Sư Huynh, Rất Vô Lương

Quyển 1 - Chương 41: Ta không thú ngươi,ai thú ngươi?

Editor:HamNguyet

Ở phía sau hắn, còn có hai nam tử trẻ tuổi cầm kiếm đi theo,tuổi tác khoảng hai mươi năm,hai mươi sáu tuổi,khuôn mặt thanh tú vững vàng bình tĩnh, trên người ẩn ẩn tản ra một cỗ hơi thở linh lực cường đại.

Tần Lạc Y trong lòng vừa động...

Thoạt nhìn hai người này hẳn là hộ vệ của hắn,chỉ là không biết hôm nay hắn đến tìm nàng có chuyện gì, cư nhiên còn dẫn theo người đến!

Ở thời điểm nàng đánh giá Sở Dật Phong,khoé môi Sở Dật Phong gợi lên,ánh mắt hơi tà tứ khó lường cũng đang đánh giá nàng.

Hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn có gần hai phần ba đều ẩn dưới khăn lụa trắng nhìn như mỏng manh,nhưng kì thực làm cho người ta không thể liếc mắt một cái liền nhìn thấy được chân diện mục dưới lớp khăn.

Lộ ra bên ngoài khăn lụa trắng là cái trán trơn bóng no đủ, một đôi phượng mâu thanh lệ liễm diễm, ẩn chứa một cỗ lãnh khí trong trẻo lạnh lùng bễ nghễ thiên hạ, một đầu tóc đen nhánh tinh tế,đơn giản vơ gọn sau đầu...Có lẽ bởi vì ngồi trên người Đại Hắc chạy băng băng trên đường, bị gió thổi, sợi tóc kia có vẻ hơi chút hỗn độn.

Y phục xanh nhạt nhẹ nhàng phiêu dật,mặt trên tinh xảo thiết kế vừa người,phác hoạ ra dáng người hứng thú hoàn mỹ của nàng, quả nhiên là phong tình vạn chủng, dẫn người vô hạn mơ màng.

Trong ánh mắt tà tứ sâu thẳm của Sở Dật Phong xẹt qua một chút nóng rực.Ẩn dưới lớp y phục kia là phong cảnh mê người như thế nào, không người nào so với hắn rõ ràng hơn!

Đi lên trước vài bước, đứng ở trước mặt Tần Lạc Y, cười nhìn nàng nói: "Y nhi, không hảo hảo ngốc ở vương phủ, ngươi lại chạy loạn đi nơi nào đi dạo?"

Trong thanh âm mang theo một tia ôn nhu ngay cả chính mình đều không nhận thấy được.

Hai nam tử đứng ở phía sau cách xa hắn vài bước nghe vậy,trong mắt hiện lên một chút dị sắc.Dư quang khoé mắt không tự chủ được dừng trên người Tần Lạc Y.

Thái tử điện hạ hôm nay đột nhiên mang theo bọn họ đến vương phủ,đã làm cho bọn họ kinh ngạc không thôi,mà đến vương phủ tìm người, cư nhiên chính là Tam tiểu thư vương phủ xưa nay xú danh bên ngoài...Hơn nữa Tần Lạc Y lại là Tam hoàng tử phi tương lai, càng làm cho bọn họ kinh ngạc!

Tần Lạc Y mỉm cười nhìn hắn, vẻ mặt hơi có chút cổ quái.

Nghĩ đến lần trước hắn bỏ lại lời nó sẽ phụ trách, trong lòng cười nhạt,phượng mâu liễm diễm sáng ngời chợt lóe rồi biến mất, khẽ nhếch cằm nói: "Ta không ở tại vương phủ hảo hảo ngốc?Ra bên ngoài chạy loạn? Chúng ta cũng đều như vậy,nếu ngươi không nơi nơi chạy loạn, như thế nào lại biết ta ra khỏi vương phủ?"

