Cưa Đổ Bà Xã Hắc Đạo

Chương 45: Ꮆiết Người Diệt Khẩu

Sở cảnh sát

Trần Tử Vân đã đứng ở ngoài từ trước để đón Bạch Nhã Băng và Lục Dĩ Tường, vừa thấy hai người xuống xe, anh liền đi đến dẫn hai người vào bên trong phòng thẩm vấn.

Cạch! Cánh cửa phòng thẩm vấn được mở ra, Bạch Nhã Băng cùng Lục Dĩ Tường bước vào bên trong, bên trong đấy còn có Lưu Nghiêm và Lưu Phàn Tâm, Cao Nhất Xuyên thấy hai người đi vào, anh ta khẽ nhếch môi lên nói:

"Quan hệ của Lục tổng và Bạch tổng đây thật không đơn giản, lúc đầu chỉ nghĩ hai người là đối tác làm ăn nhưng bây giờ tôi đã có suy nghĩ khác rồi, hèn gì cô lại kiêu ngạo như vậy."

Bạch Nhã Băng hừ lạnh cô không thích những người nói nhiều đặc biệt là những người cô ghét, cô khoanh tay tựa người vào tường, lạnh giọng hỏi:

"Đừng nói nhiều, nói vào chuyện chính đi. Anh muốn gặp tôi là có chuyện gì?

Tốt nhất là chuyện quan trọng nếu không tôi không tha cho anh đâu."

Cao Nhất Xuyên cười khẩy một tiếng, hai tay bị còng lại đặt trên bàn, anh ta ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Bạch Nhã Băng, chậm rãi cất giọng:

"Không biết chuyện liên quan đến người mẹ mà cô luôn tìm kiếm có phải là chuyện quan trọng không nhỉ?"

Cao Nhất Xuyên vừa nhắc đến chữ mẹ, Bạch Nhã Băng liền phản ứng mạnh vội tiến đến, đập hai tay xuống bàn, khom người, trừng mắt hỏi:

"Ý anh là sao? Chuyện này thì liên quan gì đến anh?"

Cao Nhất Xuyên đã đoán được Bạch Nhã Băng sẽ phản ứng như thế, cô càng tò mò muốn biết anh ta lại càng thích thú không muốn nói, anh chính là thích mèo vờn chuột:"Tôi chẳng có ý gì cả, tôi chỉ biết một chút thông tin về người mẹ mà cô luôn tìm kiếm thôi, cô có hứng thú muốn nghe không?"

"Nói!" Bạch Nhã Băng nhìn Cao Nhất Xuyên với ánh mắt đằng đằng sát khí, những chuyện liên quan đến mẹ của cô, cô không thể nào kiên nhẫn được.

Lục Dĩ Tường vỗ nhẹ lên vai của Bạch Nhã Băng, nói:"Tiểu Băng! Em hãy bình tĩnh lại đi."

Cao Nhất Xuyên nở nụ cười một nụ cười rất nham nhở, sảng khoái, vẻ mặt bây giờ của anh ta chính là vẻ mặt của một kẻ tâm thần. Cao Nhất Xuyên khom người về phía Bạch Nhã Băng, thì thầm:

"Mẹ của cô không hề bỏ rơi chị em cô mà là mẹ của cô bị người ta bắt đi."

Lục Dĩ Tường, Lưu Nghiêm cùng Lưu Phàn Tâm trợn mắt đồng loạt nhìn Cao Nhất Xuyên, ánh mắt đầy kinh ngạc, sững sốt, không ngờ. Mày của Bạch Nhã Băng đã không thể nào nhíu chặt hơn nữa, cô sững sờ vài giây rồi hỏi:

"Là ai? Là ai đã bắt mẹ của tôi?" Bạch Nhã Băng không thể nào kiềm chế được nữa, cô đập bàn quát lớn không còn là một Bạch Nhã Băng luôn luôn điềm tĩnh trong bất cứ chuyện gì nữa.

