Sư Huynh, Rất Vô Lương

Quyển 2 - Chương 71: Ăn đại sư huynh

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor:HamNguyet

Bất tri bất giác, thân thể mềm mại bị Phượng Phi Ly đặt dưới thân trở nên vô cùng nóng rực, tay để trên ngực hắn rũ xuống, ôm lên cổ hắn, đầu lại hơi hơi nâng lên, nhắm hai mắt lại, chủ động hôn hắn.

"Y nhi!" Phượng Phi Ly lẩm bẩm một tiếng, mắt hoa đào dị thường sáng ngời, có chút si mê nhìn khuôn mặt Tần Lạc Y kiều diễm như hoa.

Sự tình có chút thoát ly khống chế.Nguyên bản hắn chỉ muốn hôn nàng một chút mà thôi, để cho nàng biết được tâm ý hắn đối với nàng, cũng làm cho nàng dần dần quen cùng hắn tiếp xúc thân mật, đương nhiên, hôn môi nàng là chuyện tình hắn đã sớm muốn làm, chẳng qua trước kia sợ làm sợ nàng, mới luôn cố nén.

Thân thể nàng mềm mại nóng rực, so với hắn tưởng tượng còn tốt đẹp hơn, làm cho hắn luyến tiếc buông ra, thân thể lại mềm mại không xương, cùng thân thể hắn kín kẽ dán cùng nhau, cổ áo hơi hơi mở ra, lộ ra cổ tuyết trắng cùng xương quai xanh, tóc đen nhánh tán loạn trên áo ngủ bằng gấm màu trắng, có vẻ kiều mỵ mê người.

Nàng nhiệt tình đáp lại, đánh trúng tự chủ hắn luôn lấy làm kiêu ngạo sắp quân lính tan rã, du͙© vọиɠ muốn có được nàng càng ngày mãnh liệt mà không thể ngăn cản.

Còn như vậy đi xuống, sẽ phát sinh chuyện gì trong lòng hắn biết rõ ràng, nhìn khuôn mặt Tần Lạc Y phiếm đỏ ửng, trong mắt hoa đào yêu nghiệt hiện lên chần chờ.

Mới vừa đối với nàng nói ra chuyện song tu, hiện tại lập tức chiếm lấy thân thể nàng, nhất thời vui thích sau, chỉ sợ trong lòng Y nhi, đối với hắn sẽ có khúc mắc.

Tiếp tục hoặc là không tiếp tục, thiên nhân trong lòng hắn giao chiến.Môi hôn lên gương mặt Tần Lạc Y trắng nõn rời đi, thừa dịp còn một chút lý trí, hắn biết chính mình hẳn nên rời khỏi nàng, nếu không cứ như vậy, nhất định sẽ không khống chế được.

Hút thật sâu hai khẩu khí, cho dù thực không tha, hắn cũng bắt buộc chính mình rời đi, chỉ là vừa mới chống người ngồi dậy, thân thể Tần Lạc Y mềm mại lại nhanh chóng dán lại đây.

Hỗn Nguyên Thiên Châu sinh ra nóng rực dẫn tới dục hoả trong người nàng đại thịnh, mạch máu dường như sôi trào lên, cả người lửa nóng, thập phần khó chịu, lý trí của nàng đã sớm bị cỗ nóng rực thiêu đốt.

Tuy rằng Phượng Phi Ly cũng động tình, bất quá so sánh với thân thể nàng, lại vô cùng mát lạnh, nàng cảm thấy chính mình chỉ có thể gắt gao dựa gần hắn, mới có thể làm cho thân thể nóng rực dễ chịu hơn một chút, một lát cũng không muốn hắn rời đi.

Đối với Phượng Phi Ly lúc này hơi hơi chần chờ, nàng cũng không minh bạch, chỉ biết gắt gao bám trụ hắn, thân mình không ngừng vặn vẹo, cùng da thịt hắn dựa sát, xúc cảm lạnh lẽo kia làm cho nàng phát ra một tiếng than thở thỏa mãn.

Thân mình Phượng Phi Ly cứng đờ, lắc đầu cười khổ.Quả thực chính mình tự chuốc lấy cực khổ! Lực ảnh hưởng Y nhi đối với hắn, so với hắn tưởng tượng còn lớn hơn.

