Sao Tôi Có Thể Thích Cậu Ta Được?

Chương 136

136. Tuyển thẳng

Trong lúc ngồi chờ tại sân bay, huấn luyện viên Vương vẫn háo hức y như cũ. Ông cứ lắc lư xung quanh các cầu thủ suốt, môi luôn hé nụ cười. Ông đi qua đi lại mà miệng không khép được.

Bộ dạng bấy giờ của ông không khác gì một người nông dân đang ngắm nhìn những quả dưa ngon lành mình vừa thu hoạch xong, trong lòng không khỏi cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Các cầu thủ thì không còn quá khích như hồi nãy, nhưng có lẽ vị huấn luyện viên Vương mới là người không giữ được bình tĩnh ở đây.

Khác với mọi người Hầu Mạch thì đang tỏ ra bực dọc, trên điện thoại tin nhắn châm chọc của Lưu Mặc không ngừng vang lên: Nắm tay bạn trai trên sóng truyền hình, không hổ danh đệ nhất thiên hạ.

Lưu Mặc: Nhìn cái bộ dạng ngu ngốc của mày trên ti vi kìa, không hiểu sao tao lại bị mày đánh bại được, mất mặt quá thể đáng.

Lưu Mặc: Vl, cười chết mất hahahaha, xấu hổ chưa kìa liuliu.

Hầu Mạch chỉ vào điện thoại rồi làm nũng với Tùy Hầu Ngọc: “Em nhìn đi, thằng đó bắt nạt anh kìa.”

“Khi nào trở về em đánh cậu ta cho anh!”

“Để anh giúp, người nó to như quỷ, khó đánh lắm.”

“Ừm, được thôi.”

Hầu Mạch hung hăng trả lời tin nhắn: Ngọc ca của tao bảo sẽ cùng tao cho mày một trận.

Lưu Mặc: Có ngon thì mày tự tới đi. Cậu ấy đánh tao tao còn sợ cậu ấy gãy tay gãy chân mất.

Hầu Mạch lần nữa mách lẻo: “Ngọc ca, em xem đi, tên đó dám khinh thường em kìa!”

Ngọc ca mơ mơ màng màng hai mắt muốn nhíu lại, tùy tiện liếc qua điện thoại của Hầu Mạch và nói: “Anh đổi lại ghi chú để trả thù cậu ta đi.”

“Đặt cái gì bây giờ?”

“Con gấu ngựa vừa bự vừa đen.”

“OK.”

Lúc này, huấn luyện viên Vương tới bàn bạc với hai người họ về cuộc phỏng vấn.

Tang Hiến từ đâu chui ra hỏi một câu: “Hồ sơ của em gửi vào trường nào vậy thầy?”

“Hoa Đại đó!” Huấn luyện viên Vương trả lời một cách nhanh chóng.

Tang Hiến khẽ cau mày, sau đó chỉ vào Hầu Mạch nói: “Em với nó không học chung trường đại học, bây giờ gửi hồ sơ sơ khảo thì có phỏng vấn chung không ạ?”

Câu hỏi vừa dứt, mọi người có mặt ở đây ai nấy đều cực kỳ bất ngờ.

Đã nhiều năm trôi qua, Tang Hiến lúc nào cũng kè kè bên người Hầu Mạch. Hầu Mạch cũng từng thử rất nhiều cách nhưng đều không thể tránh khỏi nó. Sự cố chấp của Tang Hiến, nó đã trở thành tâm bệnh khiến Hầu Mạch buồn bã nhiều năm trời.

Chẳng hiểu vì sao lần này Tang Hiến bỗng nhiên thông suốt, không tình nguyện học chung một trường với Hầu Mạch nữa.

Hầu Mạch khá bất ngờ quay về phía Tang Hiến, nhìn thấy dáng vẻ thờ ơ của anh thì chợt nở nụ cười.

Gánh nặng bấy lâu nay phút chốc được trút xuống, hắn cảm thấy bản thân nhẹ nhõm hẳn ra.

Huấn luyện viên Vương kinh ngạc một hồi, vội vàng cầm điện thoại lên bấm số: “Để thầy gọi cho bên Bắc Đại xem thế nào. Trước đây chưa từng liên lạc qua, em vẫn muốn đi chứ?”

Tang Hiến trả lời: “Bắc Thể cũng có thể thử một chút, không thì qua Hàng không vũ trụ vậy. Còn nếu không được nữa thì em đi thi đại học như bình thường thôi.”

“Thầy sẽ hỏi, em đừng lo.” Huấn luyện viên Vương gấp gáp gọi một cước điện thoại quốc tế.

Đặng Diệc Hành tò mò nói: “Nhiễm Thuật, cậu khuyên nó hả?”

Nhiễm Thuật lập tức vui mừng trả lời: “Không tôi thì ai! Đố anh ta dám làm phiền người khác khi có tôi ở đây?”

Tang Hiến tiếp tục cúi đầu xuống đọc sách, chẳng buồn ngước đầu lên hỏi: “Nghe đồn anh với em đang chia tay mà?”

Nghe thấy thế Nhiễm Thuật đơ người trong vài giây, sau đó xách ba lô đi theo Tùy Hầu Ngọc.

