Sau một đêm đẹp, Lâm Cẩm Vân nhiễm cảm mạo.
Tưởng Lan cực kỳ áy náy, sống chết không chịu cho cô theo đến công trường hỗ trợ, Lâm Cẩm Vân đành phải một người chờ ở phòng 206.
Nhưng chờ ở phòng như vậy cũng nhàm chán, cho nên, Tưởng Lan vừa rời đi, Lâm Cẩm Vân cũng theo sau đó.
Cô đương nhiên sẽ không ngu ngốc chạy đến công trường để bị ăn mắng, mà là bắt xe đến một khu mua sắm gần đó dạo một vòng, lúc trở lại khách sạn thì, trên tay xuất hiện hai cân len sợi màu đỏ và một túi kim móc.
Cô mua len sợi loại rời, sau khi trở về phòng liền đóng kín cửa ra sức quấn len sợi thành cục.
Buổi trưa khi Tưởng Lan mang cơm trở lại, liền thấy cảnh tượng như vậy:
Trên giường chất đầy những quả len tròn màu đỏ, mà Lâm Cẩm Vân, người bị bao quanh bởi một mảng màu đỏ này, đang miệt mài cố gắng tháo một đoàn len đang bị rối.
"Ngươi buổi sáng chạy đi mua cái này hả?"
Lâm Cẩm Vân đang bận trong tay, nên chỉ quan tâm đến phiền phức của bản thân, nghe thấy Tưởng Lan trở lại lập tức ngẩng đầu than khóc: "Làm sao bây giờ? Cái nút thắt này tháo không ra, đều gần mười phút rồi. . ."
"Ai ~ " Tưởng Lan bất đắc dĩ thở dài, duỗi tay cầm lấy cục len trong tay cô, "Được rồi, đợi lát nữa ta tới làm đi, trước tới dùng cơm ha."
"Nga."
Ăn cơm xong hai người bắt đầu xử lý len sợi. Tay Tưởng Lan rất khéo léo, chưa được vài phút đã đem nút thắt len
lớn gỡ ra chỉnh tề.
Lâm Cẩm Vân thấy bội phục, khen: "Lan Lan nhà chúng ta thật lợi hại."
Lan Lan.
Tưởng Lan nhớ tới lúc cao trào tối hôm qua, cô kêu chính là cái tên thân mật này, gương mặt lập tức nhuốm màu của đám len kia, vội vàng lãng sang chuyện khác quở trách: "Cũng thật ngốc nghếch, nếu đã ra ngoài, thế nào ngay cả vé xe cũng không nhanh chóng mua?"
"Đúng a, thế nào quên mất." Cô suy nghĩ một chút, lập tức liền đề nghị: "Chúng ta bây giờ cùng nhau đi mua đi?"
"Để ta đi, ngươi còn bệnh, đừng chạy loạn nữa."
"Khỏi bệnh rồi, ta sáng nay ra ngoài phơi nắng, mũi thoáng cái liền thông."
"Không được, ngươi giọng nói còn rất nặng, chút nữa uống thuốc liền phải đi ngủ một giấc, không cho phép lại chạy loạn."
"Nga."
Lâm Cẩm Vân bĩu môi, bất đắc dĩ tiếp nhận cái an bài này.
Quấn len sợi được mười phút, máy nhắn tin đột nhiên vang lên.
Lâm Cẩm Vân cầm lấy nhìn, là dãy số của Hứa Tiểu Phong, liền đi xuống lầu mượn điện thoại gọi.
"Uy?"
"Uy? Tiểu Phong, là ta."
"Gọi lại thật nhanh nha, còn đang ở Thâm Quyến đúng không?"
"Ừ, còn đang ở, phải đợi mấy ngày nữa mới trở về."
"Không nỡ đi đúng không, nếu không thì ở lại Thâm Quyến luôn đi. Ở đây vô cùng tốt, là tuyến đầu của đổi mới, cơ hội vô hạn."
"Ta cũng không phải là nhân tài kinh doanh gì, đúng rồi, ngươi tìm ta có việc gì sao?"
"Không có việc gì, chỉ hỏi xem ngươi trở về chưa, dù sao ngày mai ta cũng phải đi mua vé, nếu như người chưa trở về thì nhân tiện mua giúp ngươi."
"Cảm tạ a. Ngươi ngày nào thì về?"
"Hai mươi, còn ngươi?"
"Hai mươi ba."