Nhìn vẻ mặt tiểu nhân nhi không muốn xa rời, gắt gao dựa trong lòng chính mình, hai tay còn ôm chặt thắt lưng hắn, thanh âm Phượng Phi Ly trở nên trầm thấp khàn khàn: "Y nhi, nàng buông sư huynh ra trước." Lúc này bọn họ đều cần bình tĩnh.

Lại lần nữa hơi hơi né tránh cách xa nàng, cho dù muốn yêu nàng đến thân thể phát đau, hắn cũng không muốn thời điểm sáng ngày mai nàng tỉnh lại sẽ hối hận.

Chỉ là lúc này Tần Lạc Y sớm đã không có bao nhiêu lý trí, hết thảy hành vi đều bị cảm quan chi phối, chỉ biết gắt gao ôm chặt thứ mát lạnh có thể cho nàng cảm giác thoải mái, làm sao nghe rõ ràng lời hắn nói, thầm nghĩ không ngừng tới gầm hắn.

Nhìn hắn cư nhiên muốn cách chính mình rất xa, phượng mâu nhiễm sương mù mở to, mạnh mẽ xông đến, trong miệng không ngừng lẩm bẩm:"Không được đi."

Đem Phượng Phi Ly đặt dưới thân chính mình, tay kia còn không ngừng xé rách y phục hắn, không có y phục cách trở, có thể làm cho nàng càng thoải mái.

Một chút lực khống chế cuối cùng của Phượng Phi Ly cũng bị lời của nàng cùng vẻ quyến rũ mê người đánh sâu vào hầu như không còn, hắn nhắm mắt lại, khi mở mắt ra, trong mắt có quang hoa nóng rực như ngọc lưu ly nở rộ, nhịn không được cắn chặt môi dưới, chống thân mình, giữ hai vai nàng, chậm rãi mà lại thận trọng nói: "Y nhi, nàng xác định không muốn ta đi?"

Hắn muốn xác nhận một lần cuối cùng, bởi vì một khi bắt đầu, nếu nàng hối hận, hắn sợ nàng cho dù khóc hô cầu hắn, hắn cũng không dừng lại được.

Chỉ là động tác hắn nghiêng thân mình né tránh, làm cho cả người Tần Lạc Y nóng rực lại lần nữa bất mãn, hơi hơi nhíu mày, phượng mâu liễm diễm, hàm chứa tức giận nhìn qua, một bên dựa vào lòng hắn, một bên trừng mắt nhìn hắn, miệng lẩm bẩm: "Không được đi!"

"Y nhi!" Trong mắt Phượng Phi Ly hiện lên mừng như điên, trong tai chỉ có lời Tần Lạc Y nói hắn không được đi, tia lý trí duy nhất buộc chặt trong đầu hoàn toàn đứt gãy, gầm nhẹ một tiếng, ôm nàng nghiêng người, đem nàng chặt chẽ đặt dưới thân, cúi người xuống, dùng sức ngậm lấy môi nàng, một trận bão táp cuồng hôn nồng nhiệt, tuy rằng vội vàng, nhưng cũng ôn nhu, hắn ở nàng bên tai thì thào nói nhỏ: "Y nhi, đừng sợ."

Nghe nói nữ hài tử lần đầu tiên đều rất đau, Y nhi là người hắn thích, lại là người hắn chuẩn bị về sau kết làm bạn lữ song tu, cho dù là lần đầu tiên, hắn cũng hy vọng nàng có thể cảm giác được càng nhiều khoái hoạt cùng thỏa mãn.

Tần Lạc Y thật đã bị cỗ dục hoả kia càng ngày càng hung mãnh tra tấn, chịu không nổi hắn hôn, trên mặt che kín mồ hôi trong suốt, mày nhíu lại, chuyển động thân mình chủ động đón ý hùa hắn, rốt cục cảm giác hai hợp làm một, làm cho nàng nhịn không được ngâm khẽ ra tiếng, lửa nóng như muốn sôi trào được rót vào một cỗ mát lạnh mỏng manh.

Mà vẻ mặt Phượng Phi Ly đồng dạng đây mồ hôi lại hiện lên giật mình, vẫn không nhúc nhích nhìn khuôn mặt nàng quyến rũ, trong mắt hoa đào yêu nghiệt là khϊếp sợ, là không tin, còn có mạc danh mất mát.