Đặng Diệc Hành thì bắt đầu lầm bầm: “Tao cũng thấy lo quá. Tao và Thẩm Quân Cảnh nộp hồ sơ cho bên Đông Thể rồi nhưng mãi không thấy tin tức gì hết. Mỗi ngày tao đều ăn không ngon ngủ không yên.”

Thẩm Quân Cảnh lâu lâu mới thấy mở miệng một lần: “Lúc nào cơ, tao thấy mày ngủ nghỉ tốt chán…”

“Ờ thì tàm tạm thôi.”

Ưu điểm của những tuyển thủ thi đấu chung bộ môn với đối tượng của mình là, cứ mỗi lần đến mùa giải thì Đặng Diệc Hành và Lữ Ngạn Hâm lại được gặp nhau rồi.

Đã từng có rất nhiều lần Thẩm Quân Cảnh phải một mình lang bạt khắp nơi chỉ vì hai người đó giành phòng ngủ chung với nhau.

Giải đấu lần này ban tổ chức chuẩn bị phòng giường lớn nên Đặng Diệc Hành không thèm quay về phòng mình, suốt ngày đều chạy qua phòng Lữ Ngạn Hâm ở. Còn Lữ Ngạn Hâm nữa, thi đấu xong rồi nhưng chẳng chịu đi đâu, dứt khoát cùng Đặng Diệc Hành hú hí trong phòng không bước chân ra khỏi cửa. Đến hôm thi đấu của Hầu Mạch mới thấy hai người đó lết xác đi xem.

Những người khác không bình luận gì làm Đặng Diệc Hành ngượng chín mặt thật lâu, cuối cùng cũng không dám ho he một tiếng nào nữa.

Sau khi về nước, Tùy Hầu Ngọc trở về trường Thanh Tự cũ và một mình trọ ở trường.

Sinh hoạt mỗi ngày chỉ có ngủ, ôn tập, ăn cơm rồi lại ngủ. Đó là một vòng lặp không thấy hồi kết.

Tuy nhiên, lần này không giống những lần trước, nó đặc biệt hơn. Ngày nào cũng thế, cứ đến giờ ăn là cậu sẽ gọi video cho Hầu Mạch bởi vì Hầu Mạch sẽ không yên tâm cho đến khi thấy cậu đã ăn no.

Điều quan trọng nhất là gì? Đó là Hầu Mạch vất vả lắm mới vỗ béo Tùy Hầu Ngọc lên 60 cân, nhưng lơ là một tí cậu lại rớt mất 2.5 cân, mới nghĩ thôi mà lòng cay cay cay.

Ban đầu còn có Nhiễm Thuật và Tô An Di ăn cơm chung, thời gian dần trôi thì hai người họ cũng không tình nguyện ăn chung nữa.

Lúc gọi video, Hầu Mạch hỏi đi hỏi lại rằng Tùy Hầu Ngọc có nhớ hắn không. May là Tùy Hầu Ngọc đủ kiên nhẫn nghe hắn lải nhải, chứ hai người kia thì buông xuôi từ lâu rồi.

Cơm nước xong xuôi, Nhiễm Thuật ngẩng đầu lên nhìn Tùy Hầu Ngọc rồi cảm thán: “Đây mà là người yêu à? Là bà nội thì có! Bạn trai gì mà y như bà nội, phiền dã man. Nếu Tang Hiến như thế này, tớ mắng chết anh ta.”

Cậu cất điện thoại đi, lườm Nhiễm Thuật một cái: “Nhưng mà tớ thích như vậy đấy, cậu lên đầu tớ ngồi luôn không?”

“Rồi rồi, tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, hai cậu là một cặp trời sinh rồi.”

Tùy Hầu Ngọc mặc kệ Nhiễm Thuật, bước ra khỏi căng tin.

Còn Nhiễm Thuật thì lật đà lật đật chạy sau lưng cậu, lúc ra ngoài vẫn không quên trùm mũ che kín đầu.

Trời vừa sang thu, gió đông bắc rất mạnh, thỉnh thoảng còn nổi lên gió bụi, thật sự khổ thân Nhiễm Thuật phải đội loại mũ này.

Nhiễm Thuật nhịn được một tí lại chứng nào tật nấy sấn tới hỏi Tùy Hầu Ngọc: “Cậu hỏi Hầu Mạch thử xem bạn trai cũ của tớ phỏng vấn thế nào rồi?”

Tùy Hầu Ngọc không có ý định giải đáp thắc mắc của Nhiễm Thuật mà chỉ nhìn cậu và hỏi: “Tớ tưởng cậu phải đến trường huấn luyện chứ?”

“Tớ học không kịp, mọi người đều đang chuẩn bị cho kỳ thi mỹ thuật. Thi mỹ thuật thật đó, có đùa không vậy chời?”

“Cứ thi thử trước một năm đi, lỡ thi đậu thì sao, cùng lắm đi để tích lũy thêm kinh nghiệm.”

Nhiễm Thuật mặt mày nhăn nhó một lúc, thật lâu sau mới lên tiếng: “Được rồi, tớ đi. Vậy cậu giúp tớ hỏi về cuộc phỏng vấn của bạn trai cũ đi.”

