Editor:HamNguyet
Thịnh Vượng trấn là một trấn nhỏ.Bởi vì láng giềng gần Phiêu Miểu Tông, nơi này cũng coi như náo nhiệt, trong ngày thường có rất nhiều tu sĩ lui tới, thỉnh thoảng cũng có đệ tử Phiêu Miểu Tông đến trấn nhỏ.
Tần Lạc Y một thân y phục tây hồ thuỷ sắc không nhanh không chậm đi trên đường cái Thịnh Vượng trấn, phượng mâu thỉnh thoảng đánh giá cửa hàng san sát chung quanh, dưới chân là mặt đường lát đá xanh, rất sạch sẽ, nơi xa là tiểu kiều lưu thủy, cũng có không ít hài đồng đang khoái hoạt chơi đùa, toàn bộ trấn nhỏ tràn ngập một loại hơi thở ấm áp mà an hòa.
Dung mạo Tần Lạc Y diễm lệ, khí chất xuất chúng, chỉ lẳng lặng đi trên đường, liền hấp dẫn ánh mắt rất nhiều người, đều lặng lẽ đánh giá nàng.
"Tần sư thúc." Đệ tử Phiêu Miểu Tông hiện tại cơ hồ không ai không nhận biết nàng, cười cùng nàng chào hỏi qua, sau đó cung kính đứng một bên, chờ nàng đi trước.Rất nhiều tu sĩ quanh thấy thế, mâu quang nhìn về phía nàng trở nên càng thêm nóng rực, nhỏ giọng khe khẽ nghị luận.
"Tần sư thúc...Chẳng lẽ nàng chính là đệ tử quan môn của Cát chưởng môn Phiêu Miểu Tông? Bộ dáng như tiên nữ hạ phàm, so với đệ tử Ổ trưởng lão, người được xưng là đệ nhất mỹ nhân Liễu cô nương Phiêu Miểu Tông kia đều xinh đẹp hơn không biết bao nhiêu lần."
"Chính là nàng, ta đi qua Đại hội luyện đan sư Kim Đỉnh Sơn lần trước, nàng chính là Tần Lạc Y cô nương."
"Cửu giai cực phẩm luyện đan sư a...Nghe nói vừa mới hai mươi tuổi, Tần cô nương thật lợi hại."
"Không chỉ luyện đan thuật lợi hại, tốc độ tu luyện cũng nhanh đến kinh người đâu, nghe nói tu vi hiện tại đã là huyền phủ tam giai."
"Quá biếи ŧɦái, nàng tiến vào Phiêu Miểu Tông Tài mới vài năm a!"
"Đúng vậy, buổi sáng hôm nay ta nghe một bằng hữu của chất nhi ta nói, đệ tử Liễu Khuynh Thành của Ổ trưởng lão đã bị Phiêu Miểu Tông trục xuất khỏi tông môn, chỉ bởi vì đố kỵ thiên phú tu luyện của Tần cô nương, nên phái người đuổi gϊếŧ nàng, kết quả bị người phát hiện."
"Thật hay giả, bằng hữu của chất nhi ngươi lấy được tin tức này từ nơi nào?"
"Đương nhiên là sự thật, vị bằng hữu của chất nhi ta kia chính là đệ tử Phiêu Miểu Tông."
......
Mâu quang Tần Lạc Y chợt lóe, sắc mặt thong dong tiếp tục đi về phía trước, khi đi dưới lầu một toà tửu lâu tên Tường Hoà, một đạo thanh âm trong trẻo, mang theo hơi hơi kinh hỉ gọi nàng lại.
"Tần cô nương!"
Tần Lạc Y ngẩng đầu nhìn lại.Trên lầu hai Tường Hoà tửu lâu, một nam tử mặc trường bào màu trắng ngồi ở vị trí sát cửa sổ, ngũ quan tuấn dật, khóe môi mỉm cười, tóc dài dùng trâm ngọc cố định, vô luận từ phương hướng nào nhìn lên, đều mĩ hoán tuyệt luân như vậy.