Y nhi cư nhiên không phải xử nữ! Cảm giác chua xót mất mát từ đáy lòng khuếch tán ra, hắn gắt gao nhắm mắt lại, khi mở mắt ra, mâu quang trở nên sắc bén mà ám trầm, mà Tần Lạc Y bị hắn đặt dưới thân bởi vì hắn đột nhiên dừng lại, không kiên nhẫn nhẹ nhàng giãy dụa.

Mâu quang Phượng Phi Ly ám trần, rốt cuộc nhịn không được, bắt đầu dùng sức yêu nàng, lúc trước thương tiếc nàng là lần đầu tiên, tự nhiên sợ làm nàng bị thương, hiện tại không có tầng băn khoăn kia.

Trong bóng đêm, Tần Mặc một thân huyền y tao nhã tiêu sái tiến vào khách điếm, đến trong viện, đi ngang qua phòng Tần Lạc Y, nghe được thanh âm nam nữ than nhẹ đan nhau ái muội cùng một chỗ, đầu tiên là ngẩn ra, lập tức bật cười, trong mắt hiện lên trêu tức.

"Sách, Lạc Y muội muội đáng thương, không nghĩ tới nhanh như vậy đã bị con sói phúc hắc ăn vào bụng."

Động tĩnh trong phòng càng lúc càng lớn, may mắn viện này đều bị bọn họ bao hết, bằng không thanh âm lửa nóng triền miên, chỉ sợ sẽ làm không ít người trong khách điếm trằn trọc khó ngủ.Lắc lắc đầu, hắn lập tức tránh ra.

Bạch Y không tiếng động đứng trên cây đại thụ ngoài phòng, cùng cây hợp nhất, cùng thiên địa tướng dung, Tần Mặc đi qua dưới tàng cây, đều không phát hiện thân ảnh hắn.

Nhìn đến Tần Mặc rời đi, hắn chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn, sau đó ánh mắt trong trẻo lạnh lùng dừng trong phòng, theo phương hướng hắn nhìn lại, có thể rõ ràng nhìn đến hai đạo thân ảnh mơ hồ trong phòng thân mật giao triền cùng một chỗ, không ngừng phập phồng.

Hồi lâu sau, trong phòng vân nghỉ vũ tán, vẻ mặt Phượng Phi Ly thỏa mãn nhẹ nhàng hôn lên môi Tần Lạc Y kiều diễm đỏ mọng, sau đó xoay người xuống, nằm trên giường, lại đem nàng ôm chặt, để cho nàng nằm trước ngực chính mình.

Mồ hôi trong suốt trên tiếu nhan Tần Lạc Y, ngay cả mái tóc cũng rối tung, bởi vì vận động kịch liệt, mà làm ướt không ít, đôi môi hơi hơi sưng đỏ.Cần cổ trắng nõn tuyệt đẹp có nhiều dấu hôn màu hồng nhạt.

Mà trong linh đài huyệt, Hỗn Nguyên Thiên Châu đã không còn nóng lên, không ngừng phóng thích tinh thần lực, sau đó tinh thần lực này, theo kinh mạch nàng, rất nhanh hướng huyền phủ ngưng tụ mà đi.

Thân thể nàng đã khôi phục bình thường, không còn nóng lên, ý thức lại thanh tỉnh vô cùng, từ từ nhắm hai mắt không nói gì, chờ tim đập kịch liệt dần dần khôi phục bình thường, nàng nhấp mím môi, chống người dậy, cách xa ngực Phượng Phi Ly, ngồi xuống lấy y phục chuẩn bị mặc vào.

Trên ngực đột nhiên mất đi sức nặng, làm cho tâm Phượng Phi Ly có chút buồn bã mất mát, trong mắt yêu nghiệt hoa đào hàm chứa tươi cười mị hoặc, nhìn nàng nói: "Y nhi, nàng muốn đi đâu?"

Tần Lạc Y không nói gì, thẳng đến khi đem y phục mặc xong, nàng mới quay đầu, thần sắc lạnh nhạt nhìn hắn, ánh trăng mông lung từ cửa sổ rơi xuống nhiều điểm ngân huy, thản nhiên mà mông lung phác hoạ hình dáng tuấn mỹ của hắn.

"Đại sư huynh, đây là phòng ở của ta."