Vừa ngẩng đầu lên Nhiễm Thuật đã thấy Tùy Hầu Ngọc cầm điện thoại trước mặt và nhấn nút ghi âm, ngay sau đó một giọng nói truyền đến.

Nhiễm Thuật khẽ giật mình.

Một lát sau, Tùy Hầu Ngọc nhận được tin nhắn trả lời, cậu đã bật phần ghi âm lên cho Nhiễm Thuật nghe.

Âm thanh phát ra là một giọng nói trầm thấp tiêu chuẩn, lời nói không dài lắm, chắc chỉ được một câu. Cái cách nói chuyện thế này nghe phát đoán ra người sở hữu nó là ai: “Phỏng vấn đã xong nhưng kết quả như thế nào thì anh không biết.”

Nhiễm Thuật nghe xong hết bèn đưa đôi mắt thăm dò Tùy Hầu Ngọc, sau đó bất ngờ nhảy lên cao hét lên hai tiếng tuyệt giao, tiếp theo vọt lẹ về phía cổng trường, hình như cậu định đến trường huấn luyện.

Tùy Hầu Ngọc cũng mặc kệ chỉ ở đằng sau hô với Nhiễm Thuật: “Có gì tớ gửi hành lý đến trường huấn luyện hộ cậu.”

“Cảm ơn ngài.”

“Cần mũ nữa không, anh mua cho cậu mấy cái.”

“Không cần! Tuyệt giao rồi, chúc ngài thật nhiều sức khỏe, vạn sự như ý.”

“Cảm ơn và chúc cậu may mắn.”

Tùy Hầu Ngọc quay về lớp học và di chuyển xuống cuối lớp rồi ngồi ở hàng ghế cuối cùng.

Lúc cậu trở lại thời gian cũng khá trễ, trong phòng chỉ có phía sau mới còn ghế trống

Trên mặt bàn chất đống nào là sách bài tập, nào là đề luyện thi. Đây đều là những thứ cậu hay dùng, để như vậy lúc cần thiết lấy cho nhanh.

Dưới chân cậu đặt một cái hộp chứa đầy sách giáo khoa. Còn mấy món dễ dàng lấy ra khỏi bàn học đều là đồ lặt vặt giúp cậu bớt phân tâm.

Tuy nhiên rất lâu rồi cậu chưa lấy những đồ vật này ra. Thực sự thì dạo gần đây bệnh tình của cậu đã biến chuyển theo chiều hướng khá tốt, tật xấu… hầu như không còn.

Cậu lấy những tờ giấy ghi chú của mẹ Hầu chuẩn bị cho mình rồi nhìn chúng một cách nghiêm túc, cố gắng lục lọi trong tâm trí những dòng công thức mà mình quên mất từ khi nào.

Tính từ lúc hoàn thành điều trị bằng sốc điện lần thứ tư thì đã một tháng trôi qua kể từ khi cậu bắt đầu hồi phục, thế nhưng cậu vẫn chưa khôi phục lại trọn vẹn phần ký ức ban đầu. Có lẽ nguyên nhân bắt nguồn từ những chuyến bôn ba khắp nơi gần đây khiến cậu không thể tĩnh tâm mà hồi phục.

Ngay khi trở về cậu có làm bài kiểm tra giữa kỳ và kết quả không được khả quan cho lắm.

Dựa theo kết quả trước đó, có thể cậu thuộc top 1 trong cả năm học nhưng với số điểm lần này, cậu chỉ nằm trong top 57 mà thôi. Rõ ràng cậu đã quên vô số kiến thức và cần phải cố gắng rất nhiều để đạt được thành tích như lúc đầu.

Nếu cậu chỉ cần thi vào một trường đại học loại tốt thì hiện tại cậu không cần vất vả đến thế, điểm thi như vậy là ổn rồi.

Biết làm sao đây, cậu muốn học chung trường với Hầu Mạch nên ngoài cố gắng ra cậu còn cách nào khác đâu.

Ai bảo bạn trai cậu cực kì ưu tú chứ.

Tô An Di ngồi ở hàng ghế phía trước Tùy Hầu Ngọc, đưa tay khều khều cái ghế kế bên mình và nói: “Nhiễm Thuật đang trong phòng tập nhảy.”

“À.”

“Cậu cứ từ từ, còn nhiều thời gian mà.”

“Ừm.”

“Hầu Mạch phỏng vấn thế nào rồi?”

“Tình hình không khả quan mấy. Người ta tuyển khá nhiều vận động viên giải nghệ, đa số là người đã từng nằm trong đội tuyển quốc gia với trình độ sánh ngang nhà vô địch thế giới. Cho nên bây giờ cậu ấy cần chuẩn bị nhiều kỹ năng lắm, không là phải thi đậu đại học.”

“Ồ… Vậy thì chúng ta cùng nhau cố gắng, chắc chắn sẽ đạt được kết quả tốt.”

“Ừm.”

Vào tiết tự học buổi tối, Tùy Hầu Ngọc tự mình làm một bộ đề.

Đọc hết câu hỏi xong, cậu trầm mặc nhìn tờ giấy của mình, tiếp theo lấy tập ghi chép ra nhìn. Rõ ràng trước khi làm bài đã nhìn qua công thức một lần, thế mà giờ lại quên sạch.

Tình huống hiện tại của cậu là:

Trước khi làm bài: Ý, mình nhớ rồi.

