Những Người Bạn Vợ

Chương 52: Khôn – Tỏa ở đâu?

Lôi được cả tên phiên dịch và tên đi cùng đang bị thương kia nằm cạnh tên tôn chủ, Mộ Liên vẫn luôn cảnh giác động tĩnh của hắn. Anh thấy khá lạ là hắn đang nhìn anh như là quan sát chứ không có ý căm thù, khi anh đứng trước mặt cả 3, hắn quay sang trao đổi với tên phiên dịch đang run rẩy sợ hãi. Hắn được thuê làm phiên dịch cho tên này đã lâu, mặc dù sau đó biết bọn chúng bắt cóc trẻ em và làm những việc khác nữa, nhưng vì được trả công hậu hĩnh quá mức, tên này nổi lòng tham nên mặc kệ cứ tham gia. Hắn vẫn sợ là sẽ bị liên đới nếu có vấn đề, dự tính sau lần này tên tôn chủ trở về nước sẽ đổi điện thoại và nơi ở để lần sau không phải hợp tác nữa. Không ngờ dự định chưa thành đã gánh hậu quả này.

- Tôn chủ nói, không ngờ lại là tuyệt vận ám khí !

- Hắn biết tuyệt vận ám khí ?

Tên phiên dịch nhanh chóng trở lại đúng chức năng của mình, làm cầu nối để hai người nói chuyện. Được một lúc thì tên đi cùng gục hẳn vì vết thương quá nặng.

- Ta lúc đầu còn nghi ngờ nhưng sau đó đã nhận rõ ngươi biết tuyệt vận ám khí, luyện một cách rất bài bản

- Làm sao ngươi biết,

- Tuyệt vận ám khí chia làm 5 tầng : Ám – Phi – Càn – Khôn – Tỏa, ngươi có thể dùng bất cứ vật gì phát xạ chứng tỏ đã luyện tới tầng Càn. Nhưng lại phải dùng hư chiêu để hạ ta chứng tỏ chưa có tầng Khôn và Tỏa.

- Nói như vậy các ngươi cũng có bí pháp này trong tay ? _ Mộ Liên cũng khấp khởi trong lòng, anh đã truy tìm nhiều manh mối nhưng chưa bao giờ có dấu vết gì của hai tầng sau cùng là Khôn và Tỏa.

- Đúng, chính xác bọn ta có hai tầng sau là Khôn và Tỏa, nhưng vì không có những phần trước nên không ai có thể luyện được. Mặc dù bọn ta biết võ công này vô cùng mạnh, có thể nói là ngang ngửa với Huyết Vụ Thần Chưởng

- Huyết Vụ Thần Chưởng là thứ võ công gì ? _ Mộ Liên không phát hiện mình đã quên mất mục tiêu tra hỏi ban đầu.

- Đó là võ công bản phái ta mà Huyết Ma thần chủ tu luyện.

- Rốt cuộc các ngươi là ai, tới Đại Việt và bắt cóc trẻ con để làm gì ?

- Ta là tôn chủ đứng thứ 48 của Huyết vụ tà thần, tổ chức của ta đứng đầu và mạnh nhất trong các tổ chức trong bóng tối của Nhật Bản. Nhiệm vụ của ta tới đây là để tìm hiểu về Long Đồ Chí và tốt nhất chính là tìm được ba tầng trước của Tuyệt Vận Ám Khí. Việc bắt trẻ con chỉ là phần phụ tiện thể trợ giúp cho việc luyện công của thần chủ.

- LUYỆN CÔNG ? Cái j mà luyện công ? _ Mộ Liên kinh hãi, anh mường tượng ra điều gì đó rất kinh khủng.

- Chuyện đó lại là vấn đề khác, nhưng ta muốn ra một đề nghị với ngươi !

- Đề nghị gì, ngươi nghĩ ta sẽ tha cho ngươi ?

- Nhìn vào mắt và câu chuyện nãy giờ, ta tin ngươi vô cùng khao khát luyện hết được Tuyệt Vận Ám Khí đủ 5 tầng đỉnh phong.