Bộ dáng Tần Lạc Y lúc này, hoàn toàn không ngượng ngùng cùng ngọt mật sau triền miên, vân đạm phong khinh như nước khiến lòng Phượng Phi Ly phút chốc trầm xuống.

Nàng vẫn hối hận sao?

Ngón tay thon dài chống cằm, cười đến yêu nghiệt: "Phòng ở của nàng...Hai người chúng ta, đến bây giờ còn cần phân chia sao?" Lười biếng nằm ở nơi đó, đúng là không hề có ý tứ đứng dậy.

Khoé mắt Tần Lạc Y co rút, thời gian dài hoan ái làm cho tay chân nàng có chút bủn rủn vô lực, nàng đứng dậy ngồi xuống nhuyễn tháp ở một bên, rót chén trà nóng, một bên uống một bên nhìn về phía đống cẩm bào màu đỏ vô cùng hỗn độn trên mặt đất, còn có công pháp song tu tùy ý để một bên.

Hết thảy sai lầm đều bắt đầu từ quyển sách, còn có kiện y phục chết tiệt kia, cho tới bây giờ, nàng đều không hiểu được, kiện y phục kia đến tột cùng bị rách như thế nào.

Rõ ràng nhớ đến chính mình lúc ấy chỉ dùng sức đẩy, tay đặt trên ngực hắn, nhưng lực đạo kia, hẳn là không lớn đến mức đem y phục hắn xé xuống một mảnh lớn đi?

Là tu vi nàng cao hơn, nên càng lợi hại? Hoặc là căn bản Đại sư huynh yêu nghiệt thoạt nhìn vô cùng thông minh, mua phải một kiện y phục kém chất lượng, nên mới không chịu được một chút lăn lộn?

Nghĩ đến đây, nàng thật sự nhịn không được, ý niệm vừa động, một cỗ linh lực cuồn cuộn nâng mảnh vải nhỏ lên, bay xuống tay nàng.Dựa vào ánh trăng, nàng lăn qua lộn lại nhìn xem.

Vải dệt rất nhẹ, khuynh hướng cảm xúc vô cùng tốt, vừa thấy liền biết phi thường đẹp đẽ quý giá, giá trị xa xỉ, nàng lại dùng lực kéo một chút, độ dẻo dai cũng tốt, không bị kéo rách.Ngẩng đầu lên, nàng tựa tiếu phi tiếu nhìn về phía trên giường.

Phượng Phi Ly chống cằm ngóng nhìn nàng, nhìn động tác nàng xé rách rách vải vụn, mâu quang chợt loé, khẽ cười nói: "Y nhi, miếng vải kia đã bị xé không còn bộ dáng gì, nàng như thế nào còn muốn xé? Nếu nàng thật sự thích xé y phục của ta...Ta lại mặc vào một kiện, mặc nàng xé đủ." Trong mắt hoa đào yêu nghiệt là nhu tình chân thành, giống như mang theo vô hạn sủng nịch.

Nhìn hắn xuất ra một kiện y phục đồng dạng màu đỏ, tao nhã muốn mặc lên người, khoé mắt Tần Lạc Y nhịn không được dùng sức co rút, ngón tay bắn ra, liền ném vải vụn trên tay đi, ngồi xếp bằng trên nhuyễn tháp, không nhìn hắn, tùy tay ném một viên đan dược vào miệng, nhắm mắt đả toạ.

Phượng Phi Ly giật mình.Tinh quang trong mắt hoa đào chớp động, nhìn chằm chằm nàng một lát, phát hiện nàng hô hấp dần dần trở nên nhẹ nhàng chậm chạp đều đều, đúng là đã chìm vào trong trạng thái tu luyện, trong lòng không khỏi ngũ vị tạp trần.

Hỗn Nguyên Thiên Châu lại lần nữa phóng ra tinh thần lực suốt hai ngày, mới dừng lại, dựa vào Hỗn Nguyên Thiên Châu phóng thích tinh thần lực, Tần Lạc Y vừa mới từ huyền phủ nhị giai, vọt tới huyền phủ tam giai đỉnh, thậm chí đã ẩn ẩn đánh vào bình cảnh huyền phủ tứ giai.

Nếu Hỗn Nguyên Thiên Châu tiếp tục phóng thích tinh thần lực thêm hai ngày, nàng thành công vọt tới huyền phủ tứ giai khẳng định không thành vấn đề.