Đóng vở lại và bắt đầu làm bài: Ủa, câu này làm sao?

Sau đó mở tập ra: Ồ, lần này mình chắc chắn thuộc lòng rồi.

Tùy Hầu Ngọc bỏ vở xuống và chuyển sang xem các môn học khác. Sau khi đọc hết một lượt, cậu ngồi trên ghế cố nhớ lại cái công thức mà cậu tập trung học thuộc nãy giờ là gì?

Cậu một lần nữa cầm quyển tập lên lật tới lật lui nhưng mãi vẫn không nghĩ ra được công thức cậu đặc biệt quan tâm ghi nhớ lúc nãy.

Cuối cùng Tùy Hầu Ngọc đặt vở ghi xuống rồi chán nản nằm gục lên bàn, cảm giác tuyệt vọng bủa vây hồi lâu.

Khoảng mười phút trôi qua, cậu lấy lại tinh thần, ngồi thẳng lưng lên và bắt đầu xem thật kỹ những dòng ghi chú một lần nữa. Vì Tùy Hầu Ngọc không thể nhớ mình đã tập trung vào công thức nào nên cậu dứt khoát đọc lại toàn bộ.

Hễ gặp điều gì khó nhớ cậu sẽ viết lên cánh tay mình. Tay không còn chỗ thì cậu giơ hai chân, xắn ống quần và ghi đầy vào bắp chân mình cho dễ nhớ.

===========

Sau khi Hầu Mạch trở về từ Bắc Kinh, hắn vẫn luôn ở trong ký túc xá trường Phong Hoa cũ để tiếp tục công cuộc huấn luyện.

Hắn và Tùy Hầu Ngọc đang duy trì mối quan hệ “yêu xa” mà không có bất kỳ thay đổi nào.

Nhưng dạo gần đây có một điều khiến Hầu Mạch vô cùng bực bội, đó là khi Tùy Hầu Ngọc trở về vào hai ngày cuối tuần, cậu không còn dính với hắn như hình với bóng nữa. Thay vào đó, cậu dành đa số thời gian một mình một cõi đắm chìm trên App học tập, thỉnh thoảng sẽ “thỉnh giáo” mẹ Hầu một số vấn đề.

Câu nói hắn nghe nhiều nhất từ cậu là: “Anh đừng có làm phiền em.”

Ơ kìa, hắn chỉ muốn hôn hít một tí thôi mà!!!

Hắn tủi thân ngồi đối diện Tùy Hầu Ngọc, tay chống cằm, đôi mắt trông mong dõi theo cậu. Nhìn chằm chằm một hồi, hắn dứng dậy và cởϊ áσ trước mặt Tùy Hầu Ngọc, lộ một màu hồng phấn, xung quanh được cắt tỉa gọn gàng.

Tùy Hầu Ngọc ngay cả ánh mắt cũng không thèm bố thí cho hắn.

Hầu Mạch ngẩng đầu nhìn lên vách tường, đồng hồ đã điểm một giờ sáng. Hắn bước tới nói: “Ngọc ca à, đi tắm thôi em.”

Tùy Hầu Ngọc ngữ khí dửng dưng trả lời: “Em làm nốt bộ đề này đã.”

“Trễ lắm rồi, thức khuya sẽ ảnh hưởng tới trí nhớ của em đấy.” Hầu Mạch cố gắng thuyết phục Tùy Hầu Ngọc lần nữa.

“Xuy ——” Tùy Hầu Ngọc khó chịu lườm hắn một cái: “Sao anh phiền thế? Nếu anh buồn ngủ thì ngủ trước đi, đèn sáng quá thì lên lầu mà nằm. Dạo này ở trường em tự ngủ một mình được rồi.”

Hầu Mạch nhìn Tùy Hầu Ngọc rõ lâu, cuối cùng quyết định đi tắm rửa sạch sẽ, không nhây với cậu nữa.

Tắm xong hắn lên giường nằm đọc sách một lúc, sau đó trằn trọc trở mình tận hai tiếng đến ba giờ sáng, nhịn không nổi nữa đi tới: “Ngọc ca, em thực sự phải đi ngủ rồi đó, cứ liều mạng như vậy thì thân thể nào chịu được.”

Tùy Hầu Ngọc bỗng dưng bực mình trong lòng.

Thật ra cậu vốn chuẩn bị tắt đèn đi ngủ rồi, điền nốt vài câu hỏi cuối cùng là dọn dẹp đồ dùng luôn. Tự nhiên Hầu Mạch chọn thời điểm này ra thúc giục làm tính nổi loạn của cậu đột nhiên nổi lên, ngược lại cậu càng không muốn đi ngủ.

Trong lòng cậu biết điều đó, nhưng nếu bị hối thúc thì cậu sẽ mất hứng.

Vì thế, cậu quyết định phớt lờ Hầu Mạch và tiếp tục đọc sách của mình.

Còn Hầu Mạch vẫn không ngừng dỗ dành cậu: “Ngọc ca à, hôm nay em khỏi cần tắm, chúng mình đi ngủ nhé, được không?”

“Không.”