Khao khát ư ? Có thật sự ta khao khát nó không ? Vô Hối tự chất vấn mình. Đúng rồi, anh vẫn khao khát được sức mạnh tuyệt đối, khao khát có thể luyện thành Tuyệt Vận Ám Khí. Anh không biết tại sao, ban đầu vì anh thấy nó rất hay, rất phù hợp với anh, sau đó, khi Nhất Sắc xuất hiện, anh càng thích luyện công pháp hơn. Rồi tình yêu trong anh nở hoa, anh muốn có được người con gái đấy, vì vậy anh càng luyện tập điên cuồng để trở thành mạnh nhất, chỉ có mạnh nhất thì Nhất Sắc mới để ý tới anh, mạnh nhất thì anh sẽ có vị trí lớn trong bổn bang. Trong thế giới của ẩn giáo, chỉ có kẻ mạnh mới có quyền lực thực sự, kẻ mạnh mới có thể có những gì mình muốn, được ngưỡng mộ, được người con gái mình yêu dành tình cảm. Anh ghen tỵ với Vô Sắc, dù trẻ tuổi, học võ công muộn hơn anh rất nhiều, vậy mà hắn luyện thần tốc, ngày đi ngàn dặm, để sau cùng hắn còn mạnh mẽ hơn cả anh, ngồi vào các ghế bang chủ. Nhất Sắc đã đem lòng yêu hắn, không phải vì hắn tốt đẹp, mà vì hắn mạnh. Nên anh càng mong mình có sức mạnh tuyệt đối, một ngày nào đó, khi anh trở thành người mạnh nhất có thể Nhất Sắc sẽ nghĩ lại chăng…

- Phải, ta rất muốn.

- Vậy, ta, với lời nói tín nhiệm của một tôn chủ, ta đảm bảo ngươi sẽ được luyện hết hai tầng tuyệt diệu của tuyệt vận ám khí, không những vậy còn được hưởng vinh hoa phú quý cả đời, muốn có gì sẽ có điều đó. Ngươi nghĩ thế nào ?

- Ngươi đang chiêu hàng ta ? Ngươi không nghĩ ta có bang phái của mình sao ?

- Nãy ta đã quan sát dấu vết trên người bọn chúng, chỉ do một mình ngươi gây ra. Đây lại là hành động bất thường, có lẽ vô tình vì việc gì đó mà ngươi mới gϊếŧ hết bọn chúng, có lẽ là thù oán cá nhân. Nếu ngươi có bang phái đứng sau thì không có lý do gì lại tấn công chúng rồi sau đó phục kích bọn ta một mình cả, có lẽ ngươi định giả bộ là người trong bọn chúng để tấn công bọn ta bất ngờ. Nhưng ta đã nghi ngờ lên hỏi thử về một tên không có thật và ngươi lập tức lộ ngay. Nói tóm lại ta đoán ngươi chỉ là một tên võ khách lang thang phiêu bạt giang hồ.

- Kể như ngươi giỏi, ta với bọn này có thù oán riêng, chúng dám trộm đồ của ta, vậy ngươi nghĩ sẽ chiêu dụ được ta ?

- Quả nhiên ta đoán đúng, nếu ngươi không có bang phái, cớ sao lại không gia nhập một tổ chức hùng mạnh giàu có nhất nước Nhật, được hưởng vinh hoa phú quý lại có được bí kíp 2 tầng cuối của công pháp ngươi theo đuổi ?

- Tại sao ta phải nghe ngươi, bỏ quê hương phiêu bạt nơi xa lạ, ta có được đối xử thế nào cũng chỉ là tay sai của các ngươi chẳng phải vậy sao ?

- Không phải tay sai, với trình độ của ngươi mà luyện thêm hai tầng cuối cùng thì sẽ chỉ thua kém rất ít người trong tổ chức chúng ta. Với trình độ hiện tại ngươi cũng đã có thể được đứng ở vị trí tôn chủ rồi.