Chỉ là thời gian gần hai ngày mà thôi, trong thời gian hai ngày này, Hỗn Nguyên Thiên Châu phóng thích tinh thần lực nồng đậm, so với thời gian mấy tháng trước nàng dùng vô thượng kinh hấp thu tinh thần lực còn tốt hơn vài lần.

Tần Lạc Y âm thầm thở dài một hơi, trong lòng thực sự không biết nói gì.Hỗn Nguyên Thiên Châu này, kỳ thật không nên kêu Hỗn Nguyên Thiên Châu, hẳn nên cải danh thành Hợp Hoan Thiên Châu mới đúng.

Một lần hai lần đã chứng minh, chỉ có sau khi ái ân, Hỗn Nguyên Thiên Châu mới phóng thích tinh thần lực, tuy rằng có thể rất nhanh cường đại, bất quá có được tinh thần lực như vậy, luôn làm cho nàng cảm thấy có chút bất an.

Thiên hạ không có bữa cơm ăn không phải trả tiền, Hỗn Nguyên Thiên Châu không hộ chủ, chỉ ký túc trong cơ thể mà thôi, không biết trên người nó đến tột cùng cất dấu bí mật gì.

Mà nàng cư nhiên bị một hạt châu khống chế...Càng nghĩ càng không cam lòng, càng nghĩ càng phẫn nộ, thần thức Tần Lạc Y dừng trên Hỗn Nguyên Thiên Châu phiếm lục quang, trừng mắt nhìn nó một lúc lâu, sau đó ngưng tụ ra một cỗ linh lực cường đại, lại lần nữa hướng tới nó hung hăng đánh qua.

Tu vi nàng hiện tại đã là huyền phủ tam giai, linh lực so với huyền phủ nhị giai lúc trước, đã cường đại hơn gấp mấy, một kích toàn lực, mặc dù không có tinh thần lực, cũng đủ để đem một tu sĩ võ thánh đỉnh đánh cho trọng thương, nhưng Hỗn Nguyên Thiên Châu lại không chút sứt mẻ.

Chưa từ bỏ ý định, lại thử vài lần, vẫn vô công mà phản.Tần Lạc Y chỉ phải từ bỏ, trong lòng âm thầm quyết định, trở về Phiêu Miểu Tông nhất định phải tìm sư phụ hỏi thăm một chút, người từng có được Hỗn Nguyên Thiên Châu đều là loại người nào, nàng muốn hảo hảo điều tra một phen, đến tột cùng là chỉ có chính mình mới có phản ứng như vậy, hay là tất cả những người có được Hỗn Nguyên Thiên Châu, đều đặc biệt dễ dàng bị khơi dậy tìиɧ ɖu͙©, bị Hỗn Nguyên Thiên Châu khống chế.

Mở mắt ra, tâm tư còn trên Hỗn Nguyên Thiên Châu, lại đột ngột vọng tiến vào một đôi mắt yêu nghiệt hoa đào, bởi vì cách quá thân cận, thiếu chút nữa cả kinh nàng trực tiếp từ trên nhuyễn nhảy dựng lên, lông mi nồng đậm run rẩy, nàng có chút tức giận nói: "Đại sư huynh, ngươi như thế nào còn ở nơi này?"

Phượng Phi Ly cũng ngồi xếp bằng phía trên nhuyễn tháp, một thân hồng y, có vẻ yêu nghiệt lại cao quý, mâu quang lóe lóe, cười nói: "Ta luôn luôn ở nơi này cùng nàng a."

Trong lòng lại thực sự vô cùng buồn bực.Từ buổi tối ngày đó đến bây giờ, nàng cư nhiên bế quan thời gian bốn ngày, hoàn toàn đem hắn trở thành không khí, bỏ qua hoàn toàn.Mà càng làm cho hắn giật mình là, trong bốn ngày, hơi thở trên người nàng rõ ràng cường đại hơn không ít, hiển nhiên tu vi lại tinh tiến.

Tần Mặc từ bên ngoài khách điếm đi vào sân, nhìn đến Phượng Phi Ly cùng Tần Lạc Y từ trong phòng đi ra, đi qua chào hỏi, hắn nhìn Tần Lạc Y, lặng lẽ trêu ghẹo huynh đệ nhà mình: "Vành tai tóc mai chạm bốn ngày, ngươi rốt cục bỏ được đi ra."