Hầu Mạch hiếm khi mất bình tĩnh: “Thân thể em như thế nào em còn không rõ ư? Em không thể nào nghỉ ngơi đàng hoàng được à? Anh biết cơ thể em không chịu nổi nên hai tháng qua anh không dám làm chuyện đó với em. Còn em thì sao? Em đây là đang tự mình hại mình!”

Hầu Mạch càm ràm không ngừng, tức giận đến mức quăng cái bút đang cầm trên tay lên bàn, sau đó bực mình ngồi im trên ghế.

Một lúc sau hắn nói tiếp: “Anh biết em vội, anh hiểu chứ nhưng chúng ta phải đi từng bước…”

“Anh nói xong chưa?” Tùy Hầu Ngọc rốt cuộc cũng điên tiết lên: “Cả ngày nghe cái miệng nhỏ nhắn của anh lải nhải không ngớt! Anh không thấy chán hả?”

Hầu Mạch nhìn hắn thật lâu, đột nhiên bật cười: “Tùy Hầu Ngọc, có phải anh chiều em quá nên em hư đúng không? Em nghĩ anh không dám làm gì em à?”

“Rồi sao, muốn đánh nhau hả?”

“Không phải, anh quyết định sẽ không nâng niu nó nữa vì em cũng có báu bở gì nó đâu. Hôm nay anh sẽ vắt khô* em trước mặt tình địch mình.” Nói xong Hầu Mạch liền đi về phía Tùy Hầu Ngọc.

(nó ở đây chắc là cơ thể của Tùy Hầu Ngọc)

Tùy Hầu Ngọc chưa kịp phản ứng: “Tình địch của anh? Ai vậy?”

“Nó!” Hầu Mạch hét lên, chỉ vào đống sách bài tập rồi chỉ vào vở ghi chép bên cạnh: “Nó nữa!”

Tùy Hầu Ngọc nhìn theo hướng ngón tay Hầu Mạch chỉ, cảm giác bất lực: “Rồi rồi, ngủ thì ngủ, em đi rửa mặt…”

Hầu Mạch làm bộ không nghe thấy gì trực tiếp ôm cậu lên hôn.

Nếu đánh nhau một cách đơn thuần thì Hầu Mạch không có cửa thắng với Tùy Hầu Ngọc. Nhưng bảo hắn khống chế người khác thì đó chỉ là chuyện nhỏ.

Trước đây ở phương diện này cậu đều tự nguyện, thậm chí còn hết sức phối hợp theo.

Nhưng lần này rơi vào thế giằng co và không hợp tác thì cậu mới chợt nhận ra rằng kỹ năng khống chế của Hầu Mạch vô cùng lợi hại, cậu hoàn toàn không có cơ hội để trốn tránh.

Hai tay của cậu bị hắn bẻ ngoặt ra sau lưng, Hầu Mạch dễ dàng dùng một tay ôm lấy gáy cậu rồi đè cậu xuống mặt bàn. Dưới thân cậu cơ man nào là sách và vở, cậu bị cấn đến mức luống cuống tay chân.

Hầu Mạch ở sau lưng cậu từng chút từng chút một.

Đã từ rất lâu rồi hai người chưa phịch phịch.

Lần phịch này, cộng với việc Hầu Mạch không dịu dàng, không có biện pháp bảo hộ, tư thế thì quái dị, Tùy Hầu Ngọc đau đến mức chảy nước mắt sinh lý, không bao lâu sau cậu bật khóc nức nở.

Cậu vừa cất tiếng khóc, Hầu Mạch ngay lập tức hoảng hốt. Hắn nhanh chóng buông hai tay cậu ra, sau đó cúi người xuống ôm cậu vào lòng dỗ dành: “Ngọc ca, em đừng khóc mà… Anh sai rồi, lỗi là do anh hết.”

Cậu chỉ cúi đầu khóc và không nói tiếng nào.

Hầu Mạch đơn giản lùi lại, bế cậu lên và đặt cậu ngồi ngay ngắn trên bàn. Hầu Mạch nâng nhẹ khuôn mặt cậu, dùng nụ hôn lau đi những giọt nước mắt: “Ngọc ca, tại anh giận quá mất khôn. Nhìn thấy em như vậy tim anh đau lắm, em còn không chịu nghe lời anh.”

“Em sợ mình thi trượt… nên sốt ruột…” Tùy Hầu Ngọc vịn lấy bả vai Hầu Mạch nghẹn ngào đáp.

Chỉ một câu nói thế này thôi đã đâm trúng tuyến lệ của Hầu Mạch. Hầu Mạch ngay lập tức khóc tức tưởi, khóc còn dữ dội hơn cả Tùy Hầu Ngọc: “Ngọc ca… em đừng như vậy mà, không sao đâu, em muốn thi trường nào cũng được… chứ em như vậy, anh đau lắm… hức hức…”

Tùy Hầu Ngọc mắt ngấn lệ nhìn Hầu Mạch khóc vô cùng thảm thiết, nước mắt tự nhiên ngừng rơi.

Cậu lấy mu bàn tay lau nước mắt, chẳng mấy chốc bị bộ dạng như con gấu của Hầu Mạch chọc cười.

Sao cậu lại yêu tên này nhỉ?

Lại còn để Hầu Mạch làm 1, mụ nội nó chứ?

