Dì Nguyễn lặng lẽ đi tới từ nhà bếp, ra hiệu cho Quách Thanh Tú.
Quách Thanh Tú đứng dậy, chậm rãi đến gần Dì Nguyễn.
“Cô Quách à, thật ra cậu chủ rất yêu cô, cậu ấy cố ý tìm người phụ nữ đó để kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô đấy. Cô nhận lỗi với cậu ấy, chịu thua, cậu ấy hết giận thì sẽ đối xử tốt với cô thôi.”
Quách Thanh Tú đau khổ lắc đầu. Không đâu, lần này Lâm Việt Thịnh nhất định hận cô tận xương tủy rồi.
Hắn đánh cô không lưu tình chút nào, hoàn toàn không còn một chút thương tiếc. Hắn không yêu cô, hắn hận cô tận xương.
“Cô Quách, cô nghe tôi khuyên đi, tôi là người từng trải…”
“Dì Nguyễn, cảm ơn lòng tốt của dì, nhưng cháu… Sẽ không làm lành với hắn nữa đâu.”
Cũng được, hắn đối xử với cô như vậy, chút xíu thiện cảm trong lòng cô về hắn cũng đã biến mất.
Bỗng nhiên, điện thoại trong phòng khách vang lên, Dì Nguyễn vội chạy qua nhấc máy.
“Cậu chủ, cậu cần gì ạ?”
“Để Quách Thanh Tú bưng hai ly nước trái cây lên đây. Nhớ kỹ, để cô ta đích thân bưng lên…” Lâm Việt Thịnh nói xong rồi bá đạo cúp điện thoại.
Dì Nguyễn nhìn Quách Thanh Tú rất lâu, thở dài thật sâu: “Cái cô Trương Minh Nhiên kia muốn uống nước trái cây, bảo cô đi làm!”
“À vâng!”
Quách Thanh Tú chết lặng đi vào phòng bếp, bắt đầu tìm hoa quả tươi. Mười phút sau, hai ly nước trái cây xanh biếc được Quách Thanh Tú bưng lên.
Trên giường lớn của phòng ngủ chính, Lâm Việt Thịnh hưởng thụ nằm trên giường, có thể nhìn thấy nửa người trên trần trụi tráng kiện, cơ bắp rắn chắc tràn đầy khêu gợi quyến rũ.
Trên người hắn là Trương Minh Nhiên trần như nhộng. Cô ta ưỡn bộ ngực cup E ngạo ngễ cưỡi trên người Lâm Việt Thịnh.
Thấy Quách Thanh Tú bước vào, cô ta hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ mà chỉ có kiêu ngạo.
Trước kia khi tham dự cuộc thi hoa hậu châu Á, cô ta đã quen với việc bị người khác đánh giá thân thể của mình rồi, không chỉ không thèm che giấu mà còn ưỡn cao hơn.
Chăn tơ tằm bóng loáng che kín nửa người dưới của họ, có thể tưởng tượng ra bên dưới là cảnh tượng nóng bỏng tới mức nào.
Quách Thanh Tú chết lặng đi vào, cúi đầu, đặt nước trái cây lên mặt bàn.
Trương Minh Nhiên không kiên nhẫn kêu một tiếng: “Đưa tới tận tay xem nào!”
Quách Thanh Tú liếc nhìn Lâm Việt Thịnh, ánh mắt hắn sâu thẳm âm u, đối với cô, ngoài hận ra hắn chỉ còn lại chán ghét. Quách Thanh Tú đành phải bưng nước trái cây đến tận tay cho Trương Minh Nhiên.
Trương Minh Nhiên đắc ý khẽ hừ một tiếng, ngón tay trắng nõn, móng tay sơn màu đỏ au, cực kỳ điệu đà nhận lấy ly nước trái cây trong tay Quách Thanh Tú. Nhưng vừa uống một ngụm thì bỗng phun ra hết.
“Ư ư, cậu Lâm, con đàn bà Quách Thanh Tú ác độc này lại cho em uống nước ớt…” Trương Minh Nhiên õng ẹo khóc.
“Cô có nói là muốn uống nước trái cây gì đâu, sao tôi biết cô không thích uống nước ớt chứ.”