Cao Nhất Xuyên đứng dậy quay người, há miệng ngáp giả vờ buồn ngủ:

"Tôi buồn ngủ rồi không muốn nói nữa, có chuyện gì thì để mãi chúng ta nói tiếp."

"Cao Nhất Xuyên! Anh muốn chết sao? Mau nói cho tôi biết mẹ tôi đang ở đâu? Mẹ tôi như thế nào rồi?" Bạch Nhã Băng trở nên mất kiểm soát, bước nhanh đến gần Cao Nhất Xuyên như muốn ăn tươi nuốt sống anh ta ngay bây giờ.

Lục Dĩ Tường vội cản Bạch Nhã Băng lại:"Tiểu Băng! Em đừng nóng, hãy bình tĩnh lại đi."

Cao Nhất Xuyên bỗng cười phá lên trong sự phấn khích, anh ta tiếp tục khiêu khích Bạch Nhã Băng, đùa giỡn sự nhẫn nại của cô:

"Cô sẽ không giết tôi nếu như cô dám giết tôi thì cô sẽ không bao giờ biết được tung tích của mẹ cô, bây giờ tôi rất mệt không muốn nói với cô nữa, tôi muốn đi ngủ."

Lưu Nghiêm bước đến vỗ nhẹ lên vai của Bạch Nhã Băng, cất tiếng:"Nhã Băng! Bây giờ trời cũng đã tối lắm rồi, cháu hãy quay về đi, sáng mai cháu hãy lại đến. Chú thấy bây giờ Cao Nhất Xuyên sẽ không nói cho cháu biết, chú sẽ cố gắng giúp cháu bắt hắn phải khai ra tung tích của mẹ cháu."

"Cảnh sát Lưu nói đúng đó, Tiểu Băng, chúng ta hãy quay về thôi." Lục Dĩ Tường choàng tay qua vai của Bạch Nhã Băng, dịu dàng nói với cô.

Dù sao ở đây cũng là đồn cảnh sát Bạch Nhã Băng cũng không thể làm gì được, cô chỉ đành quay về cùng với Lục Dĩ Tường.

Đã hai giờ sáng, ở phòng giam ai nấy đều đã chìm vào giấc ngủ, có lẽ do không quen nên Cao Nhất Xuyên cứ ngủ chập chờn, đột nhiên anh nghe có tiếng ai đó đang đi về phía phòng giam của mình. Cao Nhất Xuyên ngồi dậy nhìn ra phía có tiếng giày, anh nhìn thấy có một người cảnh sát đang cười tươi với mình một nụ cười rất nguy hiểm, quỷ dị khiến cho Cao Nhất Xuyên lạnh hết cả người.

"Tại sao giờ này anh còn đến đây làm gì?" Cao Nhất Xuyên nuốt một ngụm nước bọt, lo sợ.

"Tôi có chuyện muốn nói với anh, người đó cử tôi đến."

Cao Nhất Xuyên hiểu ý, vui mừng tiến đến gần, tay nắm song sắt khẽ hỏi:

"Ông ấy muốn nói gì với tôi?"

Vị cảnh sát ấy nhẹ nhàng mở cửa phòng giam ra từ từ tiếng vào khẽ nói vào tai Cao Nhất Xuyên:

"Người đó muốn mày chết." Người cảnh sát đấy vừa dứt tiếng đã cầm dao đâm vào bụng Cao Nhất Xuyên khiến cho anh ta không kịp tránh né.

Hắn rút dao ra khỏi bụng Cao Nhất Xuyên, tiếp tục cầm con dao đang dính máu kia dứt khoác cắt một đường ở cổ Cao Nhất Xuyên khiến cho anh ta ngã xuống chết tại chỗ.

Hắn cười lạnh từ từ rời đi, Cao Nhất Xuyên một mình nằm ở đấy chết không nhắm mắt.