Hôm sau, Lâm Vĩ Kiện rất sớm liền tới bệnh viện.
Hắn mang đến quần áo sạch cho Quách Xuân Lan cùng với bữa sáng cho mấy người, vừa vào phòng bệnh lại thấy Lưu Phượng ghé vào cuối giường ngủ, mà Lâm Cẩm Vân đang rửa mặt súc miệng cho Quách Xuân Lan.
Hắn nhìn thấy muội muội mình lúc này mặt mày xanh xao cùng với đôi môi khô khốc, tức giận đẩy người đang ngủ gà ngủ gật kia một cái, "Tỉnh tỉnh! Mấy giờ rồi còn ngủ, mẹ đều tỉnh dậy."
Lưu Phượng bị đẩy mạnh một cái liền giật mình, tỉnh lại, vô ý thức thầm thì: "Ôi chao! Ai a?"
Cô miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện chồng mình đang đứng trước mặt sừng sững nhìn xuống, sợ đến vội vàng ngậm miệng, lại quay đầu nhìn thấy Lâm Cẩm Vân đang muốn đi rót nước, vội vàng đứng dậy tiếp nhận cái chậu rửa mặt trong tay Lâm Cẩm Vân.
"Cẩm Vân, để ta để ta, ngươi cũng thật là, dậy cũng không gọi ta một tiếng?"
Lâm Cẩm Vân chỉ nói "Để ta là được rồi", Quách Xuân Lan lại ghét bỏ mà liếc mắt Lưu Phương, không nói gì.
Lâm Vĩ Kiện đem đồ mang tới bỏ vào ngăn kéo bên cạnh giường, xoay người hướng Lâm Cẩm Vân nói: "Cẩm Vân, ngươi mau đi về nghỉ đi, bên này có ta và tẩu tẩu ngươi là được rồi."
Lâm Cẩm Vân lại hỏi ngược lại hắn: "Nhị ca có khỏe không?"
"Ta giao phó Chu thẩm trước trông nom hắn vài ngày. Chu Mai và Chu Cường ngày hôm nay cũng ở nhà, hắn có bạn bồi, không có việc gì. Ngươi mau về nghỉ ngơi đi."
"Ta không sao."
"Không sao? Ngươi đi soi gương đi, cả khuôn mặt đều trắng xanh, một chút tinh thần đều không có, mau đi về nghỉ ngơi!"
Lúc này, Quách Xuân Lan cũng giơ tay lên đẩy Lâm Cẩm Vân một cái, miệng nói "Đi, đi"
Lâm Cẩm Vân cầm tay của mẫu thân nói: "Mẹ, ta đợi bác sĩ tới rồi đi, ta muốn nghe bác sĩ chuẩn đoán bệnh"
Quách Xuân Lan không muốn, còn đang không ngừng đẩy cô, Lâm Cẩm Vân làm thế nào cũng không chịu đi.
Một vị người thân của bệnh nhân cùng phòng nhìn không nổi nữa, cũng đi theo khuyên cô: "Cô nương, nên nghe lời mẹ của ngươi đi, đi ngủ một giấc rồi trở lại. Tối hôm qua ta mỗi lần tỉnh lại đều thấy ngươi ngồi bên giường nhìn chằm chằm, người cũng không thể thời gian dài không ngủ, chịu đựng không nổi đâu."
Lâm Vĩ Kiện nghe xong, sắc mặt lúc này trầm xuống, lôi kéo Lâm Cẩm Vân hướng đi ra khỏi phòng bệnh, "Đi đi đi, trở về ngủ đi!"
"Ca, ta lát nữa rồi trở về, ta muốn ở lại nghe chuẩn đoán bệnh, bác sĩ Lưu tám giờ rưỡi sẽ tuần phòng."
"Ta nghe xong nói cho ngươi biết cũng giống nhau. Mau trở về ngủ."
"Ta muốn chính tai mình nghe."
"Không được! Ngươi quay về ngủ cho ta."
