Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi

Chương 132: Ba của đứa trẻ

Mùi hương trên cơ thể cô như rượu ngon rót vào cơ thể hắn, khiến mọi tế bào trong hắn như thiêu đốt, hô hấp càng ngày càng nặng nề. Hắn vừa hôn vừa cởi khuy áo bệnh nhân của cô. Dưới lớp vải là làn da trắng mịn màng như tơ lụa thượng hạng. Quách Thanh Tú không mặc áσ ɭóŧ, vùng núi đôi trắng muốt và đàn hồi.

Hắn bế cô đặt lên ghế rồi quỳ gối giữa hai chân cô. Bàn tay hắn vuốt lên mái tóc dài của cô, đôi má cô ửng đỏ như hoa đào nở rực rỡ ngày xuân. Hắn chôn đầu vào giữa nơi dịu dàng của cô, không ngừng mυ'ŧ hôn. Cô khẽ rêи ɾỉ những âm thanh kỳ diệu nhất trên thế gian này, dụ dỗ hắn tiến thêm bước nữa.

“E hèm...”

Hai người đang đắm chìm trong nhau thì một tiếng ho nhẹ kéo họ về với thực tại.

Quách Thanh Tú hoảng hốt đẩy Lâm Việt Thịnh ra, bối rối kéo quần áo mình lại. Khuôn mặt trắng nõn của cô đỏ bừng vì xấu hổ.

Một bác sĩ nữ trung tuổi đứng trước cửa, bà đến kiểm tra thì thấy họ đang thân mật với nhau.

“Xem ra tôi đến cũng đúng lúc lắm. Hai cô cậu đấy, thanh niên mà nhịn một chút cũng không được.” Đôi mắt bà nhấp nháy ý cười, bà đỡ Quách Thanh Tú về giường rồi quay sang trách mắng Lâm Việt Thịnh.

“Cậu là đàn ông mà không biết chăm sóc tốt cho người phụ nữ của mình, cô ấy đang có triệu chứng sinh non nên không thể chịu bất cứ kí©ɧ ŧɧí©ɧ nào. Nếu không muốn sảy thai thì tốt nhất nên kiêng làm chuyện chăn gối trong ba tháng đầu, cô cậu nhớ rõ chưa?”

Ba tháng đầu không thể làʍ t̠ìиɦ ư? Logic quái gì vậy? Giờ mới hai tháng, vậy hắn phải chờ thêm một tháng nữa à?

Lâm Việt Thịnh vô cùng khó chịu về điều này. Quách Thanh Tú nhìn hắn không có phản ứng gì thì đá hắn một cái.

“Sức khỏe cô ấy giờ thế nào rồi?”

“Cũng tạm, sức sống của bé con rất mạnh mẽ, có thể là bé trai đấy, chắc sẽ giống cậu.” Bác sĩ nói vậy làm tâm trạng của Lâm Việt Thịnh tốt lên một cách kỳ diệu.

“Từ giờ trở đi em không được rời khỏi tầm mắt của tôi, nếu không thì cứ chờ xem tôi xử lý em thế nào...” Lâm Việt Thịnh uy hϊếp.

“Xem anh cuống lên kìa, thực ra mang thai hay không cũng có gì đâu, anh đừng xem em như bệnh nhân thế chứ.” Quách Thanh Tú bất mãn phản đối, tư tưởng gia trưởng của Lâm Việt Thịnh rất nghiêm trọng, mà cô thì không thích bị hạn chế tự do. Cô không phải thú cưng, thời gian mang thai là chín tháng mười ngày, giờ mới hơn hai tháng, sao cô có thể ở lì trong nhà suốt mấy tháng còn lại chứ?

Lâm Việt Thịnh cưng chiều ôm lấy cô, hôn lên đôi môi mềm mại của cô, “Chuyện gì chứ chuyện này là không thể thương lượng. Từ giờ trở đi, tất cả mọi người trong biệt thự phải canh chừng em.”

“Không được, em còn có công việc của mình, ước mơ của em nằm trên chiếc cọ vẽ!”

“Không, ước mơ của em bây giờ là sinh cho tôi một nhóc béo mập.”

“Này, Lâm Việt Thịnh, anh đừng ngang ngược thế chứ.”

“Giờ em là bệnh nhân, đừng tranh luận với tôi, nếu không thì... ha ha...”

Lâm Việt Thịnh đè Quách Thanh Tú lên giường, bàn tay hắn chui vào quần áo cô, bắt đầu làm loạn, “Nếu không thì chúng ta sẽ tiếp tục chuyện dang dở vừa rồi nhé?”