"Nguyên lai là Đoan Mộc công tử!" Trong mắt Tần Lạc Y sáng ngời, cánh môi kiều diễm gợi lên một chút tươi cười tuyệt mỹ.
Đoan Mộc Trường Anh trực tiếp từ trên lầu hai nhảy xuống, tư thái tiêu sái mà lưu loát, mái tóc đen nhánh giữa không trung tạo ra độ cung bừa bãi tuyệt đẹp.Tay áo trường bào màu trắng bay bay, như sóng gợn theo gió nhộn nhạo.
Hắn đứng trước mặt Tần Lạc Y, trong mắt hiện lên một chút kinh diễm, bất quá hơn nửa tháng không gặp, hắn lại cảm thấy Tần Lạc Y càng thêm xinh đẹp.
Làn da trắng nõn như ngọc, phượng mâu nhìn quanh, váy dài tây hồ thuỷ sắc tinh xảo bọc thân, lộ ra đường cong duyên dáng.Làn váy gấp nếp như khói nhẹ tản ra đầy đất, khiến cho thân thể nàng thướt tha càng thêm mê người.Một đầu tóc đen nhánh mềm mại búi phi tiên kế, phía trên cắm một trâm ngọc điêu khắc hoa mai, mấy viên trân châu no đủ mượt mà tùy ý điểm xuyến, ánh lên màu tóc đen phá lệ nhu hoà.
"Ngươi như thế nào lại ở chỗ này?" Tần Lạc Y nhíu mi cười nhìn hắn:"Cùng Nhị sư huynh giải thích rõ ràng hiểu lầm sao?"
Mâu quang Đoan Mộc Trường Anh tối sầm lại.Lắc lắc đầu.Sau đó mời nàng lên lầu.Tần Lạc Y cũng không truy vấn, mím môi đỏ mọng, đi theo hắn lên lầu, trên lầu trừ bỏ hắn, còn có một nam tử trẻ tuổi, thoạt nhìn bộc trực, trên người phát ra hơi thở rất cường đại, Đoan Mộc Trường Anh giới thiệu, biết hắn tên Trần Phách.Tần Lạc Y không khỏi đối với Trần Phách nhìn nhiều thêm hai lần, mới dời ánh mắt đi.
"Đại ca đối với ta có thành kiến rất sâu, lời ta nói sợ là hắn không nghe vào." Ngồi xuống sau, Đoan Mộc Trường Anh thở dài một hơi nói, trong mắt xinh đẹp hiện lên một chút ý cười tự giễu thản nhiên.
Tần Lạc Y không thiếu được an ủi hắn một phen, sau đó lại hỏi: "Ngươi không phải muốn đi Tây Tần sao? Như thế nào lại chạy đến nơi đây?"
Trong mắt Đoan Mộc Trường Anh hiện lên một chút mất tự nhiên, bưng chén trà trên bàn uống một ngụm, sau đó ánh mắt nhu hòa nhìn nàng:"Trước khi đi, ta muốn gặp mặt nàng thêm lần nữa."
Tần Lạc Y nghe vậy ngẩn ra, lông mi nồng đậm nhẹ nhàng run rẩy, trên mặt hiện lên ánh sáng hoa đào, sau đó khóe môi gợi lên một chút ý cười nhỏ đến khó phát hiên: "Ngươi đã muốn gặp ta, lại ở nơi này làm gì? Trực tiếp đến Phiêu Miểu Tông là được, bọn họ đương nhiên sẽ nói cho ta biết."
Trong mắt Đoan Mộc Trường Anh mang theo vài phần phiền muộn.
"Làm sao vậy?" Tần Lạc Y thấy vẻ mặt hắn không quá thích hợp, không khỏi nhíu mi: "Có chuyện gì sao?"
Đoan Mộc Trường Anh mỉm cười, lắc đầu nói: "Không có gì, ngày hôm qua ta vừa đến Thịnh Vượng trấn, đang chuẩn bị dàn xếp xong xuôi sẽ đi tìm nàng, không nghĩ tới hôm nay liền đυ.ng tới nàng."