Lâm Vĩ Kiện túm tay Lâm Cẩm Vân một đường kéo tới cửa cầu thang, sau khi buông tay ra liền ngăn chặn cô ở chỗ đó, không cho cô trở lại.
Lâm Cẩm Vân bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là đi xuống cầu thang, Lâm Vĩ Kiện sợ cô lại quay trở lại, đứng ở cửa sổ nhìn cô ra khỏi cửa bệnh viện mới xoay người hướng về phòng bệnh.
Trong lòng lo lắng bệnh tình của mẫu thân, Lâm Cẩm Vân mang theo cước bộ nặng nề mà trở về trường học.
Cô lấy chìa khóa ra muốn mở của ký túc xá, làm thế nào cũng cắm không chính xác chìa khóa vào ổ.
Cô mân mê một hồi, cửa lại đột nhiên được bên trong mở ra.
Tưởng Lan đang đứng ở sau cửa, nàng vươn tay vừa định đi kéo Lâm Cẩm Vân, còn chưa chạm được vào người cô, cô liền ngã vào trên người Tưởng Lan, ôm nàng không nói lời nào.
"Rất mệt mỏi đi." Tưởng Lan đau lòng ôm lấy Lâm Cẩm Vân hỏi: "Ăn bữa sáng chưa?"
Lâm Cẩm Vân lắc đầu.
Tưởng Lan liền lôi kéo cô đến bên giường để cho cô nằm xuống trước.
Nhưng vừa mới nằm xuống, cơn buồn ngủ liền ùn ùn kéo tới. . .
Một lát sau, Lâm Cẩm Vân cảm giác được có một đồ vật nóng hầm hầm lau chùi trên mặt mình, sau đó đến cái cổ, tiếp theo là tay.
Một lát sau, cô nghe được có người một mực bên tai kêu chính mình.
Cô rất không tình nguyện mà mở mắt, thấy Tưởng Lan đang bưng cái chén ở bên cạnh nhìn mình.
"Trước khoan ngủ, uống một chút sữa tươi rồi ngủ tiếp."
"Buồn ngủ"
"Uống hai ngụm rồi ngủ, được không?"
"Không tốt."
"Nghe lời, sáng sớm không thể không ăn cái gì, dạ dày sẽ khó chịu."
". . ."
Nhưng Lâm Cẩm Vân thực sự buồn ngủ không chịu được, không muốn lại phản ứng tiếp nữa, đơn giản liền nhắm mắt lại đi ngủ.
Vừa mới nhắm mắt lại, cô liền cảm giác trên môi có gì đó mềm mềm chạm vào.
Cánh môi bị cọ cọ hé ra, tiếp theo, một dòng chất lỏng ấm áp vị sữa nồng đậm từ từ chảy vào.
Cô thật thích mùi vị này, vô ý thức liền nuốt xuống.
Ngay khi cô vừa mới nuốt xuống liền đem miệng đi ngậm lấy hai cánh hoa mềm mại kia, quả nhiên lại hút được dòng sữa ấm tiếp theo, cùng với đó là một mùi thơm mát bay vào cổ họng, mùi thơm của sữa lan tràn khắp nơi.
Nhưng cô chung quy vẫn vô cùng buồn ngủ, như cũ không muốn mở mắt ra, liền như thế mặc cho ý thức hành sự.
Cứ ngoạm hút một hồi như vậy, cô rốt cục vẫn là không vực lại cơn buồn ngủ, thả lỏng môi rồi ngủ thật say.
Tưởng Lan đem khăn mặt lau một vòng sữa bên miệng Lâm Cẩm Vân, lại duỗi tay vuốt vuốt chùm tóc trên trán cô, tiếp theo liền lên giường ôm cô từ từ vào giấc ngủ.
Ngủ một giấc tỉnh lại, đã là ba giờ rưỡi chiều.
Trong vài lần Tưởng Lan thử đánh thức Lâm Cẩm Vân dậy, sau khi không thành công liền cũng để cô tùy ý ngủ.
