Mà Tưởng Lan bên kia.
Sau khi về đến nhà, đương nhiên không có một bàn cao lương mỹ vị đón chờ nàng, có chỉ là vài câu quan tâm mang tính tượng trưng và những lời kể khổ của Tưởng phụ: Nước đắt, điện đắt, gạo đắt, chỉ sức người là hời nhất, hiện tại hắn đang nấu ăn cho công nhân của một xưởng sản xuất dép ở trấn trên, một tháng kiếm cũng chỉ mới đủ bản thân ấm no.
Tưởng Lan nghe xong, mặt vô biểu tình nói: "Ngươi yên tâm, ta không cần ngươi nuôi, tiểu Uy cũng không cần ngươi nuôi, ngươi lo cho mình là được rồi."
"Ta không phải ý này. . ."
Tưởng Lan lười nhìn bộ dáng này của hắn, đơn giản nói vào trọng điểm: "Ba, ta trở về là muốn một cuộc sống ổn định, nếu như ngươi muốn tiếp tục cùng tỷ đệ chúng ta một chỗ, liền thành thật làm việc, an phận làm người. Kiếm tiền không phải không cực khổ, tiền tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh. Nếu như ngươi muốn kiếm tiền nhanh, có thể tiếp tục đi con đường xưa, nhưng ta sẽ không lại quản ngươi nữa, tiểu Uy cũng sẽ không, cùng lắm thì, chúng ta tách ra."
Lời này nói ra làm cho Tưởng phụ mặt thẹn tâm nóng, vội vàng nói: "Làm sao có thể tách ra chứ? Như vậy không phải thành ở riêng sao? Không được, ta có con trai có con gái, cái này nếu như truyền ra ngoài ta đừng là người nữa a. Ta dĩ nhiên muốn cùng các ngươi một chỗ, ta đã sớm bỏ cờ bạc, hiện tại ngay cả nhìn người khác đánh bài cũng không nhìn."
Lời này có lẽ cũng chỉ có thể nghe phân nữa, nhưng lo lắng trên mặt hắn không phải là giả vờ.
Vì vậy Tưởng Lan hòa hoãn nói: "Ngươi tốt nhất có thể làm được. Về sau chi phí trong nhà ta vẫn sẽ cho, không nhiều lắm, chỉ đủ cơm nước cho ba người chúng ta, điện nước và than đá thì sài không nhiều, do ngươi gánh vác có thể chứ? Chờ tiểu Uy có việc rồi, ta cũng sẽ nói hắn gánh vác một phần chi phí trong nhà."
Tưởng phụ vội vàng gật đầu nói: "Có thể có thể, điện nước than đá ta bỏ ra."
"Chúng ta có tay có chân lại chịu ra sức, chỉ cần không đi con đường phạm pháp, cuộc sống chỉ có thể càng ngày càng tốt."
Cuộc sống trôi qua càng ngày càng tốt, Tưởng Lan quả thực rất khao khát điều đó, cho nên buổi tối hôm đó liền điện thoại liên lạc với Trương đầu bếp, người đã từng hợp tác với nàng.
Cách ăn tết còn hai tuần lễ, chính là mùa yến tiệc, nàng đương nhiên sẽ không cho phép chính mình nghỉ ngơi vô ích.
Trương đầu bếp nhận được điện thoại của Tưởng Lan rất là kinh hỉ, nhưng bởi vì cháu ngoại gái đang ở bên cạnh ầm ĩ, không dễ nghe và nói chuyện chi tiết, nên ông chỉ nói với nàng rằng gần đây ông đang sống ở nhà con gái trong thành phố, cho nàng địa chỉ để hôm sau đến nhà nói chuyện.
Sáng ngày hôm sau, Tưởng Lan sớm ăn xong liền đi ra cửa.
Chỉ là, mới vừa đi vài phút, nàng gặp được Lâm Vĩ Kiện trên đường.