"Cái gì hôm qua mới đến, chúng ta rõ ràng đến đây nửa tháng.Đưa bái thϊếp tới Phiêu Miểu Tông đã nửa tháng, đã vậy còn đưa hai lần..." Trần Phách nhỏ giọng lầu bầu, trong thanh âm ông thanh ông khí mang theo bất mãn.
"Trần Phách, im miệng! Ngươi ở đây nói hươu nói vượn cái gì?" Sắc mặt Đoan Mộc Trường Anh thay đổi, hướng về phía Trần Phách quát khẽ nói: "Nơi này không có chuyện của ngươi, ngươi đi xuống đi."
Trần Phách im lặng, cúi người không tiếng động lui xuống, chỉ là nhìn kỹ, sẽ phát hiện sống lưng hắn có chút cương trực.
Nghi hoặc trong mắt Tần Lạc Y càng đậm.Nhìn nhìn Trần Phách, ánh mắt tối đen dừng trên người Đoan Mộc Trường Anh: "Đến tột cùng là như thế này? Các ngươi đưa bái thϊếp...Nhưng ta không thu được bái thϊếp a?"
Đoan Mộc Trường Anh có chút bất đắc dĩ đem nước trong chén trà uống một hơi cạn sạch, sau đó cười nói: "Lạc Y, chúng ta không nói chuyện này, dù sao ta đã nhìn thấy nàng, như thế cũng đủ rồi, Phiêu Miểu Tông là Bồng Lai đệ nhất tông môn, đệ tử môn hạ đông đảo, bằng hữu bọn họ tìm tới cửa đưa bái thϊếp rất nhiều, có lẽ nhầm lẫn, nên đánh mất mà không đưa đến tay cũng thực bình thường."
Tần Lạc Y mím môi, không nói gì, trong mắt lại hiện lên một chút tức giận.Đoan Mộc Trường Anh tự nhiên không nhìn sai, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên một cái.
Ăn cơm xong, hai người đi ra Tường Hoà tửu lâu, dọc theo ngã tư đường Thịnh Vượng trấn, nhàn nhã tiêu sái, dần dần đi ra ngoài trấn.
Đột nhiên, Đoan Mộc Trường Anh giữ lại tay Tần Lạc Y, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng: "Lạc Y, nghe nói người đuổi gϊếŧ nàng lần trước đã bị bắt, là Liễu Khuynh Thành...Liễu Khuynh Thành kia ta cũng nhận thức, tính tình có chút kiêu căng, nàng bị trục xuất Phiêu Miểu Tông, chỉ sợ trong lòng sẽ có không ít oán khí, nàng về sau phải cẩn thận mới được...Đừng làm ta lo lắng."
"Ta sẽ cẩn thận." Tần Lạc Y chớp mắt nhìn, thận trọng gật gật đầu.
Đoan Mộc Trường Anh không buông tay, trên mặt tươi cười đột nhiên hiện lên ngân quang yêu mỵ, xinh đẹp chợt lóe rồi biến mất, cúi đầu nói: "Lạc Y, nàng muốn vĩnh viễn ở cùng một chỗ với ta không?"
Tần Lạc Y nhìn ánh mắt hắn, vẻ mặt bắt đầu hoảng hốt, mâu quang mờ mịt, mang theo sương mù nhàn nhạt: "Muốn."
"Nhưng là...Có người muốn cản trở chúng ta ở cùng một chỗ, nên làm cái gì bây giờ đây?" Trên mặt Đoan Mộc Trường Anh tuấn dật tràn ngập buồn rầu: "Hắn nói, nếu nhìn đến chúng ta ở cùng một chỗ, hắn sẽ gϊếŧ ta, quyết không để cho chúng ta ở cùng một chỗ."
"Ai muốn gϊếŧ ngươi?" Trên tiếu nhan Tần Lạc Y hiện lên một tầng sắc mặt giận dữ.