Cậu hết cách đành giơ tay ôm lấy bả vai Hầu Mạch, thì thầm bên tai hắn: “Nhanh lên, vắt khô em trước mặt tình địch của anh đi, để tình địch của anh nghe thấy giọng em la hét.”

Hầu Mạch thực sự không thể nào cưỡng lại được sự cám dỗ này, đầu hàng ngay tại chỗ.

“Ừm..” Hầu Mạch dùng giọng mũi đồng ý.

Dù gì đây cũng chẳng phải lần đầu tiên.

Nhưng nhìn bạn trai mình vừa khóc vừa sướиɠ, đó là một cảm giác rất mới mẻ.

Cuộc vui kết thúc, Tùy Hầu Ngọc đứng trước bàn nhìn những quyển tập bị nhăn vài trang, cố gắng vuốt thẳng chúng hết mức có thể.

Hầu Mạch đứng ở một bên giống như người bị phạt, nuột ngụm nước bọt rồi nhắc nhở một cách sợ hãi: “Đi, đi, đi, tắm đi, nó chảy ra bây giờ.”

Tùy Hầu Ngọc trợn mắt với Hầu Mạch, sau đó di chuyển về phía nhà tắm.

Hầu Mạch ở đằng sau cậu lau chùi sàn nhà.

=======

Hầu Mạch ngồi trong phòng học vừa đung đưa ghế vừa cầm sách đọc thì Âu Dương Cách đột nhiên đi vào lớp, đứng trên bục giảng chăm chú nhìn hai người họ.

Hầu Mạch bỏ sách xuống rồi nhìn ông một cái: “Uầy, chuyện hiếm nha, đến tiết tự học buổi tối rồi mà thầy còn ở trường.”

Hiện tại bọn hắn đang trong khoảng thời gian nghỉ ngơi, không có thi đấu, lịch tập cũng được nới lỏng nên bọn hắn có thể về lớp để tham gia tiết tự học.

Âu Dương Cách tuy mang cái danh thầy chủ nhiệm nhưng ông luôn là người tan tầm nhanh nhất. Nếu không phải đến ca trực của ông, ông không bao giờ ở lại trường canh tiết tự học buổi tối.

“Ở lại trông các em đấy.” Âu Dương Cách trả lời.

Hầu Mạch không định tiếp lời, tiếp tục vùi đầu vào cuốn sách.

Âu Dương Cách bất chợt đi về chỗ ngồi của Hầu Mạch, nhìn Hầu Mạch kiểu gì cũng không vừa mắt, sau đó hỏi: “Đọc sách không đàng hoàng. Em biết đọc sách không vậy?”

Hầu Mạch ho khan một tiếng, chỉnh lại ghế rồi lại ngồi xuống.

Âu Dương Cách nhìn hắn chằm chằm một hồi, lại mắng: “Thầy thấy em đọc sách lâu vậy mà không có lấy một chữ trong vở, đến kết luận cũng không thèm viết luôn hả?”

“Trí… trí nhớ em tốt! Không cần thiết.”

“Ồ, theo thầy thì em có thi thử cũng không đuổi kịp học sinh bên Thanh Tự đâu!”

“…” Hầu Mạch thật sự không biết mình làm gì đắc tội Âu Dương Cách khiến thầy phải đích thân đến lớp mắng hắn một trận.

Hầu Mạch tức khắc ỉu xỉu, lục tìm bút trên bàn nhưng tìm hoài vẫn không thấy bóng dáng một cây.

Trong lúc Hầu Mạch đang mày mò tìm bút, Âu Dương Cách bỗng cất tiếng: “Thôi, thầy không muốn nhìn thấy em nữa. Em thu dọn đồ đạc rồi ra khỏi đây ngay.”

“Dạ?” Hầu Mạch ngập ngừng đứng lên hỏi: “Phạt đứng? Hay là về phòng ngủ ạ?”

“Về nhà.” Trả lời xong, Âu Dương Cách bèn đặt cái túi hồ sơ trước mặt hắn: “Văn bản của Hoa đại ở bên trong, đơn xin nhập học của Thanh Tự cũng được thông qua.”

Hầu Mạch lúc này mới nở nụ cười, cầm lấy túi hồ sơ nhìn một chút sau đó cười như một thằng ngốc.

Những học sinh khác trong lớp đang xem Âu Dương Cách mắng mỏ Hầu Mạch vô tình nghe được tin tức này liền hỏi lẫn nhau: “Mọi chuyện giải quyết xong xuôi rồi hả?”

“Hình như là vậy.”

Sau đó, một đám người hoan hô nhào tới khiến Hầu Mạch hoảng sợ phải nhanh chóng cất túi hồ sơ vào trong ngăn bàn.

Nhóm học sinh ầm ĩ một hồi lâu, Âu Dương Cách thấy thế bèn nhoẻn miệng cười theo, cũng không hề mắng bọn nhóc ồn ào gây mất trật tự.

Hầu Mạch bị mọi người bao vây, ai ai cũng muốn đè lên người hắn, Hầu Mạch bị ép đến mức chỉ có thể vịn cái bàn để giữ thăng bằng, mất khá lâu mới đuổi họ ra chỗ khác được.