- Tức là ngang hàng ngươi ? Chức cao lắm hả ? vậy mà trình độ cũng chỉ có vậy thì tổ chức của ngươi có phải hơi yếu không ? Nếu tham gia ta đứng sau những ai, rồi được hưởng những lợi lộc gì ? Ngươi nói xem ta đủ hứng thú không, đằng nào ta cũng không có nơi chốn.

- Ha ha !

Thấy con mồi có vẻ cắn câu, tên tôn chủ ngây thơ muốn cố gắng chiêu dụ bằng được anh. Nhiệm vụ hắn ở bên này đã được 4 tháng mà chưa đạt được bất cứ kết quả gì, ngoài tên và phân bố vị trí tương đối của các tổ chức ẩn giáo ra thì mọi thứ đều mù mịt, sự thật một phần vì hắn chưa học xong tiếng Việt, mới biết ít câu thoại đơn giản nhất, khó mà hành tẩu 1 mình, mà lôi tên phiên dịch đi khắp nơi thì rất khó.

Với luật lệ và tính khí của các lãnh đạo hắn chắc chắn sẽ ăn đủ, nhẹ thì bị khiển trách, tước quyền lợi. Nặng thì có thể bị xử phạt giáng chức, mà trong cái tổ chức ăn gan uống máu của hắn, lên được vị trí đã khó, chỉ cần xuống hay xẩy chân chút thôi là bè lũ muốn tranh vị trí sẽ tìm mọi thủ đoạn tiêu diệt. Có thể nói là một thế giới của máu và vô nhân tính, do vậy , việc hắn bắt cóc trẻ con chuyển về là một hành động vớt vát. Nhưng nếu hắn chiêu dụ được cao thủ cỡ này thì câu chuyện lại khác, mà quan trọng hơn, lại là người thông thạo Tuyệt Vận Ám Khí, thứ thần chủ của hắn rất muốn tìm được cho các nhiệm vụ ám sát . Như vậy hắn thành ra lại hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được giao hơn cả mong đợi, không những không còn lo gì mà có khi còn được thăng chức không biết chừng.

- Nếu ngươi chịu theo bọn ta, ta đảm bảo ngươi chắc chắn có vị trí tôn chủ cao cấp vì trình độ ngươi vốn còn giỏi hơn ta rất nhiều nếu ta không nhầm. Thực tế tổ chức ta ở cấp tôn chủ có 50 người, nhưng theo số thứ tự mà vị trí hoàn toàn khác nhau, năng lực cũng vậy. Như ta là ở vị trí 48 có thế nói là đứng bét bảng. Với khả năng của ngươi có thể cạnh tranh với vị trí 20 người đứng đầu không biết chừng. Theo vị trí thì quyền lực và lợi ích cũng tăng lên rất nhiều, nếu ngươi luyện được thành 10 phần Tuyệt Vận Ám Khí, đạt được cấp thần chủ cũng không có gì lạ.

- Vậy nếu ta đạt được mức top 20 tôn chủ thì lợi ích là gì ?

- Vẫn như ta nói là tùy vị trí, nhưng như vị trí 20 thôi, ngươi sẽ có hàng trăm quân lính, có cơ ngơi riêng, tiền tiêu không thể hết, bất cứ kẻ nào trong chính quyền Nhật Bản cũng không dám gây sự với ngươi.

- Oh, thế ở tổ chức ngươi có nhiều cấp độ lắm à, thần chủ thì sao ?

- Tổ chức của ta ngoài Huyết Ma thần chủ thì phía dưới là cấp thần chủ, gồm 10 người, mỗi người thống lĩnh hàng vạn lính tinh nhuệ và cả một lãnh địa đất nước. Sau đó là tới Tiên chủ, cũng gồm 10 người, mỗi người làm chủ 1 vùng cũng tới hàng ngàn tới vài ngàn chiến binh, sau đó tới tôn chủ, bọn ta thường lãnh đạo cả trăm tới hàng ngàn người. Dưới nữa là Các chủ, các chủ lãnh đạo từng nhóm trăm người và thuộc quyền của tôn chủ.