Quách Thanh Tú nhớ tới câu nói cay nghiệt của Trương Minh Nhiên trên bữa tiệc hôm đó, trong lòng lập tức nổi giận.
“Ư ư, cậu Lâm, anh nhìn cô ta đắc ý chưa kìa. Anh phải làm chỗ dựa cho em đó, em không thiết sống nữa…” Trương Minh Nhiên làm bộ làm dáng đấm vào ngực Lâm Việt Thịnh.
Lâm Việt Thịnh bỗng đẩy Trương Minh Nhiên ra, nhảy xuống từ trên giường.
Hắn thò tay tóm lấy cằm Quách Thanh Tú, “Từ giờ trở đi, cô chính là người hầu nơi này. Đi, lại ép nước trái cây tới, ép tới khi nào cô ta hài lòng thì thôi…”
Quách Thanh Tú chết lặng liếc nhìn hắn, không nói một câu, bưng nước trái cây xuống dưới lầu.
Lâm Việt Thịnh nhìn theo bóng lưng cô biến mất, dùng sức đá Trương Minh Nhiên xuống giường.
“Cậu Lâm, sao anh lại đối xử với em như vậy được?”
“Đối xử với cô như thế thì sao hả? Đã cho cô thứ mà cô muốn rồi, cô còn tưởng mình là cái thá gì hả?”
“Cậu Lâm, người ta tốt hơn Quách Thanh Tú nhiều, tại sao anh lại đối xử với cô ta tốt như vậy?”
Lâm Việt Thịnh khinh thường nhìn cô ta: “Lâm Việt Thịnh tôi đây chưa bao giờ chơi loại đàn bà bị người khác xài rồi.”
Trương Minh Nhiên nản lòng triệt để. Cô ta hao hết sức lực muốn kɧıêυ ҡɧí©ɧ Lâm Việt Thịnh, nào ngờ hắn không chỉ không có tí phản ứng nào với cô ta mà ngược lại mình thèm muốn chết, đói bụng mà không được ăn. Nếu không phải nể tình ba mươi tỷ kia thì cô ta đã sớm chạy đi tìm đàn ông khác quất nhau mấy hiệp rồi.
Quách Thanh Tú lại ép hai ly nước cam lại đây.
Trương Minh Nhiên uống một ngụm, nhíu mày ghét bỏ: “Dở ẹc. Cô làm ăn kiểu gì thế? Ép nước gì mà khó uống quá thể. Lại đi ép lại đi…”
Quách Thanh Tú cắn môi, rõ ràng Trương Minh Nhiên đang cố phá đám.
Lâm Việt Thịnh đảo mắt nhìn cô lạnh lùng, mặt không biểu cảm. Quách Thanh Tú đành phải bưng ly tiếp tục xuống lầu.
Lúc rửa máy ép nước, ngón tay cô bỗng bị lưỡi dao sắc bén cứa qua, máu tươi lập tức trào ra.
Cô vội ngậm ngón tay vào miệng, không nhịn được lại chảy nước mắt.
Cô bây giờ, sống không có một chút tôn nghiêm nào cả.
“Ái chà chà, tôi nói sao mà còn chưa lên, hóa ra là đang làm biếng ở đây.”
Giọng nói chế nhạo của Trương Minh Nhiên vang lên từ đằng sau. Quách Thanh Tú xoay người lại, không để ý tới cô ta.
Trương Minh Nhiên cố ý đi vòng đến trước mặt cô: “Chậc chậc, cô bị cậu Lâm chơi chán rồi đúng không? Nhìn xem dáng người của cô kìa, chẳng có tí lồi lõm nào cả, chẳng trách cậu Lâm thích thân thể của tôi như thế. Xem ra là hoàn toàn không tìm thấy hứng thú trên cơ thể của cô.”
Vành mắt Quách Thanh Tú đỏ hoe trừng cô ta: “Đúng đấy, tôi bị hắn ta chơi chán rồi. Vậy thì bây giờ để cô tới cho hắn chơi đi! Tôi với cô có gì khác nhau đâu? Dù sao đều là đồ chơi của hắn mà thôi.”
“Cô…” Trương Minh Nhiên bị cô chặn họng mới mức câm nín.