“Anh, anh không nghe bác sĩ nói gì sao? Không được, sẽ ảnh hưởng đến con.”

Lâm Việt Thịnh nheo mắt và nở một nụ cười tàn ác, “Ha ha, tôi sẽ dùng cách không làm ảnh hưởng đến đứa bé...” Hắn mỉm cười, bàn tay nóng rực chạm lên da thịt cô, khiến khóe mắt cô long lanh ửng đỏ.

Cô vội giữ lấy bàn tay hư hỏng kia rồi cố đẩy nó ra ngoài, đôi môi đỏ thở hổn hển, “Đừng, đừng mà...”

Trong đầu người đàn ông này không biết đang nghĩ thứ bậy bạ gì nữa. Không được, cô có giới hạn của mình, không thể làm chuyện như vậy được.

“Nào cưng, đổi tư thế đi...” Lửa tình trong Lâm Việt Thịnh đang cháy hừng hực, trong đầu hắn tràn ngập hình ảnh quyến rũ của Quách Thanh Tú.

Khuôn mặt trắng nõn nà ửng hồng vì tìиɧ ɖu͙©, hơi thở gấp gáp tức giận cũng hấp dẫn điên người.

Cô là một đóa hoa anh túc xinh đẹp, mà hắn đã trúng độc tình của cô, từng động tác của cô đều như đang mời gọi hắn. Du͙© vọиɠ sôi trào trong huyết quản của hắn, làm toàn thân hắn nóng như lửa đốt, toàn thân như có hàng ngàn con sâu đang gặm cắn da thịt hắn, toàn thân như sắp nổ tung.

Quách Thanh Tú thấy Lâm Việt Thịnh là lạ, khuôn mặt nóng bỏng, khóe mắt đỏ rực và bàn tay to lớn đang chuyển động dưới quần áo của cô, chầm chậm tìm đường đến nơi mẫn cảm.

Nhưng hắn ngừng lại trong sự kinh ngạc của cô, chỉ lưu luyến vùng xung quanh chứ không xông thẳng vào. Cô đưa tay chạm lên mặt hắn, rồi hoảng sợ vì nhiệt độ bỏng rát ở đó.

Quách Thanh Tú xấu hổ không dám nhìn thẳng vào Lâm Việt Thịnh. Hai mắt hắn tối sầm, cầm lấy tay cô rồi vén áo vest lên. Đập vào mắt cô là đỉnh lều khổng lồ dưới đũng quần hắn.

“Em...” Trái tim Quách Thanh Tú đập thình thịch trong l*иg ngực, cô không dám cử động.

Lâm Việt Thịnh cúi đầu hôn lên tai cô, từng hơi thở phả vào má cô bỏng rát, “Giúp tôi đi...”

Hắn dẫn dắt bàn tay cô nắm lấy nơi khổng lồ ấy của hắn, nhẹ nhàng chuyển động. Kɧoáı ©ảʍ khiến Lâm Việt Thịnh nhíu chặt mày lại, “Ưm, Thanh Tú...”

Tìиɧ ɖu͙© bị đè nén lâu ngày được giải phóng, Quách Thanh Tú thở phào nhẹ nhõm, Lâm Việt Thịnh thỏa mãn nhìn cô rồi lấy khăn lau sạch tay cho cô.

“Cưng à, sau này phải nhờ cả vào em đấy...”

Quách Thanh Tú kinh ngạc mở to mắt rồi mỉm cười, “Không, không phải anh còn nhiều bạn gái lắm sao? Đến tìm họ đi.”

Lâm Việt Thịnh nắm lấy vai Quách Thanh Tú, hăn nheo đôi mắt hẹp dài lại, “Em cứ vậy mà đẩy tôi vào vòng tay người phụ nữ khác sao? Xem ra em chẳng yêu gì tôi cả!”

Lâm Việt Thịnh khi ghen cứ như một cậu nhóc trong hình hài người lớn, nhìn thế nào cũng không giống một người sắp làm ba.

“Không nói với anh nữa, đúng rồi, em đang muốn đi mua đồ cho con. Chiếc giường trẻ con lần trước đẹp lắm, à phải, sau này em ngủ với con, anh phải ngủ ngoài sô pha.”

Quách Thanh Tú nhắc đến con thì hào hứng hơn nhiều, điều đó khiến Lâm Việt Thịnh càng ghen, “Này, em có con là quên chồng hả? Nó không thể cứ chiếm lấy em thế được, em là người phụ nữ của tôi, chỉ được ngủ cùng tôi thôi.”