- Nói như vậy ngươi có hàng trăm hàng ngàn lính tráng tại sao phải tự tay làm việc này ?

- Vì ta đang bị kiểm tra năng lực

- Kiểm tra năng lực ?

- Phải, ta thực ra mới nhậm chức tôn chủ này chưa lâu, năng lực cũng rất kém vì thuộc hàng dưới cùng của bậc tôn chủ, do vậy trong vòng 1 năm kể tử khi nhập chức tôn chủ sẽ phải thực thi thành công 3 nhiệm vụ phù hợp được giao phó để khẳng định vị trí của mình. Từ đó mới có thể đạt được toàn bộ lợi ích và nhận được tín nhiệm, có quyền truy cập mạng lưới thông tin và gọi sự trợ giúp từ những người ngang cấp, dưới cấp nếu cần. Đây là nhiệm vụ thứ 2 của ta.

- Vậy năng lực của Huyết Ma thần chủ chắc kinh khủng lắm nhỉ. Mà sao nhiệm vụ gì lại đi bắt cóc trẻ con thế này ?

- Ngài có một sức mạnh siêu hùng, chính là công pháp Huyết Ma Thần Chưởng, chỉ người nào đứng đầu tổ chức mới được quyền luyện công pháp này thực sự, như bọn ta nếu may mắn cũng chỉ là chỉ được luyện ở mức cơ bản nhất, đa phần là tự tìm tòi học thêm những sức mạnh bên ngoài. Huyết Ma Thần Chưởng khi luyện thành có sức mạnh vô hạn, có thể xới tung cả quả núi lớn chỉ với một chiêu thức, tuy nhiên để luyện công pháp này phải dùng máu, tốt nhất là máu trẻ em dưới 3 tuổi để hấp huyết luyện công. Do vậy ta mới bắt cóc chúng, tuy nhiên…

- MẸ KIẾP nhà các ngươi, đúng là lũ ma quỷ

Mộ Liên vốn muốn khai thác hết thông tin từ hắn, giả đò như có vẻ chiêu dụ được để khai thác thông tin, hắn thì còn non nớt nghĩ chiêu dụ được anh bằng cách đưa ra lợi ích nên đưa ra những thông tin, nhưng khi nghe tới việc tên ma chủ kia dùng trẻ em làm công cụ luyện công thì anh vô cùng tức giận, không thể nín nhịn. Một cú đạp giữa mặt tên tôn chủ yếu đuối, máu từ mũi và miệng hắn phun ra trước sự ngạc nhiên của tên phiên dịch cứ nghĩ mọi chuyện đã ổn rồi. Tên tôn chủ đang giơ tay định ra hiệu gì đó như là dừng lại thì nguyên một đống ám khí đã găm giữa mặt hắn, đầu hắn nát bét và chết ngay lập tức.

Mặt Mộ Liên như là sắp bốc cháy, tức giận tới tột cùng, tên phiên dịch sợ quên cả đau, quỳ lạy anh xin tha. Anh im lặng không nói gì, mãi lúc sau bình tĩnh trở lại anh mới hỏi hắn.

- Những lần trước trẻ con bị bắt cóc giờ ở đâu ngươi biết không ?

- Đều bị tên này đưa đi rồi ạ, tôi đi theo hắn suốt nên rất rõ, hắn cho bọn trẻ vào container được thiết kế để nhốt và duy trì sao cho bọn trẻ không chết, có cả 2 người ở bên trong để cho bọn trẻ ăn uống trong quá trình vận chuyển theo đường biển về Nhật. Nhưng mối quan hệ hay tên tuổi những kẻ liên quan thì tôi không biết, tôi chỉ phiên dịch cho hắn khi hắn cần thôi, địa điểm nhận bọn trẻ cũng mỗi lần một chỗ nên không rõ bọn chúng tập trung ở đâu. Có điều tôi chưa từng thấy tên Nhật nào khác đi cùng tên tôn chủ này, toàn là người Việt được thuê với giá cao thôi.

