Vợ, Em Đừng Trốn Tôi!!!

Chương 2: Thật Trùng Hợp

Một ngày được xem là tuyệt vời nhất của Tư Lam cũng trôi qua, mới đó mà lại đầu tuần nữa rồi cô vẫn chưa ngủ đã cơ mà, tiếng chuông đồng hồ báo thức vang lên khiến cô khó chịu.

"Âm thanh chết tiệt!!!" Tư Lam đưa tay vỗ mạnh chiếc đồng hồ, sau đó liền uể oải ngồi dậy.

Cô kéo rèm cửa sang một bên để ánh nắng chiếu gọi vào căn phòng của mình, Tư Lam nhìn sang nhà bên cạnh hình như người hàng xóm của cô cũng dậy rồi, thì ra ở phòng của cô có thể nhìn thấy được phòng của anh.

Cô chợt nhớ ra mình còn phải đi học nữa, liền ngồi dậy đi vệ sinh cá nhân rồi xuống bếp nấu cơm, cuộc sống không có người thân bên cạnh là vậy đó, cô bắt đầu sống tự lập năm mười tuổi ba mẹ cô sau khi ly hôn thì mỗi người một nơi.

Chỉ có mẹ là thường về thăm cô nhưng bây giờ bà đang sống ở Mỹ, những dịp lễ bà mới về thăm cô mà thôi, cuộc sống tự lập đã quen rồi, nên cô cũng tự tạo cho mình những thói quen như phải dậy sớm, phải biết nấu ăn, phải gọn gàng.

Nói chung là kỹ năng sinh tồn qua thời gian, do tự lập sớm nên cô hiểu biết cũng nhiều hơn bạn bè đồng trang lứa, cô vừa học vừa làm thêm ở cửa hàng tiện lợi trong thành phố để kiếm thêm.

Tư Lam hôm nay vào lớp sớm, nhưng Tiêu Phàng cô bạn thân của cô lại vào sớm hơn, vừa nhìn thấy Tư Lam bước vào cô liền chạy đến kéo Tư Lam ngồi xuống trò chuyện.

"Nghe nói Thầy Lâm về nghỉ hưu rồi"

"Sao?"

"Thầy mới xuống lớp thông báo, nghe nói có thầy mới chuyển trường về sẽ chủ nhiệm mình luôn đấy" Tiêu Phàng vẻ mặt không mấy vui vẻ, vì đã quen với người thầy dạy bao lâu nay rồi lỡ như người thầy mới đến này khó hơn thầy cũ thì năm cuối này không còn gì vui nữa.

"Buồn thật đấy" Tư Lam vẻ mặt cũng không vui.

"Mấy bạn ơi, nghe đồn thầy đó đẹp trai lắm đấy!!"

Từ xa một cô bạn cùng lớp chạy vào thông báo, lúc này mới để ý lớp vào cũng khá đông rồi, mọi người bắt đầu bàn tán về người sẽ chủ nhiệm năm cuối này của họ.

"Đẹp mà khó tính thì thôi rồi, thầy Lâm dạy vẫn tốt hơn, bàn cho nhiều rồi xuất hiện một thầy mập ú rồi vỡ mộng nhé các cô gái" Một vài nam sinh vẻ mặt không hài lòng vì độ mê trai của những bạn gái trong lớp liền nói.

"Mấy cậu im đi, đừng có ở đó mà chọc tức bọn tôi, chính mắt tôi thấy thầy ấy nên không thể sai được, giọng nói trầm ấm nữa chứ" một cô bạn liền lên tiếng nói.

"Để bọn này chống mắt lên xem lời cậu nói nhé"

Trong lớp cứ thể xảy ra tranh cãi đến khi tiếng chuông vào học reo lên thì tất cả mới quay trở về chỗ ngồi của mình, Tiêu Phàng và Tư Lam ngồi xem họ cãi nhau mà lắc đầu chán nản.

Tiếng bước chân vang lên, tiến về phía lớp của Tư Lam, cô quay lưng lại nhìn bóng dáng cao lớn lướt qua ngang khung cửa sổ.

Tất cả học sinh trong lớp đều im lặng hít sâu, xem lần cá cược này ai sẽ là người thắng cuộc, cánh cửa bật mở, lúc này Tư Lam ngước mặt lên nhìn thì ngạc nhiên cô trợn tròn mắt nhìn người thầy sẽ chủ nhiệm lớp mình thì ra là người quen.

"Thái Trạch Dương?" Tư Lam đột nhiên thốt lên nhưng liền bịt lấy miệng, may mà cô không nói lớn.

"Chào các em, tôi xin tự giới thiệu tôi tên Thái Trạch Dương, tôi dạy môn toán sẽ là chủ nhiệm các em trong học kỳ này thay thầy Lâm" một vài ánh mắt của những bạn nữ nhìn về phía các bạn nam vẻ mặt thách thức.

"Thầy ơi, thầy nhìn trẻ quá, thầy bao nhiêu tuổi vậy ạ?" Một nữ sinh hỏi.

"Tôi 27"

"Nhìn thầy khoảng 20 thôi, thật sự rất trẻ" cả lớp bắt đầu bàn tán, Thái Trạch Dương nâng gọng kính của mình lên sau đó liền vỗ nhẹ lên bàn, không khí có hơi ngột ngạt kể từ khi Thái Trạch Dương bước vào.

"Tôi không thích ồn ào, các em hãy trật tự, và nguyên tắc dạy của tôi chỉ cần các em chú ý nghe giảng và im lặng mỗi khi vào tiết, tôi nhắc ai thì người đó lập tức bước ra khỏi lớp đã hiểu rồi chứ?"

Vẻ mặt của Thái Trạch Dương khiến Tư Lam khẽ rùng mình vì ánh mắt của anh cứ hướng về phía cô mà nói không biết anh có nhận ra cô hay không? Lời nói này có phải ám chỉ tới cô? Nhưng cô chẳng động phạm gì đến anh ta cả trông thật đáng sợ.