"Là Đoan Mộc Trường Thanh!" Vẻ mặt Đoan Mộc Trường Anh phút chốc trở nên hung ác nham hiểm, ngân quang trong mắt càng tăng lên, hình thành một lốc xoáy màu bạc, tựa hồ muốn đem người hút vào: "Đoan Mộc Trường Thanh nói, chỉ có hắn chết, chúng ta mới có thể ở cùng một chỗ...Ta muốn ở cùng một chỗ với nàng, vĩnh viễn cùng một chỗ, Lạc Y, gϊếŧ chết hắn được không? Gϊếŧ hắn chúng ta có thể ở cùng một chỗ."
"Được."
"Ha ha, Lạc Y ta càng ngày càng thích nàng, nàng vừa rồi đáp ứng ta cái gì?"
"Gϊếŧ Đoan Mộc Trường Thanh."
"Ha ha, gϊếŧ Đoan Mộc Trường Thanh, về sau chúng ta sẽ vĩnh viễn ở cùng một chỗ."
Nhìn ánh mắt Tần Lạc Y hoảng hốt nhìn chính mình, Đoan Mộc Trường Anh cười đến ánh mắt đều híp lại, trong mắt có khinh thường, lại có một tia thương hại.
Đáng tiếc một bộ tướng mạo tốt như vậy.Nếu nàng không phải nữ nhân Đoan Mộc Trường Anh thích, hắn sẽ không ngại cùng nàng phong hoa tuyết nguyệt một hồi.Nụ hôn lần trước kia, nửa tháng này, luôn làm cho hắn thường xuyên dư vị.
"Lạc Y, ta chờ tin tức tốt của nàng." Hắn hơi hơi cúi đầu xuống, ánh mắt xinh đẹp híp lại, cánh môi dừng trên môi nàng, bá đạo hôn sâu.
Cảm giác tốt đẹp như thế.Thật sự đáng tiếc! Dưới đáy lòng hắn lại lần nữa than nhẹ một tiếng.Trên môi hôn càng sâu.
Tần Lạc Y nhắm hai mắt lại, bàn tay vừa lật, một chuỷ thủ bóng loáng liền hung hăng đâm vào bụng hắn, sau đó thân thể nhanh chóng bay xa.
"Ngươi..." Đoan Mộc Trường Thanh đắm chìm trong cảm giác tốt đẹp mạnh mẽ trợn to mắt, ánh mắt sắc bén âm lãnh, còn có giật mình khó giấu được.
Tần Lạc Y tao nhã đứng ở nơi xa, lạnh lùng nhìn hắn, đôi phượng mâu tản ra quang mang u tĩnh sáng rọi như ánh trăng, ý cười hỗn tạp thanh lãnh đùa cợt cùng trong trẻo lạnh lùng như thuỷ quang liễm diễm, khiến cho người ta lập tức như đặt mình trong hầm băng.
"Chủ tử!" Trần Phách gặp Đoan Mộc Trường Anh bị thương, vội vàng từ nơi xa phóng đến, hai mắt đỏ bừng trừng mắt Tần Lạc Y, giận dữ hét: "Ngươi dám thương tổn đến chủ tử ta, ta gϊếŧ ngươi!"
Nhanh chóng triệu ra ngọc phủ, thoáng chốc chung quanh ngọc quang mang vạn trượng, một cỗ hơi thở khủng bố đến cực điểm nhanh tràn ra, hung tợn hướng Tần Lạc Y đánh tới.
Tần Lạc Y nhìn cũng không liếc mắt nhìn hắn một cái, ánh mắt lạnh như băng vẫn dừng trên người Đoan Mộc Trường Anh.
Ánh mắt Đoan Mộc Trường Anh xinh đẹp dừng trên mặt nàng, vẻ mặt phức tạp, sau đó hướng tới Trần Phách quát khẽ: "Dừng tay."
Trần Phách sửng sốt, hung hăng trừng mắt nhìn Tần Lạc Y một cái, sau đó có chút không cam lòng nghe lệnh lui trở về, đứng phía sau hắn.
"Vì cái gì?" Từ lúc bị Tần Lạc Y gây thương tích, Đoan Mộc Trường Anh nhìn cũng không nhìn miệng vết thương trên người một cái, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm nàng, trong mắt có u quang phức tạp chớp động, khóe môi dấy lên một chút tươi cười quỷ dị.