- Ngươi phục vụ cho lũ sát nhân thế này mà vẫn làm sao ?

- Kính ngài tha chết, tôi bị chúng uy hϊếp tính mạng của cả gia đình, nếu không nghe chúng cả nhà tôi sẽ bị gϊếŧ chết…xin ngài tha cho tôi, tôi cũng vì vợ và 3 đứa con thơ cùng cả mẹ già…_Tên phiên dịch cũng rất biết bịa chuyện, nếu hắn là bị cưỡng ép làm phiên dịch , cũng không hề nhúng tay trực tiếp vào việc làm của tên tôn chủ kia thì có khả năng được tha mạng.

Không ngoài dự liệu của hắn, Mộ Liên không phải loại người giận cá chém thớt, anh đoán chừng đúng là có thể tên phiên dịch bị ép, và cũng chỉ làm nhiệm vụ phiên dịch. Không có hắn thì cũng có kẻ khác mà thôi, nên sau đó anh phất tay và cho hắn được phép đi. Tên kia mừng như mới chết đi sống lại, mặc kệ vết thương cố chạy một cách khập khễnh ra khỏi cái sân toàn xác người. Trong cái rủi lại có cái may, hắn vẫn đã ẵm trọn số tiền của tên tôn chủ trả trước lại không còn lo dây dưa với bọn chúng. Kể ra vết thương này rất xứng đáng, nhưng giờ là lúc phải chuồn nhanh không tên điên kia đổi ý thì hắn cũng không sống được. Nhưng hắn lo thừa vì Mộ Liên không thay đổi quyết định, anh cần nhanh chóng trở về để xem tình hình của Hiểu Liên, đồng thời thông tin ngay cho bang chủ trước khi sáng mai trở về Sói Đêm.

……………………

Lục Sắc đã vào lại nhà vệ sinh của quán café Dạ Khúc lần thứ bao nhiêu hắn cũng không nhớ rõ nữa, cứ ngồi được lát hắn lại nghĩ cần chỉnh trang lại cái gì đó lên lại đi tới đi lui. Không rõ cách liên lạc thế nào nhưng chỉ biết tứ sắc tỷ bảo hắn chờ ở đây vào lúc 8h tối, cũng chẳng nói là ngồi ở đâu, nên hắn tìm một bàn ở gần trung tâm nhất để nàng dễ tìm.

Nhưng đã gần 8h30 mà chưa thấy bóng dáng Thiên Thanh đâu, Lục Sắc nhấp nhổm không yên. Hắn cũng thấy thật kỳ lạ, không hiểu sao chỉ qua hai lần tiếp xúc, cái cảm xúc của hắn chưa bao giờ có trong đời, lần đầu tiên hắn biết nhớ và quan tâm một cô gái, lại là một cô gái xấu xí. Nhưng trong thâm tâm hắn thì nàng là một người rất rất đẹp, những vết sẹo trên mặt, nếu có thời gian nhờ Cửu Sắc đệ 1 tiếng thì không phải vấn đề. Tình cảm nam nữ là vậy, theo nghiên cứu, con người ta giáp mặt chỉ cần 12s là tâm hồn sẽ tự cảm nhận đủ để biết mình có thích được người kia hay không. Nên mới có chuyện có kẻ vừa gặp mặt thôi mà ta đã cảm thấy căm ghét hay không muốn tiếp xúc, ngược lại có những người vừa gặp đã như bạn thân, dễ dàng tâm sự kể lể mọi điều.

Trường hợp của Lục Sắc không ngoại lệ, hắn vốn là lãng tử hào hoa phong nhã, tiền bạc thì lại càng không thiếu, do vậy, khi hành tẩu bên ngoài, chỉ cần liếc mắt đưa tình, mà có khi chỉ cần ngồi nhâm nhi một tách café bên cửa sổ cũng làm cho những cô gái gần đó xao xuyến. Bản năng gốc nhất của con người chính là duy trì giống nòi, do vậy, xu hướng là tìm con đực có khả năng gen tốt nhất để giao phối. Với thân hình cao ráo rắn chắc và khuôn mặt hơn cả diễn viên điện ảnh, tất nhiên Lục Sắc tỏa ra một luồng sóng hấp dẫn vô cùng lớn với những con cái.