Lâm Vĩ Kiện cũng từ xa nhìn thấy nàng, vội vàng kỵ xe nhanh tới hỏi: "Ngươi muốn ra ngoài sao?"
Không nghĩ tới Lâm Vĩ Kiện đột nhiên đến, Tưởng Lan sửng sốt mấy giây mới đáp lại hắn: "Đại ca, là tới tìm ta sao?"
"Đúng vậy." Nói rồi Lâm Vĩ Kiện vội vàng từ trong túi lấy ra một phong thư đưa cho Tưởng Lan, "Ta tới chính là đưa cho ngươi cái này. Đây là tiền hai năm qua ngươi gửi về, trừ đi khoản tiền trước đây, còn có khoản tiền ở bệnh viện năm đó ngươi đưa, ở đây còn lại ba nghìn năm, ngươi nhận lấy."
Tưởng Lan thế nhưng không nhận lấy, nàng không biết mình nên nói cái gì, không thể làm gì khác hơn là hỏi chuyện nàng luôn luôn quan tâm nhất: "Thân thể Quách thẩm có tốt không?"
"Tốt lắm, đã không sao rồi."
Tưởng Lan lúc này mới an tâm nhiều hơn, rồi đem phong thư trong tay Lâm Vĩ Kiện đẩy qua, "Đại ca, vậy tiền này giữ lại cấp Vĩ Khang đi, coi là tâm ý của ta, ngươi không cần cùng Quách thẩm nói chuyện này."
"Không được, Vĩ Khang là trách nhiệm của cả nhà chúng ta, không phải là của ngươi. Tưởng Lan, tiền này ngươi phải nhận lại. Đâu là ý tứ mẹ ta, cũng là ý tứ của Cẩm Vân. Được rồi, ta còn có việc, đi trước."
Lâm Vĩ Kiện xoay người định kỵ xe đi, nhưng chung quy không nói ra thì không thoải mái, thế là hắn xoay người lại nhìn Tưởng Lan nói: "Kỳ thực, Cẩm Vân giống mẹ ta nhất, hai người đều cứng đầu như nhau, tính tình bướng bỉnh. Ta biết ngươi là cô nương tốt, nhưng ta không muốn lại nhìn thấy hai mẹ con các nàng bởi vì ngươi mà ồn ào mâu thuẫn. Ta hy vọng ngươi sau này lúc làm việc gì thì có thể cân nhắc một chút, Cẩm Vân nàng dù sao vẫn là tuổi trẻ, có đôi khi khó tránh khỏi làm những việc xung động không tính toán hậu quả, lúc cần thiết, nhờ ngươi nhất định khuyên nàng ngăn cản nàng."
Tưởng Lan vốn nghĩ là hắn sẽ nói mình đừng dây dưa đến muội muội hắn nữa, nhưng không nghĩ rằng lại là một phen lời nói như vậy.
Nàng từ trong lời nói này nghe được Lâm Vĩ Kiện ngầm đồng ý cùng gửi gắm, điều này khiến nàng vừa cảm kích vừa xấu hổ.
"Đại ca, cám ơn ngươi, ta sẽ trông coi nàng."
Lâm Vĩ Kiện thấy viền mắt Tưởng Lan ẩm ướt, có chút không được tự nhiên, liền quay đầu nói câu "Đi đây" rồi kỵ xe rời đi.
Thế là, Tưởng Lan lại trở về nhà lần nữa đem tiền cất kỹ. Số tiền này tới quá bất ngờ, nàng nhất thời cũng không có chủ ý, thầm nghĩ trước hỏi qua Lâm Cẩm Vân rồi mới cùng nhau định đoạt xử lý tiền như thế nào.
Tưởng Lan quá giang đi thành phố.
Chuyến đi này tiêu tốn gần hai canh giờ ngồi xe, cũng may nhà nữ nhi Trương đầu bếp không quá khó tìm, chờ lúc Tưởng Lan mua xong hoa quả tới cửa thì, cũng mới hơn mười giờ, đây chính là thời gian thính hợp nhất buổi sáng để nói chuyện.