Lâm Cẩm Vân tỉnh lại kinh sợ khi đã đến buổi chiều, cô lo lắng chuyện trong bệnh viện, lập tức luống cuống chân tay bắt đầu mặc quần áo.
Tưởng Lan thấy cô muốn đi, vội vàng kéo cô lại, yêu cầu cô phải cơm nước xong mới có thể đi.
Lâm Cẩm Vân lúc này mới cảm giác mình đói bụng, vì vậy liền ngốn nga ngốn nghiến mà ăn bữa trưa Tưởng Lan đã sớm hâm nóng đặt trong rương giữ nhiệt.
Thấy cô ăn sắp xong, Tưởng Lan đưa qua một cái túi lớn đặt trước mặt cô: "Cái túi này ngươi mang theo, bên trong có chăn và cái đệm. Ngươi đêm nay nếu như gác đêm, đem cái đệm lót trên ghế ngồi, chăn cầm đi đắp trên chân. Áo gió ta cũng bỏ vào bên trong cho ngươi, buổi tối nhớ kỹ nhất định mặc vào, đêm xuống sẽ lạnh."
Lâm Cẩm Vân nghe Tưởng Lan nói như vậy, đưa tay lật cái túi lớn. Cô xem cái đệm kia có chút quen mắt, lấy ra nhìn lần nữa mới phát hiện nó được dùng hai chiếc áo sơ mi ngắn tay cũ khâu lại với nhau, bên trong nhồi bông, liền hỏi nàng: "Ngươi tối hôm qua khâu?"
"Ừ"
Lâm Cẩm Vân lập tức quay đầu nhìn trên giường, quả nhiên thấy cái gối đầu kia của Tưởng Lan xẹp lép.
"Làm gì phá cái gối của mình để làm cái này, ta ngồi không cũng chả sao."
"Ghế trong bệnh viện cứng rắn, ngồi nhiều canh giờ thế nào chịu được? Nếu đã làm rồi thì liền dùng đi. Được rồi, tối hôm qua cái hộp giữ nhiệt kia ngươi nhớ phải mang về. Đêm nay ngươi trước đi căn tin bệnh viện ăn, sau khi mang hộp về rồi chứa cơm đi ăn, đồ ăn bệnh viện không rẻ, có thể tiết kiệm liền tiết kiệm một chút."
"Ừ"
"Mẹ, nàng. . .Thế nào rồi?"
"Không sao, đừng lo lắng."
Lời tuy nói như vậy, nhưng Tưởng Lan làm sao có thể không lo lắng, nhưng lúc này cũng chỉ có thể chịu đựng không hỏi tiếp nữa, sợ càng hỏi càng chọc Cẩm Vân khổ sở, chỉ nói câu "Vậy là tốt rồi."
Lâm Cẩm Vân ăn xong, mang theo túi đi ra ngoài, đi tới cửa lại cảm thấy lo lắng, xoay người nói với Tưởng Lan: "Ngươi ở nhà đợi, chỗ nào cũng đừng đi, không cho phép rời đi."
Tưởng Lan nhu hòa cười nói: "Ngốc, ta muốn đi tối hôm qua liền đi rồi, ngươi ngày hôm nay đâu còn gặp được ta."
Lâm Cẩm Vân lúc này mới yên tâm nhiều, cùng nàng nói tạm biệt liền đi đến bệnh viện.
Đến bệnh viện Lâm Cẩm Vân vừa để túi xuống liền kéo Lâm Vĩ Kiện đến hành lang, hướng hắn hỏi sáng sớm bác sĩ tuần phòng kiểm tra thế nào.
Kết quả vui có buồn có, vui chính là các chức năng khác của cơ thể Quách Xuân Lan đều bình thường, trúng gió là do tâm tình quá kích động mới tạo thành, đúng là ngẫu nhiên. Nhưng buồn chính là, trúng gió quả thực mang đến di chứng, tay chân bên trái Quách Xuân Lan đều không có lực, bác sĩ chuẩn đoán là liệt nửa người mức độ nhẹ.