"Bởi vì...Nhϊếp hồn thuật của ngươi đối với ta vô dụng!" Tần Lạc Y chậm rãi nói: "Vì gϊếŧ đại ca ngươi, Đoan Mộc Trường Anh, ngươi thật đúng là hao tổn tâm tư, thực nhọc lòng a."
Thời điểm từ trên Phi Phượng sơn nàng bị tập kích nhảy ra, thời gian bấm đốt ngón tay vừa vặn tốt, cùng Lưu thống lĩnh đại chiến bị thương, dùng bạch ngọc đài hoành độ hư không đến hoang đảo cách mấy chục vạn dặm, hiện tại nghĩ đến, tất nhiên do hắn sử dụng kỹ xảo vì lấy được tín nhiệm của nàng.
Nàng từng hoài nghi hắn là người của Liễu Khuynh Thành, bất quá trải qua một đoạn thời gian quan sát, nàng đánh mất hoài nghi.Thông Cẩm thành chia tay sau, hắn lại lặng lẽ đi theo phía sau nàng, thậm chí sau khi nàng bị tập kích mà tự trách áy náy cả đêm không ngủ được...Hắn làm tất cả sự tình, từng khiến cho một góc cứng rắn nhất trong lòng nàng chậm rãi hòa tan.
Thẳng đến buổi tối ngày đó, hắn nhìn chính mình, trong mắt lại lóe ra ngân quang, trong nháy mắt kia, lòng nàng chìm vào đáy cốc.Nhϊếp hồn thuật.Là một loại pháp thuật Viễn cổ bị cấm trên địa cầu.
Bởi vì cực kỳ hao tổn linh hồn lực, người tu luyện rất ít, cơ hồ đã thất truyền, mà nàng biết được, bởi vì thời điểm ở hiện đại, nàng thích sưu tầm về hết thảy mọi thứ liên quan đến linh hồn lực, sau đó từ giữa tìm kiếm phương pháp có thể tăng linh hồn lực của chính mình lên, sử dụng cho luyện đan thuật của chính mình càng thêm tinh tiến.
Tu sĩ tu luyện nhϊếp hồn thuật thành công, số lần sử dụng nhϊếp hồn thuật cả đời cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay, mỗi lần thành công thi triển một lần, đều cần thời gian rất lâu mới khiến cho linh hồn lực hao tổn khôi phục lại.
Nàng ở trên Bồng Lai tiên đảo không nghe nói qua loại pháp thuật này, trên Thánh Long đại lục cũng không nghe nói qua, còn tưởng rằng xuyên tới phiến đại lục không có, thẳng đến khi nhìn đến trên người Đoan Mộc Trường Anh.
Buổi tối ngày đó, nàng chỉ biết hắn làm hết thảy đều là diễn trò, chỉ vì tiêu trừ cảnh giác của nàng, bởi vì điều kiện hàng đầu thi triển nhϊếp hồn thuật là, đối phương không hề cảnh giác, đối với người bị thi thuật phải tồn loại tình cảm yêu thích, yêu thích càng sâu, thi triển nhϊếp hồn thuật nắm chắc thành công càng lớn, đối phương càng không dễ dàng từ trong pháp thuật giãy ra, sẽ không chút do dự dựa theo người thi thuật chỉ thị đi làm.Tâm ẩn ẩn đau nhói.
Ánh mắt nhìn Đoan Mộc Trường Anh trở nên càng hung hiểm hơn băng hàn.Cư nhiên muốn nàng đi gϊếŧ Đoan Mộc Trường Thanh.Nếu không phải linh hồn lực nàng đặc biệt cường đại, không bị nhϊếp hồn thuật của hắn chế trụ, thật sự để ý thức hoảng hốt đi gϊếŧ Đoan Mộc Trường Thanh, sợ là Đoan Mộc Trường Thanh căn bản sẽ không nghĩ đến nàng sẽ hạ sát thủ với hắn, nói không chừng thật sự có thể thực hiện được, huống chi chỉ cần ám chỉ không giải trừ, nàng sẽ tự giác đi tìm kiếm cơ hội gϊếŧ hắn lần nữa...Ha ha, cái gì cùng nàng vĩnh viễn ở cùng một chỗ, đấy đều là chuyện ma quỷ gạt người, ám sát sư huynh đồng môn, kết cục của nàng có năng lực đi đến nơi nào?