"Trễ như thế a. Ôi chao, dù sao cũng còn mấy ngày nữa, không bằng đêm nay hẹn nhau đi ăn bữa cơm, thế nào? Tưởng Lan ở với ngươi đi, các ngươi cùng đi. Lần trước ăn vội vội vàng vàng, lần này ba người đồng hương chúng ta ăn một bữa đồ Quảng Đông thật ngon đi."
Lâm Cẩm Vân nghe vậy vừa xúc động vừa cảm kích, cô hoàn toàn quên mất mình vừa mới bị viêm loét dạ dày. Vả lại hai ngày qua vẫn luôn ăn canh trong nhạt nhẽo, cô đã sớm muốn ăn những thứ này, liền đáp ứng nói: "Đề nghị này thật tốt, nhưng mà phải để ta mời khách."
"Được, ta làm chủ, ngươi tính tiền."
"Hảo. Nếu không tạm định tám giờ tối mai, có thể chứ?"
"Có thể. Ta tìm quán ăn, tìm xong liền báo địa điểm cho các ngươi."
"Ừ, được, cứ quyết định như vậy đi."
"Ừ, tạm biệt."
"Tiểu Phong, chờ một chút."
"Còn việc gì sao?"
"Cám ơn ngươi."
"Được rồi được rồi, hai chữ cảm ơn này ta đều nghe chán rồi, ngươi không biết hiện tại thứ kém giá trị nhất chính là cảm ơn sao? Ngươi vẫn là chuẩn bị cho tốt để ta chủ trì một chầu đi ha ha."
Lâm Cẩm Vân cười nói: "Được được, mặc cho xâu xé."
Nửa tiếng sau, Tưởng Lan mua vé trở về.
Lâm Cẩm Vân liền đem chuyện Hứa Tiểu Phong trợ giúp mình tìm nàng cùng với chuyện mời khách nói cho nàng nghe.
Cô đương nhiên là thêm mắm thêm muối mà nói một hồi, cũng nói bữa cơm này không thể không đi.
Tưởng Lan không nghĩ ra lý do phản đối, chỉ trả lời đồng ý đi cùng cô, dù sao gặp mặt ăn uống ngược lại là thứ yếu, canh chừng không cho Lâm Cẩm Vân ăn uống lung tung mới làm quan trọng.
Đảo mắt liền tới buổi tối hôm sau.
8 giờ mười phút, hai người đến nhà hàng Sán Phúc đã giao hẹn, Hứa Tiểu Phong chờ ở cửa từ trước, đang ở phía xa xa vẫy tay ra hiệu với hai người.
Hai người vội vàng nghênh đón, Lâm Cẩm Vân áy náy mở miệng nói: "Xin lỗi xin lỗi, đến muộn rồi. Xe buýt không dễ chờ, ngươi chờ rất lâu rồi phải không."
"Không lâu, cũng mới vừa tới mấy phút trước." Hứa Tiểu Phong nói rồi nhìn qua Tưởng Lan bên cạnh, cười chào: "Tưởng Lan."
Tưởng Lan nhanh chóng liếc nhìn phía bên trái của hắn, sau đó lại thu hồi ánh mắt cười đáp: "Tiểu Phong, nhĩ hảo."
"Nhĩ hảo."
Hai người chào hỏi vừa khách sáo vừa nhạt nhẽo, giống như hai lão cán bộ, Lâm Cẩm Vân cảm thấy không tự nhiên, vội vàng đưa hộp quà trong tay cho Hứa Tiểu Phong, chen vào nói: "Tiểu Phong, cái ví da này là ta và Tưởng Lan cùng nhau chọn, ngươi đừng ghét bỏ."
"Đây là để làm gì? !" Hứa Tiểu Phong nhanh chóng từ chối: "Không được không được, cái này không thể nhận. Ngươi sẽ không đem lời trong điện thoại của ta coi là thật đi, ta đó là nói giỡn a."
"Ta biết ngươi là nói giỡn, nhưng ta rất là nghiêm túc mà muốn cảm tạ ngươi, nhanh nhận lấy đi."
"Không được không được, cái này. . .Nếu như nhận lấy, ta đây coi thành cái gì ? Không được, ngươi mau cất đi."
"Thành bằng hữu ta a, bằng hữu tặng một lễ vật cũng không được sao?"
"Không phải, ngươi cũng quá khách khí rồi, ta không thể nhận."