Cô ta tự nhận là siêu mẫu, muốn thừa dịp này để làm nhục Quách Thanh Tú một phen, ai dè lại bị cô nhanh miệng làm cho á khẩu không trả lời được.
“Đúng rồi, rốt cuộc thì cô muốn uống nước trái cây nào? Tôi không muốn mất công vô ích nữa!”
“Hừ, bây giờ tôi chẳng có hứng thú đó nữa. Bất kể là nước gì thì đều có máu của cô… À đúng rồi, nghe nói cô biết làm sủi cảo hả? Không bằng làm cho tôi một chút đi!”
Trương Minh Nhiên cảm thán.
Quách Thanh Tú biết rõ, chắc chắn đây là ý tưởng của Lâm Việt Thịnh. Bây giờ hắn đang nghĩ mọi cách để tra tấn cô.
“Được, tôi làm!”
Quách Thanh Tú xử lý miệng vết thương một cách đơn giản. Dì Nguyễn đi ra, Trương Minh Nhiên trừng Dì Nguyễn một phát: “Bà không được giúp đỡ, để cho cô ta làm một mình.”
Nói rồi cũng không đi mà đứng ở cửa, theo dõi Quách Thanh Tú làm việc.
Lúc trộn nhân, vết thương trên tay Quách Thanh Tú đυ.ng vào muối, đau tới mức cô phải bật khóc.
Lâm Việt Thịnh, đồ khốn nạn, đồ ác ma…
Mất hơn một giờ, cuối cùng cũng nấu xong một đĩa sủi cảo thơm phức đặt trước mặt Lâm Việt Thịnh.
Trương Minh Nhiên ngửi thấy mùi hương này, chỉ muốn ăn ngay lập tức, cầm đũa thò tới chuẩn bị gắp.
Lâm Việt Thịnh lại nhanh chóng bưng sủi cảo lên, đổ vào trong thùng rác.
Hắn không biểu cảm nhìn Quách Thanh Tú.
“Không ngon. Đi làm lại đi…”
Quách Thanh Tú oán hận nhìn hắn, xoay người đi vào nhà bếp tiếp tục làm sủi cảo. Một ngày nặng nề…
Quách Thanh Tú làm mấy trăm cái sủi cảo, cuối cùng đều bị Lâm Việt Thịnh đổ vào thùng rác.
Trương Minh Nhiên cũng phát hiện ra điều gì, sau này dứt khoát không thèm thò đũa ra nữa.
Quách Thanh Tú tức giận nhìn Lâm Việt Thịnh: “Anh căn bản là không có nếm, sao biết là không ngon? Anh cố ý chơi tôi thì có!”
Lâm Việt Thịnh cười lạnh: “Đúng, tôi cố ý chơi cô đấy. Chỉ bằng cái thứ được làm từ đôi tay dơ bẩn của cô mà cũng muốn tôi ăn à? Cô nghĩ Lâm Việt Thịnh tôi là ai? Nơi thu gom rác rưởi chắc?”
Nước mắt sóng sánh trong vành mắt, Quách Thanh Tú cố gắng không làm cho nó chảy xuống.
“Lâm Việt Thịnh, anh đừng có ỷ thế bắt nạt người khác như thế!”
“Tôi thích, tôi muốn, sao hả? Ai bảo cô tự chịu sa đọa? Không thích làm công chúa, lại cứ thích làm chuyện hèn hạ!” Lâm Việt Thịnh lạnh lùng nói, bỗng phất tay hất ngã cả cái bàn.
Nhất thời bát đĩa trên bàn đều vỡ đầy đất.
Trương Minh Nhiên cũng sợ ngây người, hoảng hốt mở to mắt, lùi về sau một bước, không dám hó hé.
Tay Lâm Việt Thịnh bị thương do cái bàn cũng không có chút cảm giác, gầm nhẹ một tiếng: “Lê Hùng Việt!”
Lê Hùng Việt nhanh chóng xuất hiện trước cửa lớn.
“Cậu chủ!”
“Dẫn cô ta đi, đừng cho tôi nhìn thấy nữa.”
Lê Hùng Việt đi đến trước mặt Trương Minh Nhiên, nói nhẹ: “Cô Trương, xin mời!”
