Cô Vợ Xấu Xí

Chương 200: Kỳ phùng địch thủ 2

Quả nhiên, lúc nghe thấy tên Mục Chính Hi trong miệng Tống Kỳ, thị trưởng Lý có chút sửng sốt: “Tôi không biết cậu đang nói cái gì!” Thị trưởng Lý giả vờ câm điếc.

Nghe thế, Tống Kỳ cười cười: “Ông biết!"

Thị trưởng Lý: “..."

"Thị trưởng Lý, Mục Chính Hi đưa cho ông, tôi ra gấp đôi, ông thấy thế nào?" Tống Kỳ nhìn ông ta hỏi.

Thị trưởng Lý có chút giật mình dừng một chút: “Tống Kỳ, cậu đây là đang hối lộ tôi sao?"

Nghe thấy thế, Tống Kỳ cười cười: “Có phải là hối lộ không, còn phải xem thị trưởng Lý nhìn thế nào, nghĩ thế nào!"

Thị trưởng Lý ngẩn người: “Tống Kỳ, cậu phải biết rằng, chuyện này sẽ ngồi tù!"

Nghe lời nói như thế, Tống Kỳ nhíu mày: “Thật sao? Vậy thì phải xem thị trưởng Lý làm như thế nào rồi!"

"Tôi không biết cậu đang nói gì!"

Nghe đến đó, Tống Kỳ nghe ra sự kiên trì của ông ta, nghĩ nghĩ chau mày: “OK, thị trưởng Lý đã kiên trì như vậy, tôi đây không còn gì để nói rồi, hôm nay xem như tôi chưa từng đến!" Nói xong, Tống Kỳ đứng dậy muốn đi.

"Đợi chút!"

Anh ta vừa bước mấy bước, thị trưởng Lý đằng sau mở miệng.

Nghe thấy tiếng của thị trưởng Lý, Tống Kỳ ngẩn người, khóe miệng nở một nụ cười chắc chắn, quay đầu

Lúc này, thị trưởng Lý nhìn anh ta: “Muốn phê duyệt, cũng không phải là chuyện gì khó, nhưng tôi có một điều kiện!"

Nghe thấy thế, Tống Kỳ gật đầu, khóe miệng nở một nụ cười: “Đương nhiên, đừng nói một cái, cho dù mười cái, tôi cũng sẽ thỏa mãn thị trưởng Lý!" Nói xong, Tống Kỳ đi đến, thương lượng với ông ta.

Hôm sau.

Tin tức thông báo, công ty Tống Kỳ sẽ khai trương bình thường.

Sau khi Mục Chính Hi nghe thấy tin tức này, hơn sửng sốt, sau đó có người đưa thư mời đến.

Là tiệc rượu chúc mừng công ty Tống Kỳ khai trường.

Nhìn thấy cái này, Mục Chính Hi cau mày lại, kỳ thật xảy ra chuyện gì, anh cũng có thể đoán được.

Chỉ là không ngờ, tốc độ của Tống Kỳ cũng khá nhanh!

Chỉ mấy ngày ngắn ngủi, đã giải quyết xong thị trưởng Lý.

Lúc đang nghĩ ngợi, điện thoại của anh vang lên, nhìn qua dãy số, Mục Chính Hi hơi sửng sốt, nhận.

"Alo..."

"Tổng giám đốc Mục, là tôi!" Bên kia điện thoại, đương nhiên là giọng của Tống Kỳ: “Không biết thư mời của tôi anh đã nhận được chưa!" Tống Kỳ ở bên kia nói.

Mục Chính Hi cầm điện thoại, ánh mắt nhìn thư mời trong tay, hận không thể vò thành một cục ném vào thùng rác, nhưng anh không thể, khóe miệng cong lên, cười cười: “Đương nhiên, thư mời làm không tệ!"

Nghe thấy thế, Tống Kỳ ở trong điện thoại cười cười: “Hy vọng Tổng giám đốc Mục đến đúng giờ, sau này còn nhờ quan tâm chăm sóc nhiều hơn!"

Mục Chính Hi ở bên này nghe, biết là anh ta gọi điện thoại đến khoe khoang, nhưng mà, anh vẫn tùy thời giữ vững phong độ thân sĩ của mình cười cười: "Đương nhiên, tôi nhất định sẽ luôn quan tâm!" Thực tế lúc nói hai chữ quan tâm, vô cùng nặng.

Kỳ thật, giữa hai người có ý gì, đều ngầm hiểu lẫn nhau.

"Đã như vậy thì lúc đó Tổng giám đốc Mục đến sớm một chút!"

"Đương nhiên!"

Đáp lại mấy câu, cúp điện thoại

Mục Chính Hi nhìn thư mời, thật sự nhịn không được muốn ném vào thùng rác.

Tu dưỡng tốt biết bao nhiêu, anh mới có thể nhịn được, nhìn thư mời, Mục Chính Hi dường như lại càng có ý chí chiến đấu.

Không đạp Tống Kỳ xuống dưới, vậy đây không phải Mục Chính Hi.