sau, hoàn toàn tôn lên dáng người của cô.
Mái tóc dài của cô buông thả ở một bên, không hề mang theo bất cứ vật phẩm trang sức nào, mà nụ cười nhạt nơi khóe miệng của cô chính là trang sức xinh đẹp nhất của cô.
Hai người bọn họ xuất hiện cùng với nhau, Hạ Tịch Nghiên kéo cánh tay của Tống Kỳ, cả hai đứng cùng với nhau trông xứng đôi cực kỳ.
Sự xuất hiện của bọn họ mới thực sự hấp dẫn không ít ánh mắt.
Không ít lời chào hỏi, Tống Kỳ mỉm cười gật đầu chào đón, mà Hạ Tịch Nghiên thì đứng ở bên cạnh của anh, làm một người bạn nhảy hoàn mỹ.
Chỉ có một ánh mắt đang lạnh lùng nhìn bọn họ.
Nhìn cái cảnh tay trong tay của bọn họ, khuôn mặt của Mục Chính Hi càng đen lại.
Lúc này anh nhớ đến trong thang máy mình đã hỏi là cô có thời gian hay không, cô nói là không có...
Bây giờ lại xuất hiện cùng với Tống Kỳ...
Nghĩ đến đây, Mục Chính Hi hận không thể bóp chết người phụ nữ kia!
Lăng Tiêu Tường đứng thẳng bên cạnh của Mục Chính Hi, cũng đang nhìn về phía Hạ Tịch Nghiên và Tống Kỳ, đôi mắt nheo lại.
Cô ta không ngờ đến cô ta cũng chỉ là một người dự bị.
Cô ta nghĩ rằng mối quan hệ của bọn họ đã trở về vị trí cũ...
Nhưng mà Hạ Tịch Nghiên ở cùng với Tống Kỳ thì cũng rất tốt, mặc dù cô ta không muốn để cho cô sống tốt, nhưng mà ít nhất là hiện tại sẽ không tranh giành Mục Chính Hi với cô ta.
Nghĩ đến đây, trong lòng của cô ta mới hơi thả lỏng được một chút.
Chỉ là Mục Chính Hi ở bên cạnh đang mang theo sắc mặt hết sức khó coi, vẫn luôn lạnh lùng nhìn Hạ Tịch Nghiên, hận không thể dùng ánh mắt gϊếŧ cô trong chớp mắt.
Từ sau khi bước vào Hạ Tịch Nghiên vẫn cảm thấy là lạ, giống như có người đang nhìn chằm chằm vào cô. Cô quay đầu lại, lúc nhìn thấy gương mặt đen thui còn có ánh mắt tràn ngập lửa giận của Mục Chính Hi, cô mới biết được cảm giác lạnh sống lưng của cô từ đâu mà đến...
“Chính Hi...” Lúc này Lăng Tiêu Tường nghiêng đầu qua nhìn Mục Chính Hi muốn nói cái gì đó, nhưng mà lại nhìn thấy ánh mắt của Mục Chính Hi nhìn chằm chằm về phía trước, cô ta cũng thuận theo ánh mắt của anh nhìn sang. Mà lúc nhìn thấy Hạ Tịch Nghiên, sắc mặt cũng đông cứng.