Nghe được kết quả như vậy, Lâm Cẩm Vân tràn đầy hối hận, đem môi cắn ra máu.
Lâm Vĩ Kiện sợ đến nhanh chóng đi nắm gò má cô khuyên nhủ: "Làm gì vậy! Ngươi cắn chính mình có ích lợi gì?"
Lâm Cẩm Vân vẻ buồn rười rượi nói với Lâm Vĩ Kiện: "Mẹ là ta làm hại, ta nếu như không xung động như vậy, ta lúc đó nếu như theo chân mẹ đi ra ngoài, mẹ cũng sẽ không trúng gió."
"Đã như vậy, nói những cái này có ích lợi gì? Bác sĩ nói tình huống của mẹ có thể khôi phục, nhưng phải kiên trì luyện tập. Chớ tự làm khó dễ bản thân mình, giúp mẹ khôi phục mới là chuyện quan trọng."
"Ca, xin lỗi. Ta làm hại tất cả mọi người theo ta chịu tội. . .Ta thật là đáng chết."
"Được rồi, hai huynh muội không nói cái này nữa. Mau lau nước mắt, một hồi chớ để mẹ thấy." Hắn nhớ tới một việc, hỏi tiếp: "Tưởng Lan, ngươi cùng nàng rốt cuộc là tình huống gì?"
"Ta. . .Ta và nàng. . .Ca, ta sau này sẽ nói cho ngươi biết có được không? Ta hiện tại không muốn nói cái này, vừa nhìn thấy mẹ ta liền khó chịu, ta đây không có cách nào khác nói rõ với ngươi. Xin lỗi, ca."
Lâm Vĩ Kiện thở dài, nói với cô: "Ngươi không nói ta cũng không ép ngươi, thế nhưng ngươi nên biết, nàng cầm tiền trong nhà, trốn liền trốn mấy tháng. Người như vậy tuyệt đối không phải người tốt lành gì, ngươi đừng có dây dưa với nàng, nhà của chúng ta không chào đón người như thế."
Lâm Cẩm Vân không có nói gì.
Lâm Vĩ Kiện ép hỏi cô: "Có nghe hay không?"
"Trong lòng ta hiểu rõ."
Lâm Cẩm Vân không muốn lại nghe tiếp, lau lau nước mắt đi vào phòng bệnh.
Lâm Vĩ Kiện biết cô không hẳn nghe lọt được, nhưng cũng không muốn ép cô quá chặc, liền không nói nhiều, đi vào theo.
Tâm tình của Quách Xuân Lan cũng không vui, sau khi biết được chính mình liệt nửa người ở mức nhẹ, bà cũng không muốn nói nhiều.
Nhìn lên thấy Lâm Cẩm Vân đi đến, bà lập tức đưa mắt nhìn về phía con gái mình, rất nhanh liền thấy trên mặt con gái mình tràn đầy áy náy và tự trách.
Loại ánh mắt này khiến Quách Xuân Lan mặc dù đau lòng, nhưng lại càng cảm thấy yên tâm.
Bà bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ bởi cảm nhận áy náy trong mắt Lâm Cẩm Vân, cảm thấy mình tuy rằng đã phải trả giá, nhưng chung quy vẫn là người chiến thắng, là người cuối cùng giữ được con gái mình, bà hiện tại đòi hỏi phải có bệnh tình này, có cái này mới có thể xiềng xích con gái bởi hiếu nghĩa.
Mà một đầu khác của xiềng xích lúc này nằm ở trong tay chính mình, bà phải trói nữ nhi, nắm nữ nhi, mang cô từng bước một thoát khỏi sự khống chế của nữ nhân kia.
Thời khắc bác sĩ thông báo bệnh tình mình, bà tê liệt ở trên giường nghĩ đến nhiều nhất chính là chuyện của con gái và Tưởng Lan. Bà lặng lẽ phát thệ trong lòng, tuyệt đối không cho Tưởng Lan đã trộm tiền lại còn cướp người, tuyệt đối không để cho nàng đến phá hư gia đình của mình.