Nhưng Thiên Thanh lại khác, cô lạnh lùng và như là ghét bỏ hắn, không hề bị vẻ mỹ nam của hắn hấp dẫn một chút nào, nhìn vào mắt cô hắn biết điều đó. Không rõ vì sự khó chịu khi có con cái từ chối sự hấp dẫn của hắn hay do sự lạnh lùng nhưng sâu thẳm bên trong là cô đơn, đau khổ mà hắn cảm nhận được. Chỉ biết hắn cứ nghĩ tới cô là trong tim trào lên một cảm xúc khó tả, nhớ nhung. Hắn cũng chỉ đang làm theo con tim mách bảo, cũng chẳng biết chuyện đi về đâu và tình cảm của mình thực sự thế nào, cũng không phải là cảm giác muốn chinh phục vì hắn chưa từng xuất hiện trong đầu ý nghĩ như với mọi cô gái khác : cô gái này khi ở trên giường có thể sẽ thế nào ?

Ngược lại với Lục Sắc, Thiên Thanh thực sự ghét hắn, rất ghét, từ khi cha cô thú nhận có con với mụ dì ghẻ sau này của cô, cô ghét nhất là đàn ông trăng hoa. Ấy vậy mà tên Lục Sắc này còn trăng hoa tới mức không thể tin nổi, nhìn cái ánh mắt của hắn, cô thừa biết hắn thuộc dạng hái hoa như đi chợ, không biết đã bao nhiêu cô gái sà vào vòng tay hắn. Rõ ràng đi làm một nhiệm vụ nguy hiểm mà bang chủ giao phó, hắn cũng tranh thủ tán gái cho được. Càng nghĩ tới hắn cô càng tức giận, loại người như hắn, nếu có lý do đủ cô sẽ lập tức xiên kiếm qua người hắn rồi rạch tim hắn ra xem trái tim hắn có bao nhiêu ngăn mà chứa được lắm cô gái như vậy.

Nhưng cô cũng không phát hiện mình có sự thay đổi, điều đầu tiên chính là cứ nghĩ tới hắn với sự căm ghét. Một người làm cô nghĩ tới nhiều dù với sự ghét bỏ cũng tức là hiện diện trong cuộc sống và tâm trí của cô, thế rồi cô lại nghĩ tới cái hình ảnh nhăn nhở thiếu nghiêm túc của hắn, cứ như cuộc đời hắn chẳng có gì để mà phải suy nghĩ, lúc nào cũng lạc quan, vui vẻ. Cô cảm thấy ghen tỵ với hắn, cuộc sống của cô ngoài một khoảng thời gian tuổi thơ không nhớ rõ được hạnh phúc ra thì toàn chìm trong tức giận, đau khổ, sợ hãi. Rồi sau đó trở thành địa ngục trần gian, nó rèn luyện cho cô từ một cô tiểu thư nhí nhảnh vạn người yêu quý cũng như sợ hãi thành một cô gái lạnh lùng, yên tĩnh và đầy nghị lực. Cuộc sống của cô không có dấu vết của niềm vui, của sự lạc quan hay tin tưởng bất cứ ai. Người cô tin tưởng duy nhất là cha cô cũng là một người cô ghét, ghét ông vì ông đã phạm một sai lầm quá lớn dẫn tới tình cảnh như bây giờ, vì ông mà mẹ cô phải chết.

Cứ nghĩ tới cảnh mẹ mình tự sát trong căn phòng đó, cô lại trào nước mắt, đã có thời gian cô hận cha cô tới xương tủy. Nhưng vừa là nhớ lời mẹ dặn trong bức thư, vừa vì chỉ còn 1 ng thân thực sự là ông, nên cô cũng dần phải bỏ qua mà cùng ông tìm giải pháp. Nhưng không có nghĩa cô tha thứ hay hết hận ông, người cô đã từng kính yêu vô cùng nhiều.