“Khốn khϊếp, tôi không nói cô ta!” Lâm Việt Thịnh tức giận tới mức không kìm nén được. Bây giờ chỉ cần nhìn thấy Quách Thanh Tú, trái tim hắn lại đau đớn như bị dao quấy, không thể kiềm chế.
Người phụ nữ này giống như một vết nhơ trong đời hắn, chỉ đứng ở đó cũng đủ khiến hắn cảm thấy sự thất bại và bất lực của mình.
Lâm Việt Thịnh hắn, thế mà lại không thể níu giữ được trái tim của một người phụ nữ.
Lê Hùng Việt còn chưa lên tiếng, Quách Thanh Tú đã chủ động đi ra ngoài.
Cô rời đi không có lấy một chút lưu luyến, lê bước chân mệt mỏi, bước đi từng bước một.
Lâm Việt Thịnh đập lên tường thật mạnh, năm ngón tay chảy đầy máu tươi. Trương Minh Nhiên thấy mà giật thót tim.
Đang định đi tới nói hai câu, Lâm Việt Thịnh bỗng quay đầu lại, quát cô ta: “Nhìn gì mà nhìn? Còn không mau cút đi!”
Trương Minh Nhiên không dám ở lại, xoay người thét chói tai chạy mất dép, chỉ sợ chạy chậm chút sẽ bị Lâm Việt Thịnh đánh cho một trận.
Tiếng vỡ nát vang lên, đồ sứ trang trí trong phòng đều bị đập cho nát nhừ.
Quách Thanh Tú lại bị nhốt vào đại sảnh của công ty Thanh Tú Bút Màu.
Cô bận rộn cả ngày, mệt tới mức hai chân như nhũn ra. Bỗng cảm thấy có một dòng nước ấm chảy ra từ giữa hai chân, bụng bắt đầu quặn đau.
Quách Thanh Tú đau đớn nhíu mày. Tiêu rồi, tới mùa dâu rồi.
Quách Thanh Tú lết tới cửa, nhẹ nhàng gõ cửa lớn. Qua thật lâu sau mới có người tới mở cửa.
“Lê Hùng Việt, phiền anh giúp tôi lấy một thứ lại đây.”
Quách Thanh Tú thật sự ngại nói với người đàn ông là mình muốn băng vệ sinh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng cả buổi mới nói: “Cho tôi giấy bút đi.”
Lê Hùng Việt tìm cả buổi mới mò ra một cây bút cùng với một hộp thuốc lá bằng giấy.
Quách Thanh Tú cảm kích nhận lấy, viết mấy chữ rồi đưa cho Lê Hùng Việt: “Anh không thể nhìn. Làm phiền anh giao cho Dì Nguyễn, dì ấy sẽ hiểu là chuyện gì.”
Lê Hùng Việt là người thành thật. Hắn gật đầu rồi lại đóng cửa lại.
Quách Thanh Tú yên lặng trở về sofa ngồi xuống. Cảm giác đau đớn truyền tới từ bụng một cách mãnh liệt.
Quách Thanh Tú nằm trên sofa, mặc cho mồ hôi làm ướt tóc cô.
Trước kia cô đã có tật đau bụng kinh rồi, chẳng qua lần này quá mức kịch liệt, cô hoàn toàn không thể chịu đựng nổi.
Trong lúc hoảng hốt, bỗng có tiếng động khe khẽ truyền tới từ cửa lớn.
Quách Thanh Tú khẽ gọi: “Dì Nguyễn!”
Đột nhiên, một bóng người cao lớn xông tới: “Thanh Tú, là anh đây!”
Quách Thanh Tú mở to mắt. Ánh mắt dịu dàng của Tăng Thanh Hải xuất hiện trong tầm mắt của cô, khiến cô cảm thấy ấm lòng.
“Anh Hải!”
“Thanh Tú, xin lỗi, anh đã đến chậm. Có phải hắn đối xử với em không tốt không vậy?”
Quách Thanh Tú cắn môi, ra sức lắc đầu. Cô không muốn khiến anh Hải lo lắng, hơn nữa không muốn khiến anh Hải biết về chuyện xấu xa của cô.