Âu Dương Cách nói tiếp: “Huần luyện viên Vương nhờ thầy nhắc nhở em phải tự giác tập luyện, tháng 7 có trận đấu em bắt buộc tham gia.”

“Tuân lệnh!”

Âu Dương Cách vỗ nhẹ vào vai Hầu Mạch: “Aish, mau đi đi. Sau này không được mắng em nữa, thầy thấy tiếc ghê.”

“Dễ ấy mà, lâu lâu em gửi tin nhắn chọc cho thầy mắng là được.” Hầu Mạch vừa dứt lời xong liền vội vàng bỏ đồ dùng của mình vào balo. Lợi ích của việc không học hành nghiêm túc hiện ra rõ ràng vào lúc này, đồ đạc của hắn chỉ một cái balo là vừa đủ chứa.

Chất xong hết đồ vô balo, hắn vội chạy ra bên ngoài. Chạy được một nửa hắn bèn quay lại nói với Tang Hiến: “Tang Hiến, gọi xe cho tao với, kêu người chở tao đến cơ sở Thanh Tự.”

Hắn không thể chờ thêm một giây phút nào nữa.

Tang Hiến ngoài mặt khó chịu nhưng vẫn gật đầu.

Đặng Diệc Hành và những người khác đã trở về ký túc xá sau khi tiết tự học kết thúc. Sau đó họ phát hiện ra Hầu Mạch quả nhiên là thâu đêm đi tới Thanh Tự.

Đặng Diệc Hành lắc đầu thở dài: “Cha lớn bỏ đi thật rồi…”

Thẩm Quân Cảnh vịn giường thổn thức theo: “Đúng vậy, ban đầu là một phòng sáu người, giờ chỉ còn lại ba người chúng ta.”

Đặng Diệc Hành đột nhiên mỉm cười: “Đúng vậy, điều tuyệt với nhất là cả phóng thoát ế, kết quả hiện tại…”

Tang Hiến, người hiện đang “độc thân”, đột nhiên có vẻ buồn bực. Anh lấy điện thoại ra và kiểm tra nhưng Nhiễm Thuật vẫn không trả lời. Anh đặt điện thoại lên bàn rồi xoay người đi rửa mặt.

Sau khi rửa mặt xong, anh cầm điện thoại lên và thấy nickname Bạn trai cũ của tôi gửi cho anh một cái tin nhắn: Kết quả tuyển thẳng đại học sao rồi?

Anh nhìn điện thoại cười rồi gõ nhanh một tin nhắn trả lời: Tốc độ xét duyệt của mỗi trường là khác nhau.

Bạn trai cũ: Cảm ơn vì sau mười phút anh mới trả lời em, em còn tưởng anh bị chua chết rồi chứ.

S.X: Đang nghĩ về em. Hôm nay tập luyện có mệt không?

Bạn trai cũ: Mệt quá trời quá đất. Chân em bầm tím một đống, anh nhìn nè.

Bạn trai cũ: [Hình ảnh]

Tang Hiến nhấp vào hình ảnh và đôi chân của Nhiễm Thuật hiện lên màn hình. Quả thực có rất nhiều vết bầm tím, nhưng sự chú ý của anh đã va phải vào vị trí qυầи ɭóŧ Nhiễm Thuật. Anh liếʍ môi và gõ trả lời: Tại sao anh lại hưng phấn khi thấy vết thương này nhỉ?

Bạn trai cũ: Đồ biếи ŧɦái!

S.X: Chụp lại đi, nhích lên trên xíu.

Bạn trai cũ: [Hình ảnh]

Bạn trai cũ: Tấm này được chưa?

Tang Hiến xem ảnh, bên trong chụp Nhiễm Thuật đang vén áo lên. Anh có thể nhìn thấy một vòng eo thon thả và đôi chân lấp ló.

Vừa định trả lời thì Nhiễm Thuật đã thu hồi tin nhắn.

Tang Hiến ngồi trên giường và phản hồi lại tin nhắn: Cuối tuần này hẹn hò không?

Bạn trai cũ: Làm gì?

S.X: Xếp hình.

Bạn trai cũ: Unseen.

Sau đó Tang Hiến bắt đầu đập tiền cho Nhiễm Thuật, chuyển được tầm hai mươi vạn thì Nhiễm Thuật cuối cùng cũng hồi âm: Được thôi.

S.X: Ngoan.

Cùng lúc đó.

Tùy Hầu Ngọc đang đứng kế hàng rào đi tới đi lui, tiếp theo cúi đầu nhìn đôi dép lê mình đang mang, bỗng thấy hối hận vì hồi nãy mình không chịu mang đôi giày sneakers vào, có lẽ bây giờ mắt cá chân đã không lạnh đến vậy.

Lúc nghe tin rằng Hầu Mạch sẽ tới đây, cậu vui mừng đến mức mọi thứ xung quanh đều bỏ qua hết.

Bây giờ bị gió lạnh thổi qua, cậu lập tức tỉnh táo lại.

Hầu Mạch đã thành công rồi, vì thế cậu phải cố gắng hơn nữa.

Đợi một hồi cuối cùng cũng thấy gần đó có một chiếc ô tô đang tấp vào lề, ngay sau đó cậu thấy bóng dáng Hầu Mạch bước xuống xe rồi kéo va li về phía mình.