Và hôm trước, lần đầu tiên, lần đầu tiên cô không rõ trạng thái cảm xúc của mình khi nhận được sự quan tâm từ tên dâʍ đãиɠ Lục Sắc kia. Mặc dù có trêu đùa nhưng cô biết, hắn xung phong đi tìm Mộng Trường thảo cho cha cô, lúc đầu cô cũng chỉ nghĩ phần vì hắn hỗ trợ công việc của Bạch Long Cửu Diện và đang có cơ hội bắt tay với Thiên Địa Hội mà làm. Sau thì cô từng nghĩ ngoài ra hắn vì tham lam muốn thân thể của cô, cô cũng không để ý từ khi nào mà cơ thể mình hấp dẫn đàn ông cho tới khi hắn mở miệng hỏi cô nếu hắn tìm được thứ cha con cô cần. Vì vậy, trước khi tới gặp hắn hôm nay cô đã ngắm kỹ lại thân thể trần trụi của mình trong gương. Một thân hình mảnh mai vô cùng trắng trẻo, bộ ngực trần căng cứng và tròn xoe với một núm hồng rực ở chính giữa, cái eo nhỏ nhắn dẫn xuống tới nơi thầm kín màu mỡ nhô lên như một gò đất tươi tốt. Chút lông lơ thơ rất gọn gàng không che nổi cái khe suối thần tiên đang khép chặt vào với nhau chưa một ai khai phá. Thân hình đồng hồ cát không thua bất cứ một cô người mẫu nào cô từng thấy qua các tạp chí thời trang, đôi chân dài không tỳ vết thon thả đủ để làm phụt máu mũi của những tên da^ʍ tặc. Cô lần đầu tiên nhận thức được, mình đã trở thành một người phụ nữ rất hấp dẫn.

Còn việc gặp mặt hắn hôm nay, cô tới với tâm trạng cũng không rõ ràng. Khi nhận bức thư của Tứ Sắc của Bạch Long Cửu Diện thông qua hòm thư là một lỗ nhỏ tại gốc cây gần cửa hầm cô ra vào. Trong bức thư không hề liên quan công việc, cô bất ngờ khi biết tên Lục Sắc vốn là một kẻ vô cùng lười biếng trong việc phải làm gì đó mà lại xung phong , thậm chí là năn nỉ được đi vào nơi rừng thiêng nước độc đề tìm Mộng Trường thảo không phải vì công việc của bổn bang mà vì cô. Cũng như việc hắn lúng túng thế nào khi bị tứ sắc phát hiện có tình cảm dành cho cô. Cô ngắm kỹ lại mình trong gương thật lâu, rõ ràng cô rất xấu xí với vô số vết sẹo, khuôn mặt chẳng giống ai cả trừ những nơi vẫn căng mịn không vết tích. Thế nào mà tên da^ʍ tặc hái hoa này lại thích cô cho được ? hay hắn muốn đổi khẩu vị ? nhưng chẳng lẽ vì thế mà hắn mất công như vậy ?

Nhưng sau cùng, cô vẫn quyết định tới buổi gặp mặt mà thực ra nó là buổi hẹn hò. Cô tới còn trước cả hắn, nhưng không ra mặt, cô nép mình trên một căn gác dễ quan sát, cô bật cười khi hắn chạy vào nhà vệ sinh lần thứ 6, cô nhận rõ hắn vào để chỉnh trang lại từng chút một quần áo hay vẻ bên ngoài của mình vì cái tay vừa đi vừa chỉnh chỉnh từng chỗ như một thằng ngốc, rồi ngó quanh xem có ai để ý hành động của mình hay không. Lần đầu tiên sau hàng chục năm trời, cô bật cười khúc khích vì điệu bộ như anh chàng thư sinh lần đầu tiếp xúc với phụ nữ của hắn.