Hứa Tiểu Phong còn đang từ chối, Tưởng Lan thấy thế cũng giúp Lâm Cẩm Vân khuyên nhủ hắn: "Tiểu Phong, nhận lấy đi, chúng ta lựa chọn thật lâu."
Lâm Cẩm Vân nhanh chóng phụ họa: "Tưởng Lan rất kén chọn, lôi kéo ta nhìn ba nơi mới chọn được cái này, ngươi nhẫn tâm lãng phí một phen khổ cực của chúng ta sao? Còn nữa, ta thực sự rất là đói. Hứa tổng, làm phiền ngài một chuyện được không, nhận lễ vật này đi, để ta vào trong ăn chút gì đó, có thể chứ?"
Đã nói đến nước này, Hứa Tiểu Phong cũng chỉ ngượng ngùng mà nhận lấy cái ví da này.
Ba người lúc này mới bước vào nhà hàng.
Hứa Tiểu Phong đã gọi hai món đặc sản ở đây, rồi kêu hai người gọi thêm vài món nữa.
Lâm Cẩm Vân đương nhiên là không có tà tâm, vừa cầm thực đơn liền đưa qua cho Tưởng Lan.
"Ngươi tới chọn đi, ta đều có thể ăn."
Nửa câu sau còn cố ý nhấn mạnh, chọc cho Tưởng Lan yên lặng nhìn cô một cái, mới tiếp nhận menu lật nhìn.
Nhưng lật qua vài trang, nàng cũng không có mở miệng chọn món gì.
Điều này khiến cho Hứa Tiểu Phong nhất thời khẩn trương, dù sao nhà hàng này là hắn chọn, vì vậy vội vàng cùng Tưởng Lan giải thích: "Món đặc sản đều ở mấy tờ phía trước, nếu như không thích, mấy tờ phía sau cũng có những món khác. Nếu như. . .Nếu như đều không thích, chúng ta đổi một nhà hàng khác cũng được."
"Sẽ không, nhà hàng này vô cùng tốt." Tưởng Lan khách khí nói, đột nhiên thấy trang cuối cùng có món nàng mong muốn, bất chợt tươi cười, "Ta đây gọi một nồi cháo cá phi lê và cá mú hấp đi. Những món khác ta sẽ không gọi, Tiểu Phong ngươi tới đi."
Hứa Tiểu Phong đề nghị: "Khẳng định muốn cháo sao? Cháo nhà hàng này cũng như những chỗ khác, hay là đổi qua cơm chiên hải cẩm đi? Món này cũng không tệ."
Lâm Cẩm Vân vội vàng thay Tưởng Lan trả lời hắn: "Dạ dày ta không được tốt lắm, gần đây lại bị cảm, không dám ăn nhiều dầu mỡ."
Nhìn thoáng qua sắc mặt của hai người, Hứa Tiểu Phong liền biết được nội tình: "Đều có thể ăn được" chỉ là Lâm Cẩm Vân hấp hối giãy dụa, có Tưởng Lan ở đây, vẫn phải là đàng hoàng ăn kiêng.
Thật là sợ vợ a. . .Nhưng hắn đương nhiên sẽ không vạch trần, như vậy sẽ không biết điều a, hôm nay đến là cùng đồng hương liên hoan, chỉ cần giữ đúng cái vị trí này, thấy cũng coi như không thấy, biết cũng coi như không biết.
Vì vậy, hắn lại gọi thêm một con vịt quay và một đĩa rau mùa, lúc này mới kêu phục vụ bên cạnh ghi thực đơn.
Chỉ chốc lát sau, món ăn lần lượt bày lên bàn, ba người bắt đầu vừa ăn vừa nói chuyện.
Hứa Tiểu Phong và Lâm Cẩm Vân trò chuyện một hồi liền khơi lên chuyện xưa, từ khi ngồi vào chỗ vẫn chưa dừng chủ đề đó, Tưởng Lan dĩ nhiên là không chen vào.
Nàng cũng không để ý, chỉ lẳng lặng nghe hai người nói chuyện, trong mắt trước sau vẫn giữ một nụ cười thản nhiên, lúc nhìn về phía Hứa Tiểu Phong, là nụ cười lễ phép, là thân thiện, mà khi nhìn về phía Lâm Cẩm Vân, nụ cười này liền thành cưng chìu cùng yêu thích.