Bà quyết định, phải lợi dụng thật tốt bệnh của mình để kiềm chế thân thể và tâm của con gái mình.
Từ hôm nay, Quách Xuân Lan liền ở trước mặt Lâm Cẩm Vân tỏ ra suy sụp và uể oải, không nói nhiều, cơm cũng không ăn nhiều.
Lúc đối mặt với Lâm Cẩm Vân, chuyện bà thường làm nhất chính là thở ngắn thở dài, hoặc là ép ra hai giọt nước mắt sau đó lại đưa tay lặng lẽ lau sạch.
Quách Xuân Lan là một bà mẹ thông minh, có thể đoán được Tưởng Lan vẫn còn ở ký túc xá qua việc Lâm Cẩm Vân mỗi ngày mang thức ăn tới, liền đơn giản cự tuyệt ăn thức ăn cô mang tới, Lâm Cẩm Vân không thể làm gì khác hơn là đi căn tin bệnh viện mua thức ăn khác cho bà.
Quách Xuân Lan cũng mặc kệ con gái phải đi nhiều chuyến hay tốn nhiều tiền, chỉ muốn xem biểu hiện của con gái mình, ngực cảm thấy tự tin rằng trận chiến này mình có thể thắng Tưởng Lan.
Gừng càng già càng cay, khổ nhục kế của Quách Xuân Lan có thể coi là dùng rất thành công.
Lâm Cẩm Vân đối với mẫu thân cực kỳ che chở, hầu hạ bà chẳng biết mệt mỏi, làm cho bà vui vẻ.
Cô đã xin nghỉ phép, buổi tối mỗi ngày đều ở lại trong bệnh viện, sáng sớm sau khi trở lại ký túc xá thường hay ngã đầu đi ngủ, sau khi tỉnh ngủ lại vội vã đuổi đến bệnh viện, căn bản là không có cơ hội trao đổi cùng Tưởng Lan nhiều, càng không cần nói đến thân cận.
Năng lượng của cô hoàn toàn bị bệnh tình của Quách Xuân Lan chiếm giữ, không phải là không muốn chia tinh lực ra cấp cho Tưởng Lan, mà căn bản là không có thời gian và khí lực dư thừa.
Tưởng Lan hiển nhiên là không có một tí oán giận và bất mãn nào, ngược lại càng thêm lo lắng bệnh tình Quách Xuân Lan. Nàng hỏi Lâm Cẩm Vân vài lần, nhưng chỉ đều nhận được một câu có lệ "Không có chuyện gì". Nàng có thể nhìn ra được mấy ngày nay Lâm Cẩm Vân gầy đi, cực kỳ đau lòng, từ chối công việc của Trương đầu bếp hai lần, một tuần đều không ra khỏi cửa, chỉ một lòng một dạ chờ ở ký túc xá, chờ Lâm Cẩm Vân trở về ăn cơm nóng canh nóng nàng nấu.
May mắn thay, sau hai tuần hành hạ như thế, Quách Xuân Lan rốt cục xuất viện, tuy rằng có thể tự mình đi lại, nhưng chỉ đi lảo đảo, chầm chậm.
Lâm Cẩm Vân vẫn còn lo lắng, nên quyết định thứ bảy cùng đi về nhà chăm sóc mẫu thân.
Quách Xuân Lan rất hài lòng biểu hiện của cô, hiển nhiên là không có cự tuyệt. Bà thậm chí nghĩ tới Tưởng Lan hai ngày này đều không thấy được con mình, liền không khỏi cảm thấy vui sướиɠ. Nếu không phải Lâm Cẩm Vân thứ hai còn phải trở lại trường đi làm, bà ước gì con gái mình mỗi ngày đều ở trong nhà không cần trở về.
Bà rất tự tin mình có thể cười đến cuối cùng.