Thực sự đến lúc đó, sự thật đều ở, nàng có trăm miệng cũng không giải biện được, hắn ngồi ngư ông đắc lợi, thuận lợi trừ bỏ huynh đệ chính mình, trên tay không dính một tia máu.
"Nhϊếp hồn thuật đối với ngươi vô dụng? Ngươi cư nhiên biết đó là nhϊếp hồn thuật, ha ha, Tần Lạc Y, xem ra cuối cùng ta xem thường ngươi a." Đoan Mộc Trường Anh nhẹ nhàng cười, ánh mắt tà mị nhìn nàng một lát, rốt cục đưa tay đem chuỷ thủ trên bụng rút ra, lại rất nhanh điểm mấy huyệt đạo chung quanh,nhưng dù như thế, máu tươi vẫn chảy ra rất nhiều, làm ướt hơn phân nửa vạt áo trên người hắn, vừa nhìn thấy, thập phần ghê người.
Nhϊếp hồn thuật là một loại bí thuật, ở trên Huyền Thiên đại lục cùng Bồng Lai tiên đảo, lần đầu tiên có người biết đến, mà Tần Lạc Y cư nhiên một ngụm kêu ra tên, vô luận như thế nào cũng không thể lưu lại tính mạng nàng.Thật không ngờ a, khó gặp được nữ tử khiến cho hắn cảm thấy hứng thú, hiện tại cư nhiên hắn muốn đích thân động thủ hủy diệt.
Chỉ trong chốc lát công phu, máu trên người hắn đã ngừng chảy, ánh mắt trói chặt ánh mắt Tần Lạc Y, hướng nàng đi qua.
"Ngươi muốn gϊếŧ ta sao?" Tần Lạc Y nở nụ cười, phượng mâu liễm diễm, vẻ mặt trở nên càng thêm trào phúng.
Đoan Mộc Trường Anh nhíu mi, trong con ngươi đen lóng lánh nhiều điểm ánh sáng nhạt, còn có một chút ý cười tà nịnh: "Ha ha, Lạc Y, không nghĩ tới linh hồn lực của ngươi cư nhiên cường đại như thế, bất quá tu vi huyền phủ mà thôi, cư nhiên có thể kháng trụ nhϊếp hồn thuật của ta, đáng tiếc, ngươi quá không thông minh, hiện tại ngươi đã biết bí mật của ta, ta chỉ có thể gϊếŧ chết ngươi."
Vẻ mặt bộ dáng tiếc hận.
Tần Lạc Y khinh thường hừ nhẹ một tiếng: "Xuy, gϊếŧ người còn muốn tìm lý do, ngươi nghĩ rằng ta dám chạy tới đây gặp ngươi, thật sự không chuẩn bị chút gì trước sao?"
Thần sắc Đoan Mộc Trường Anh vừa động.Ánh mắt xinh đẹp hơi hơi nheo lại, nguy hiểm nhìn nàng, có chút đăm chiêu, lập tức nhanh chóng triệu ra thanh phủ, hóa thành một trường kiếm chói mắt, hướng tới Tần Lạc Y bổ qua.
Tần Lạc Y động cũng không động.Hai đạo thân ảnh khổng lồ một đen một trắng đột nhiên xông ra, đúng là Đại Hắc cùng Hắc Đế, Đại Hắc che trước người Tần Lạc Y, mà Hắc Đế duỗi móng vuốt hướng tới Đoan Mộc Trường Anh hung hăng đánh.
"Chủ tử, cẩn thận." Trần Phách ở bên cạnh người hắn đồng tử co rụt lại, mạnh mẽ phóng ra, che trước mặt hắn(ĐMTA), móng vuốt của Hắc Đế che trời lấp đất mà đến, ngay cả hắn(TP) cũng cảm thấy nguy hiểm đến cực điểm.