Nàng tất nhiên là biết rõ cân nhắc giữa nới lỏng và xiết chặc, kiểm soát việc nắm thả, giống như nấu ăn vậy, lửa lớn món ăn sẽ bị cháy, lửa nhỏ món ăn sẽ không chín. Cho nên, đến thời điểm Lâm Cẩm Vân nổi bật, nàng vĩnh viễn sẽ không tranh giành không biểu lộ, cạm nguyện làm nền hoặc ẩn nấp.
Điều này có lẽ, chính là hình thức nàng yêu một người đi.
So với Lâm Cẩm Vân lửa nóng, nàng càng giống ly nước ấm 40 độ hơn, vô luận là uống thuốc hay là pha mật ong, nó sẽ luôn là chiếc ly phù hợp nhất.
Thậm chí đắng hay ngọt, nó đều tình nguyện làm, chỉ cần ngươi yêu cầu. . .
Còn dư lại năm ngày, nói dài cũng không dài, đối với Tưởng Lan mà nói, bất quá là đan một cái áo len.
Nhưng đối với Lâm Cẩm Vân có thể nói dài cũng là rất dài, chính là ăn năm ngày cháo gạo, cùng với bốn đêm liên tiếp không có tiến hành "Giao lưu chiều sâu."
Thể xác và tinh thần của Lâm Cẩm Vân mấy ngày này đều song tu, trong ngoài đều là trống rỗng, sớm đã có oán giận.
Thật vất vả chịu đựng đến ngày 22, cũng là ngày cuối cùng hai người ở Thâm Quyến. Tâm tư Lâm Cẩm Vân ngứa ngáy khó nhịn, từ sáng sớm đã bắt đầu có những động tác mờ ám.
Nhưng ngày hôm nay Tưởng Lan bận rộn, nàng trước khi rời đi phải cùng đốc công đối trướng sổ sách, phải quét tước lều cơm, còn phải đem nhân viên tạp vụ đến chợ bán thức ăn một chuyến. . .Nói chung là một khắc cũng không rảnh rỗi, chờ làm xong việc trở về khách sạn tắm rửa sạch sẽ, đã vắt hết sức lực của nàng rồi.
Không nghĩ tới, vừa mới lên giường Lâm Cẩm Vân liền dính vào, ôm nàng hướng trên mặt không ngừng "Yum yum"
Tiếp theo, "Yum yum" biến thành " Uh uh."
Sau đó "Uh uh" biến thành:
"Ai~ ai~, đừng làm rộn! Không được!"
"Vì sao không được? Mấy ngày nay ngươi đều cho ta ăn nhạt, dù sao cũng phải ở phương diện khác bồi thường ta một chút đi."
"Không được, chuyến tàu ngày mai là sáu rưỡi a, chúng ta phải dậy sớm."
"Ta dậy được, ngươi yên tâm."
"Ngươi thức dậy được nhưng ta dậy không nổi, hôm nay bận rộn một ngày, còn lại chút sức lực này, đừng. . .lăn lộn nữa."
"Vậy ta đây nhẹ chút."
Nói liền lại vùi đầu trên người Tưởng Lan tiếp tục "Yum yum".
Tưởng Lan cũng không chìu theo cô, đưa tay đẩy đầu cô, "Không được, đừng làm rộn."
Lâm Cẩm Vân nổi lên ngang bướng, đột nhiên bắt lấy hai cánh tay nàng thô bạo nói: "Ta cho ngươi biết, ngươi không cho ta chạm đúng không? Vậy ta đây liền. . ."
Tưởng Lan bị cô niết đau, cũng có chút nóng nảy, trừng mắt cô, hỏi: "Vậy ngươi liền thế nào?"
Nguy rồi, sinh khí!
Lâm Cẩm Vân thoáng cái liền trẹo lưỡi, "Ta đây liền. . .Liền muốn chút ngon ngọt?"
Lúc này giọng điệu biến thành thương lượng khiến Tưởng Lan bật cười, bất đắc dĩ nói: "Vậy ngươi chọn một chỗ, eo trở lên, ba phút."
"Tốt."
Cô chọn "Uh uh", sau ba phút, tắt đèn ngủ. . .
Hôm sau hai người đều không ngủ quên, đúng giờ ngồi trên tàu hồi hương.
Sau mười bảy tiếng, xe lửa đúng giờ đến thành phố.
Xuống tàu đã là đêm khuya, sau khi Lâm Cẩm Vân gọi điện thoại báo bình an, liền lôi kéo Tưởng Lan đi tìm một khách sạn gần nhà ga.