Cậu vui như đứa trẻ được cho kẹo, vội vàng mở rộng vòng tay ôm Hầu Mạch để ăn mừng với hắn qua hàng rào. Kết quả tay vừa đưa ra, Hầu Mạch đã đẩy chiếc vali lên hàng rào và Tùy Hầu Ngọc tự dưng bị cưỡng ép tiếp nó bằng hai tay.

Cậu và bạn trai mình chẳng có một chút ăn ý nào cả.

Tùy Hầu Ngọc nhận lấy va li xong, vừa đặt nó xuống đất ngay ngắn Hầu Mạch đã thoăn thoắt nhảy vào như một con khỉ, động tác vô cùng lưu loát.

Sau đó Hầu Mạch đi tới ôm Tùy Hầu Ngọc: “Ngọc ca! Những ngày tháng chăm sóc em bắt đầu!”

Học sinh thể dục không cần tham gia kì thi đại học, gần nhất việc tập luyện cũng không đến mức khắt khe, vì vậy Hầu Mạch có thể đến đây để dự một vài lớp văn hóa. Còn những học sinh ban thể dục khác sau khi tham gia kỳ thi thể thao, họ cần trở lại trường học văn hóa thêm nửa năm nữa, tính ra Hầu Mạch chỉ học sớm hơn họ mấy tháng thôi.

Bởi vì Hầu Mạch đã chắc chắn được tuyển thẳng nên mỗi ngày chẳng cần đi học đầy đủ, thậm chí hắn có trốn học cũng không thầy cô nào thèm quản.

Hắn chuyển đến cơ sở Thanh Tự cũ chủ yếu vì muốn ở bên cạnh Tùy Hầu Ngọc cho đến những ngày cuối cùng của năm học cấp ba.

“Ừm, chúc mừng anh.” Tùy Hầu Ngọc cười đáp.

Hầu Mạch trực tiếp bổ nhào tới nâng mặt của Tùy Hầu Ngọc hung hăng hôn: “Anh hạnh phúc lắm lắm luôn!”

Cậu mấy khi tâm tình tốt như lúc này, đua theo hôn Hầu Mạch tới tấp: “Em cũng rất hạnh phúc.”

Hai người đang tâm sự thì nghe thấy tiếng mắng bất chợt vang lên: “Đệt! Cẩu nam nam.”

Bọn họ nhìn sang liền thấy Ngải Mộng Điềm và một người bạn đứng ở ngay hàng rào, có lẽ đã chứng kiến hết tất cả màn bọn họ vừa làm.

Hầu Mạch mặt dày cả tấc cười hỏi: “Chị Điềm đang làm gì thế?”

Chỉ cần hắn không xấu hổ thì người lúng túng chính là người khác.

“Học tập cả đêm bụng đói, đang chờ đồ ăn giao tới!” Ngải Mộng Điềm tức giận trả lời.

Hầu Mạch đứt dây thần kinh xấu hổ tiếp tục nói chuyện phiêm với cô nàng: “Sau khi các cậu rời cơ sở Phong Hoa, lâu rồi tôi không được nghe ai đó cà khịa. Giờ nhắc đến cảm thấy hoài niệm ghê.”

Ngải Mộng Điềm dời ánh mắt lên trời, chẳng muốn nhìn hắn dù chỉ một chút.

Nhưng Hầu Mạch là ai! Trong lúc cầm vali Tùy Hầu Ngọc nói với Ngải Mộng Điềm: “Chị Điềm, tôi thành công được tuyển thẳng rồi.”

“Ồ, xin chúc mừng ——” Lời chúc thốt ra nghe không hề chân thành, thậm chí còn ngửi thấy mùi chua chua.

“Ừm.” Hầu Mạch nói, đứng sau Ngải Mộng Điềm.

Còn Tùy Hầu Ngọc đứng đằng sau Hầu Mạch chờ đợi.

Ngải Mộng Điềm thường xuyên quay lại nhìn và chợt hối hận vì nhắc tới chuyện ăn khuya.

Quả nhiên, bữa khuya của cô bị Hầu Mạch mặt dày xin một nửa, đã vậy còn kén cá chọn canh: “Toàn đồ chiên dầu, ăn ít thôi không tốt lành gì cho sức khỏe. Cậu nhìn đi, tôi với Ngọc ca ăn được có nhiêu đó món à.”

Ngải Mộng Điềm nhịn hết nổi: “Ồ thì ra hai cậu muốn ăn nhiều hả? Thế mang về mà ăn hết đi.”

“Sao có thể chứ!” Hầu Mạch nói, lấy trong cặp ra hai quả chuối đưa cho cô, sau đó hai người mới bước đi.

Ngải Mộng Điềm tức đến giậm chân, nhanh tay nhanh chân che mấy món ăn còn lại đem về ký túc xá.

Hai tên nam sinh này đúng là cái đồ đáng ghét, toàn khiến người ta bực mình!

==========

Hết chương 136

Tác giả có lời muốn nói:

Ngải Mộng Điềm từng giành đồ của hai người đó, ăn miếng trả miếng thôi, mọi người đừng tức giận.

Hầu Mạch: Khóc trước mặt tôi hả, vô dụng thôi. Bởi vì tôi khóc dữ dội hơn mấy người lận.