Phượng mâu trong suốt,trong thanh âm thanh thuý dễ nghe mang theo trêu chọc, làm cho Sở Dật Phong vẫn luôn nhìn nàng đột nhiên cảm thấy nội tâm một trận ngứa,tựa như có một con mèo nhỏ đem móng vuốt nhẹ nhàng gãi chính mình.

Nếu không phải hai người Mạc Phong cùng Cung Ly còn đi theo bên cạnh,hắn chỉ sợ sẽ trực tiếp đem nữ tử làm cho nội tâm hắn khó nhịn kéo vào trong lòng, hảo hảo thân mật một phen.

Khóe miệng nghiền ngẫm ý cười,ghé sát vào bên tai của nàng hạ giọng mị hoặc nói: "Y nhi, ta cũng không nơi nơi chạy loạn,là ta cố ý đến vương phủ tìm ngươi, nào biết...Ngươi lại chạy ra bên ngoài tiêu dao!"

Hai canh giờ trước, khi hắn ngẫu nhiên nghe được thị vệ phủ Thái tử lơ đãng nói,chất nữ Mạnh Uyển Tình của Thái Hậu hôm nay đi đến núi Nguyệt Vụ, bị đàn biến dị xích túc phong trên núi Nguyệt Vụ chích, đi theo còn có Vân tiểu thư phủ Thừa Tướng cùng tiểu thư Trấn Nam Vương phủ, trong lòng nóng như đốt, rốt cuộc đứng ngồi không yên.

Có chút mạc danh kỳ diệu mang theo Mạc Phong cùng Cung Ly thẳng đến vương phủ, thấy Trấn Nam Vương Tần Lăng Vân, chịu đựng trong lòng lo lắng nói bóng nói gió một phen, biết Tần Lạc Y không bị thương,người bị chích là thứ nữ Tần Lạc Hàn, khỏa tâm tư luôn treo lơ lửng lúc này mới thả xuống dưới.

*(mạc danh kỳ diệu:không thể hiểu được)*

Tần Lạc Y trong lòng nhảy dựng,lỗ tai tinh xảo không thể ức chế được có chút nóng lên.

Bởi vì dựa vào quá thân cận,đứng bên cạnh nam tử cao lớn nói chuyện,hơi thở nóng rực liền phất xuy trên lỗ tai,trên cổ của nàng... Long tiên hương trên người dễ ngửi, cũng theo chóp mũi chui vào...

Âm thầm thấp giọng nguyền rủa một tiếng.

Thân mình không dấu vết giật giật, sau đó rất nhanh từ trên người Đại Hắc nhảy xuống, rời khỏi hơi thở cường đại của Sở Dật Phong vây quanh,nhíu chặt mi tâm trừng mắt nhìn hắn, mặt lạnh lùng có chút không kiên nhẫn nói: "Ngươi tìm ta? Không có việc gì ngươi tìm ta làm cái gì...Ta nhớ rõ, chúng ta dường như không quen thuộc đi! Huống hồ, ngươi cũng biết,ta đã có vị hôn phu,không thể cùng nam tử xa lạ khác quá thân cận, bị người biết đến sẽ không tốt lắm!"

Sở Dật Phong nghe vậy,khí huyết trong l*иg ngực đột nhiên quay cuồng lợi hại,trên sắc mặt ý cười thu liễm đi, trở nên cực độ khó coi.Ánh mắt tà tứ nhìn nàng cũng trở nên sắc bén dị thường, một cỗ hàn khí lạnh như băng từ trên người phát ra làm cho người ta sợ hãi, sau một lát, mới khẽ mở môi mỏng nói: "Chúng ta không quen thuộc? Ngươi còn có vị hôn phu...Ha ha,Tần Lạc Y,ngươi hiện tại nhớ đến ngươi còn có vị hôn phuNgươi không biết là đã quá muộn sao?"