“Haha!” Quách Thanh Tú che miệng bật cười, cô chỉ lên mũi Lâm Việt Thịnh, “Anh lớn như vậy rồi mà còn ghen với một đứa trẻ còn chưa ra đời nữa, thật đúng là.”

“Quyết định như thế đi, em là của tôi, chúng ta không rời xa nhau dù chỉ một phút một giây...”

“Aiz, còn những một tháng nữa, sao lại lâu thế chứ?”

Tổng giám đốc nào đó cảm thấy thời gian quá dài, nhưng chỉ dám âm thầm chửi rủa trong lòng.

Quách Thanh Tú ôm lấy cổ Lâm Việt Thịnh, “Nhanh lắm, nhịn chút đi là qua ngay thôi.”

Cô nhắm mắt lại, đón nhận nụ hôn nồng nàn của hắn, đến khi cả hai thở dốc mới chịu rời xa.

Công việc của Lâm Việt Thịnh vốn bận rộn, ban ngày chủ yếu đều làm việc ở công ty, sau khi tan làm mới đến viện thăm Quách Thanh Tú.

Chắc hẳn có rất nhiều tiệc tối chờ hắn tới tham gia. Nhưng hắn giao hết cho Huỳnh Minh San để có thêm thời gian đến ở cùng cô.

Dì Nguyễn tới đưa bữa tối cho cô.

Quách Thanh Tú ngồi trên giường cầm máy tính bảng chơi Angry bird, thấy dì Nguyễn vào thì cất máy tính bảng đi rồi cười với bà, “Dì Nguyễn, làm phiền dì rồi ạ, ngày nào cũng đến chăm sóc cháu như thế này, đến mẹ cháu cũng không cẩn thận như thế đâu.”

Dì Nguyễn cười khiêm tốn rồi mở nắp hộp canh ra.

“Cô Tú đừng khen dì thế, dì mà được khen là lại phổng mũi lên cho mà xem. Thật ra dì chỉ là người làm thôi, cô không cần cảm ơn dì, cảm ơn cậu ba là được rồi. Cậu ấy dặn dì phải chăm cô cho thật kỹ vào. Canh gà hôm nay cũng do cậu ba dặn dì làm đấy...”

“Dạ? Hôm nay anh ấy không tới công ty sao?”

Giờ đã là sáu giờ, theo lịch làm việc của hắn thì giờ hắn vẫn chưa tan làm mới đúng.

Dì Nguyễn bưng canh gà hầm nhân sâm đến cho Quách Thanh Tú rồi đưa thìa cho cô.

“Cô nếm thử xem có nóng lắm không, dì để nguội một lúc rồi mới mang đi đấy. Cậu ba hôm nay có đi làm, nhưng buổi chiều cố ý về sớm mấy tiếng để nấu canh cho cô ăn. Đáng lẽ cậu ấy định mang đến cho cô cơ, nhưng hình như công ty có việc gấp gì đó nên gọi cậu ấy qua rồi.”

Canh có màu vàng óng, dùng thìa khuấy lên, thịt bên dưới đều được ninh nhừ hòa tan vào nước súp, đây mới là canh ngon. Mùi canh thơm nồng chui vào xoang mũi Quách Thanh Tú, trong lòng cô như có dòng nước ấm áp chảy qua.

Người đàn ông này nhìn thì thô bạo nhưng không ngờ lại lo nghĩ được đến vậy, trái tim cô như bị một bàn tay bao bọc lấy, khiến cô cảm thấy an tâm và dễ chịu.

Dì Nguyễn thấy Quách Thanh Tú như vậy thì mỉm cười, bà mang mấy món khai vị ra đặt trên bàn trước giường.

“Giờ ngày nào cậu ba cũng nghiên cứu kỹ thực đơn rồi mới cho dì nấu, haha. Xem ra cậu ấy rất coi trọng đứa bé này, đương nhiên cũng coi trọng cô Tú...”

Quách Thanh Tú hiểu ý của dì Nguyễn, “Dì yên tâm, cháu sẽ không giận dỗi với anh ấy nữa đâu, giờ chỉ cần bé con được sinh ra là cháu thỏa mãn rồi.”

“Thanh Tú...” Giọng nói quen thuộc vang lên ngoài cửa phòng, Quách Thanh Tú ngẩng đầu nhìn, thấy Quách Hoàng Tùng cười hiền hòa đứng trước cửa, trong tay ông ta còn cầm túi đồ.

“Ôi, ông Quách đến chơi đó ạ, mời ông vào trong ngồi...” Dì Nguyễn nhiệt tình đón tiếp, còn giúp ông ta cầm túi rồi mời ông ta ngồi.

Quách Thanh Tú nhìn ông ta rồi im lặng không nói gì.