Trương đầu bếp nhiệt tình dẫn Tưởng Lan vào cửa, vợ hắn thế mà vẫn nhớ rõ Tưởng Lan, nói nàng gầy không ít, rồi càu nhàu nữ hài tử không thể quá gầy, như vậy sẽ khó coi, béo chút mới trông trẻ hơn vân vân...Tưởng Lan nghe vậy chỉ cười cười, Trương đầu bếp lại "Sách" một tiếng, trách bạn già: "Cái gì gầy khó coi, nàng chỗ nào khó coi? A, mập mạp ì ịch liền dễ nhìn sao? Ngươi ngươi ngươi đi bồi cháu gái đi, đừng ở chỗ này cản trở chúng ta trò chuyện."
Bạn già liếc hắn một cái, vừa cười vừa nói với Tưởng Lan vài câu khách sáo liền đi bồi cháu ngoại gái.
Trương đầu bếp đưa cho Tưởng Lan miếng táo đã được cắt lát, nói: "A Lan, đến, ăn táo đi."
"Cảm ơn."
"Mấy năm nay đều bận gì a?"
Tưởng Lan vội vàng đặt cây tăm trong tay xuống, áy náy nói: "Sư phó, xin lỗi, mấy năm nay ta đều ở bên ngoài bận rộn, cũng không bớt thời gian đến thăm ngài, thật là không phải phép. Ngài và vợ ngài thân thể có khỏe không?"
"Ai ~, nói lời khách khí này làm gì chứ, người trẻ có sự nghiệp của mình là chuyện tốt. Hai chúng ta đều tốt, bạn già ta hiện tại ở nhà giúp trông nom hài tử, còn ta vẫn nhận làm yến tiệc. Cũng đã làm mấy thập niêm rồi, muốn ta nghĩ ngơi thật không có thói quen."
"Vâng, ngài cảm thấy vui vẻ là được. Nhưng vẫn phải chú ý sức khỏe, giống như chở bàn ghế, khiên bếp khiên lều những việc phải leo trèo mang vác đồ nặng, ngài nên làm vừa sức, thà chậm một chút."
"Ai ~" Trương đầu bếp nghe hài lòng, lại hỏi Tưởng Lan: "Còn ngươi, mấy năm nay có khỏe không?"
Tưởng Lan không có ý định che giấu, liền đem chuyện mình mấy năm qua ở Thâm Quyến nói ra, đương nhiên là giấu nguyên nhân phía sau, chỉ nói mình muốn đi đặc khu mở mang kiến thức, nhưng sau khi mở mang kiến thức, hiện tại chỉ muốn trở về cố hương hảo hảo dốc sức làm việc.
Nàng nói vừa chân thực vừa cụ thể, Trương đầu bếp nghe xong cảm khái nói: "Ai~, mấy năm nay ta cũng gặp không ít người ra ngoài lang bạc, lăn lộn tốt thì không mấy người nguyện ý trở về. Cho dù lăn lộn không tốt khi trở về cũng ba hoa làm ra vẻ, chưa chắc đã có năng lực gì, còn không coi người địa phương vào mắt. Ngươi ngược lại thật thà."
Tưởng Lan khiêm tốn nói: "Bên ngoài có cái tốt của bên ngoài, nhà mình cũng có cái tốt của nhà mình. Có thể ta kiến thức hạn hẹp đi, ta luôn cảm thấy rằng chỉ cần chịu nỗ lực ở đâu đều giống nhau."
"Đúng vậy, lời này của ngươi ta nghe liền thích. Đạo lý chính là như vậy, quan trọng gì đến chỗ này hay chỗ kia, con người mới là quan trọng nhất a." Lại hỏi nàng: "Cho nên, ngươi dự định trở về tiếp tục làm nghề hiện tại?"