Hắn tự cho là nói nhỏ, Tần Lạc Y không nghe được, nào biết rằng tu vi Tần Lạc Y tấn thêm một giai sau, thính lực tốt hơn rất nhiều, đúng là một chữ cũng không bỏ sót đem lời hắn nói nghe vừa vặn, hắn khẳng định đã biết chuyện phát sinh buổi tối ngày đó.Chính là bốn ngày...Hiểu lầm này cũng quá lớn đi!

Phượng mâu tối đen liếc mắt nhìn Đại sư huynh Phượng Phi Ly một cái, chỉ thấy trên mặt hắn yêu nghiệt tươi cười, đúng là một chút ý tứ giải thích cũng không có.Thu hồi ánh mắt, đầu Tần Lạc Y đầy hắc tuyến.

Tống Vô Ngân cùng Tần Mặc trở về, đương nhiên cũng thấy được Tần Lạc Y cùng Phượng Phi Ly từ trong phòng đi ra, mặt không chút thay đổi nhìn nhìn Tần Lạc Y, lại nhìn về phía Phượng Phi Ly, trong mắt hờ hững có tức giận áp lực.

"Ngươi như thế nào còn chưa đi?" Tần Lạc Y đi đến trước mặt hắn, nhíu mày nói.

"Thiếu chủ để ta đi theo cô nương, bảo hộ cô nương, ta đương nhiên không thể đi." Tống Vô Ngân đem ánh mắt từ trên mặt Phượng Phi Ly dời đi, thản nhiên nhìn nàng nói.

Tần Lạc Y âm thầm đảo mắt, biết chính mình nói hắn cũng bất động, hắn chỉ nghe lời Đoan Mộc Trường Thanh nói, dứt khoát không quản hắn, lập tức từ bên người hắn đi qua.

Phượng Phi Ly là tu sĩ ngọc phủ, ngũ cảm cực kỳ sâu sắc, Tống Vô Ngân tuy rằng tức giận áp lực, hắn vẫn cảm giác được, mắt hoa đào phút chốc tối sầm lại.

Y nhi không phải xử nữ...Chẳng lẽ Nhị sư đệ cùng nàng có quan hệ, đã thân mật đến bước kia sao? Nên mới đem Tống Vô Ngân bên người chính mình phái đến bên cạnh bảo hộ nàng?

Hắn không muốn tin tưởng.Lại liếc mắt nhìn Tống Vô Ngân vẻ mặt lạnh lùng một cái, tâm trăm năm vẫn bình tĩnh, lần đầu tiên lại không thể bình tĩnh, dị thường phiền muộn.

Tần Mặc cũng nhận thức Tống Vô Ngân, biết hắn là tâm phúc của Đoan Mộc Trường Thanh, nhìn đến thái độ cùng lời nói Tống Vô Ngân đối với Tần Lạc Y, hắn đột nhiên cũng nhíu mày.

Phượng Phi Ly cùng Đoan Mộc Trường Thanh, bái nhập cùng một sư phụ, lại cùng sinh ra ở Huyền Thiên đại lục, gia thế hai người tương đương, tuổi tác cũng tương đương, cảm tình vẫn luôn tốt, nếu bọn họ đồng thời thích Tần Lạc Y, sự tình thật đúng là phiền toái.

Tần Lạc Y đi ra khỏi Như Ý lâu, Tần Mặc cùng Phượng Phi Ly một trái một phải theo sát đi lên, Tống Vô Ngân nhìn bóng dáng Phượng Phi Ly, cũng đi theo lên.

Lúc này đúng là buổi sáng, người đi trên đường rất nhiều, bọn họ một nữ ba nam đi trên đường, phá lệ đáng chú ý.

Tần Lạc Y mặc một bộ váy dài uốn lượn màu xanh ngọc, tóc đen vấn cao, bên cạnh cắm một cây trâm trân châu tinh xảo, thắt lưng buộc eo nhỏ, trên mặt trắng nõn như ngọc không trang điểm, có vẻ tươi mát thanh nhã, phong hoa tuyệt đại, nhìn chung quanh, trong phượng mâu tối đen sáng như sao có ánh sáng ngọc lưu ly chớp động, càng hiển lộ xinh đẹp động lòng người.