Nói đến ba chữ vị hôn phu,đều có chút nghiến răng nghiến lợi.Chỉ cần nghĩ đến bọn họ đã làm một chuyện thân mật, nàng lại còn nhớ thương vị hôn phu thân đệ đệ chính mình...Liền cảm thấy một cỗ hoả khí đột nhiên xông ra.

Rõ ràng lần trước hắn còn tự mình hỏi qua nàng, nàng nói quyết sẽ không hối hận, hiện tại bất quá mới trôi qua ít ngày mà thôi...Nàng cư nhiên liền đem ba chữ vị hôn phu treo trên miệng!

Tần Lạc Y nhìn bộ dáng hắn nghiến răng nghiến lợi, trong lòng rùng mình, không khỏi cười gượng hai tiếng, lui lại hai bước, cách khăn che mặt sờ sờ mũi: "Hắc hắc, không muộn! Không muộn! Ngươi vẫn nên nhanh rời khỏi nơi này đi, nếu như bị người phát hiện,sẽ không tốt!"

Sở Dật Phong hung ác nham hiểm cười, lại lần nữa hướng nàng tới gần, cúi người gắt gao nhìn chằm chằm nàng nói: "Đã biết liền biết đi, có cái gì không tốt? Vừa lúc,chuyện tình chúng ta cũng nên cùng phụ thân ngươi hảo hảo nói, tính từ lần trước đến bây giờ cũng đã hơn một tháng, nói không chừng trong bụng ngươi đã có con của chúng ta...Nếu thực sự như vậy, nên nhanh lên chọn một ngày tốt, đem sự tình chúng ta làm mới thoả đáng!"

Mang thai?

Chọn một ngày tốt đem sự tình làm...

Sẽ không phải là ý tứ như nàng nghĩ đi?

Tần Lạc Y ngốc lăng.

Nguyên bản còn tưởng rằng, Tần Lăng Vân tu vi cường đại, đã là Võ thánh cao nhất, Tam hoàng tử Sở Dật Tu cực kỳ được thánh sủng, quyền khuynh thiên hạ...Mặc kệ hắn là người nào,có bối cảnh đằng sau ra sao,hai người kia, hắn như thế nào cũng phải cố kỵ vài phần, nói không chừng cẩn thận suy nghĩ,sẽ không vì nàng là một xú nữ nhân, mà đắc tội hai đại thế lực kia,cẩn thận ngẫm lại sẽ dừng tay, không đến tìm nàng, nàng cũng vui vẻ thanh tĩnh!

Nào biết phản ứng của nam nhân này,cư nhiên cùng nàng tưởng tượng hoàn toàn không giống nhau!

Lần này đến phiên nàng âm thầm cắn răng!

"Ngươi nói hươu nói vượn cái gì...Ta không có đứa nhỏ! Ta cũng sẽ không cùng ngươi...Ngươi lần trước nói muốn phụ trách, sẽ không muốn thú ta đi?" Tần Lạc Y mở to phượng mâu trừng mắt nhìn hắn giận dữ nói.

Sở Dật Phong câu môi cười, trong mắt có lãnh ý chợt lóe mà qua: "Đương nhiên! Ngươi đã là người của ta, ta không thú ngươi, ai thú ngươi?"

Tần Lạc Y chán nản.

Trừng mắt nhìn,khuôn mặt trắng nõn đột nhiên lộ ra vài phần biểu tình buồn bã, cực kỳ mất mát nói: "Công tử,lần trước ở thời điểm Lạc Y nguy nan đã đưa tay giúp đỡ, Lạc Y phi thường cảm kích công tử, nhưng là...Lạc Y tự biết chính mình tư sắc thô bỉ, trên mặt lại trưởng thành xấu xí..."

Nâng tay sờ mặt mình, thở dài buông tay, làm như phi thường khổ sở bình thường,nói: "Lạc Y biết, chính mình không xứng với công tử,công tử không cần vì sự tình đã xảy ra với Lạc Y, mà muốn thú Lạc Y...Như vậy, về sau công tử nhất định sẽ trở thành trò cười cho người khác!"