"Sư phó, không giấu gì ngài. Kỳ thực, ta là dự định trở về mở tiệm, nhưng hiện tại ta còn chưa có đủ vốn, cho nên trước chỉ có thể ôm khư khư số tiền kiếm được này. Nếu như đoàn của ngài còn chỗ trống, tiền bao nhiêu ta không quan tâm, ta việc gì cũng có thể làm."
Sự thẳng thắn và chân thành của nàng lại lần nữa đả động Trương đầu bếp, hắn suy nghĩ một chút, quyết định giúp nàng một tay, "A Lan, ta bên này đương nhiên là có việc cho ngươi. Nhưng nếu ngươi cương quyết muốn kiếm nhanh kiếm nhiều, ta có thể giới thiệu ngươi đi chỗ một sư phó khác."
Tiền cho là kiếm không xong, nhưng người không thể quên gốc.
"Sư phó, ta muốn đi theo ngài làm. Ngài không cần băn khoăn chuyện ta mở tiệm, nên trả bao nhiêu thì trả bấy nhiêu."
Trương đầu bếp nghe xong, trong lòng sinh ra tán thưởng, cảm khái nói: "A Lan a, ngươi thực sự là, một chút cũng không thay đổi."
"Chỗ nào không thay đổi? A di nói ta gầy."
"Ha ha ha, ngươi đừng nghe nàng nói vớ vẩn."
Sau khi sắp xếp thời gian gặp mặt cho bữa tiệc lần tới, hai người lại chuyện trò về Thâm Quyến. Nửa giờ sau, Tưởng Lan nhìn thời gian không sai biệt lắm, vội vàng đứng dậy cáo từ.
Phu thê Trương đầu bếp đương nhiên muốn giữ nàng lại dùng trưa, nhưng nói thế nào nàng cũng không chịu, hai phu thê cũng chỉ có thể để cho nàng đi. Trương đầu bếp còn cố ý tiễn nàng đến dưới lầu, nhìn nàng đi xa mới xoay người lên lầu.
Công việc đã có tin tức, Tưởng Lan rất vui vẻ, ngay cả bước chân đi tới trạm xe cũng bất giác nhẹ nhàng rất nhiều.
Đang đi tới, một khóm mùi nồng nặc vị sữa bay tới, tiếp theo liền thấy đằng trước có rất nhiều người đang đứng xếp hàng trước cửa sổ, giống như đang chờ cái gì đó.
Cục diện rộn ràng này khơi dậy sự hiếu kỳ của Tưởng Lan, vì vậy nàng vừa đi tới vài bước vừa nhón chân hướng trong cửa sổ nhìn.
Chỉ thấy hai đại tỷ mặc đồng phục đứng bên trong cửa sổ thủy tinh, tay đang không ngừng đóng gói bánh kem trắng bóng.
Nàng lại nhìn dòng chữ đỏ bên cửa sổ thủy tinh, trên đó viết: Bánh kem dừa, bốn tệ một cái.
Bánh kem dừa?
Tưởng Lan cảm thấy cái tên này hình như đã nghe qua ở đâu rồi, lại ngẩng đầu nhìn cửa hàng trước mặt này.
Một bản hiệu đèn lập tức đập vào mắt, cơm Tây Bạch Phượng Hoàng.
Nàng rốt cục đã rõ, đây là nhà hàng cơm Tây mà mấy năm trước Lâm Cẩm Vân từng đề cập với nàng.
Thì ra là mở ở chỗ này a.
Thật lớn a, kéo dài từ chỗ này đến phía trước sao?
Nàng hiếu kỳ, bước chân chậm rãi đi về phía trước.
Trước mặt là một dãy cửa sổ sát đất trong suốt, đang là giờ cơm, bên trong cửa sổ đều có người ngồi trên bàn ăn.
Mà ở cái bàn thứ ba, hai nữ sinh đang tiến hành nghi thức chạm cốc kỳ quái.
Cái ly chạm chén canh.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Oa, kí©ɧ ŧɧí©ɧ a.