Phượng Phi Ly ở bên cạnh nàng dáng người thon dài cao ngất, ngọc thụ lâm phong, một đầu tóc đen nhánh được ngọc quan vấn cao, mắt hoa đào yêu nghiệt tràn ngập đa tình, khiến người ta không cẩn thận sẽ luân hãm vào.Sống mũi cao thẳng, đôi môi độ dày vừa phải hiện lên tươi cười, hắn thỉnh thoảng nghiêng người ôn nhu mỉm cười nói chuyện cùng nữ tử bên người hắn, hai người đứng chung một chỗ, giống như một đôi bích nhân thập phần xứng đôi.

Mà Tần Mặc mặc y phục huyền sắc, cũng là phong tư lỗi lạc, khí vũ hiên ngang, vừa thấy liền biết không phải người thường.

Chỉ là Tống Vô Ngân đứng cuối cùng, tuy rằng mặt không chút thay đổi, mâu quang có chút băng hàn, làm cho người ta không dám nhìn lâu, nhưng bộ dạng thanh tú tuấn dật.

Một hàng bốn người đi trên đường, chọc đến không ít người ghé mắt, bất quá không có người nào dám nhìn chằm chằm bọn họ, bởi vì trên người bọn họ, đều ẩn ẩn phát ra một cỗ khí thế dị thường tôn quý, tuy rằng không làm gì, cũng làm cho người ta từ trong đáy lòng đối với bọn họ sinh ra kính sợ.

Tần Lạc Y không để ý ánh mắt không đồng dạng chung quanh, chỉ lo nhìn chằm chằm chung quanh, đến một tửu lâu thoạt nhìn thập phần sạch sẽ, nàng không chút do dự nhấc chân đi vào.

Dưới chân Phượng Phi Ly dừng một chút, mắt hoa đào không dấu vết nhìn chung quanh, lập tức mỉm cười đi vào, bất quá trước khi ngồi xuống, ý niệm hắn vừa động, bàn ghế chung quanh đều bị hắn dùng phất trần thuật quyét dọn một lần nữa.

Tần Mặc nhướng mày: "Phía trước chính là Tụ Tiên lâu, Lạc Y cô nương, ngươi muốn ăn gì, vẫn nên đi Tụ Tiên lâu đi." Ánh mắt quét nhìn chung quanh một vòng, nhíu mày càng chặt.

"Tần đại ca, tửu lâu này tuy nhỏ, nhưng hương vị không tệ nga, đặc biệt bọn họ làm sủi cảo chưng, hương vị tuyệt nhất, nổi tiếng gần xa, không ăn ngươi sẽ hối hận." Tần Lạc Y cười nói với hắn.

Tần Mặc do dự một phen, nhìn nàng vài lần, cuối cùng đi đến, bất quá hắn cũng giống Phượng Phi Ly, dùng phất trần thuật đem chung quanh vệ sinh một lần mới ngồi xuống, thời điểm hắn vào, cũng kéo theo Tống Vô Ngân tiến vào.

Tần Lạc Y đã tới tửu lâu này hai lần, nàng diện mạo xinh đẹp, khí chất xuất chúng, lão bản tửu lâu đã sớm nhận ra nàng, vội vàng ân cần tiến lên, trên người ba người Phượng Phi Ly trong lúc vô hình phát ra khí áp cường đại, làm cho hắn đứng thẳng khó an, chỉ cúi đầu xuống, ánh mắt cũng không dám hướng bọn họ nhìn thêm vài lần.

Tần Lạc Y muốn ăn sủi cảo tôm thủy tinh, nhìn đến bộ dáng lão bản tửu lâu co quắp đến độ không dám hỏi bọn họ, nàng chỉ phải mở miệng, giúp hắn hỏi đám người Phượng Phi Ly.

Ba người Tần Mặc bọn họ đều là tu sĩ ngọc phủ, đối với ăn uống kỳ thật không để ý, nguyên bản muốn nói không cần, bất quá nhìn đến phượng mâu Tần Lạc Y sáng quắc nhìn bọn họ, nói đến bên miệng, lại sửa miệng.

"Giống ngươi đi." Ba người đều phải ăn sủi cảo tôm thủy tinh.

Ghi chú:

-Sủi cảo tôm thuỷ tinh:__