Ngủ một giấc đến mười giờ sáng hôm sau, hai người xuống lầu giải quyết bữa sáng đơn giản, sau đó trở về phòng bàn bạc chuyện sau này.
Một khi trở về thị trấn thậm chí là huyện thành, gặp nhau hết sức khó khăn, hai người đều nghĩ tới điều này, nhưng Lâm Cẩm Vân lại muốn tranh thủ một một chút.
"Vẫn là có thể gặp nhau, tỷ như mỗi tuần hẹn gặp ở trong huyện một lần?"
"Cẩm Vân, vẫn là chờ qua hết năm rồi tìm cơ hội gặp đi. Hiện tại không thể so với ở Thâm Quyến, nếu như muốn cùng một chỗ, thì cần phải thu liễm, đây cũng là cái giá phải trả nếu muốn đi con đường này. Chúng ta đều nhẫn nại một chút, có được không?"
"Ai~ có lúc ta thật muốn ở lại Thâm Quyến không cần về nữa, hoặc có thể ở trong thành phố cũng tốt, chỗ này không ai nhận thức chúng ta, không cần lo lắng nhiều như vậy."
"Nhà của ngươi ở trấn, sự nghiệp ở trong huyện, lại muốn ở dài hạn trong thành phố, điều này sao có thể a?"
Nhắc tới sự nghiệp, ngực Lâm Cẩm Vân bổng dưng hư nhược, nhanh chóng đáp: "Ta chỉ là nói như vậy. Trên đời không có việc gì khó, chỉ cần chịu làm, nói không chừng ngày nào đó liền thành hiện thực a, tuy rằng rất khó, nhưng ta sẽ thử một lần. Nói chung, ta sẽ cố gắng ngươi cũng đừng nản chí, đừng vứt bỏ ta a."
Tưởng Lan thấy cô nói vừa chân thành vừa khẩn thiết, coi như biết là con đường phía trước gian nan nhưng cũng không muốn đả kích thời khắc quyết tâm này của cô, vội vàng cười nói: "Được được được, ta không nản lòng, cũng sẽ không bỏ rơi ngươi."
Nàng nghĩ đến cái gọi là "Nỗ lực" của Lâm Cẩm Vân hẳn là đi con đường thăng tiến, cũng biết cô là một người làm việc không biết ngừng nghỉ, vội vàng nhắc nhở cô: "Nhưng ngươi không nên quá ép mình, cảm thấy mệt mỏi phiền chán liền nghỉ ngơi một chút, việc cần phải hoàn thành, thân thể cũng phải khỏe mạnh. Còn có, không cho phép lại bỏ bữa."
"Ừ, ta nghe lời ngươi. Chỉ cần ngươi không rời khỏi ta, ta liền có lòng có lực có lý tưởng. Kỳ thực, thời điểm khó khăn nhất chúng ta cũng đều trải qua rồi, sau này chỉ biết càng ngày càng tốt, càng ngày càng hạnh phúc. Thực sự, ngươi tin ta."
Sự tự tin và lạc quan của cô rốt cuộc sau nhiều năm ngủ quên cuối cùng cũng thức tỉnh, nụ cười ngập tràn cả khuôn mặt, hiện ra thần thái sáng láng, chí khí của tuổi trẻ.
Giờ phút này, Tưởng Lan phảng phất thấy được Lâm Cẩm Vân của ba năm trước, đôi mắt trong trẻo, nụ cười ấm áp, khi nhìn về phía bạn thì, giống như một chùm nắng xuân sau cơn mưa vậy, mang theo ánh nắng tươi mát và độ ấm dễ chịu, khiến cho người ta không khỏi muốn tới gần, thậm chí, muốn cất giấu.
Giờ đây, nắng ấm lại đến, lần nữa vì nàng không sợ mưa gió mà lấp lánh.
Nàng không muốn cô phụ phần kiên cường và một lòng này, không bao giờ đắng đo nữa.
"Ta tin ngươi, ta vẫn sẽ tiếp tục tin tưởng ngươi."
"Ta không tin."
"Hử?"
"Ta không tin, trừ phi ngươi hôn ta một cái."
"Được."
. . . Hai người sau khi hẹn xong thời gian gặp mặt sau lễ tết, liền một trước một sau rời khỏi khách sạn, đi về nhà của mình. Tuy không muốn, nhưng cũng biết, chia cách ngắn ngủi là vì được gặp nhau lâu hơn.