Nghịch Ái

Chương 47: Giấc mơ trở thành sự thật.

Mở cửa, Lâm Cẩm Vân đang đứng ở ngoài cửa, trong tay cầm ba cái cà men bằng nhôm, một cái ly tráng men.

Tưởng Lan vội vàng tiếp nhận đồ trong tay cô, nói: "Thế nào về sớm như vậy?"

"Sợ ngươi đói a, tiết thứ tư không có lớp liền đến nhà ăn mua cơm."

Lâm Cẩm Vân thấy nàng vẫn còn ngây người đứng ở cạnh cửa, kéo nàng một cái, đóng cửa lại, xoay người cười hỏi nàng: "Làm sao vậy? Ngủ đến choáng váng?"

"Không có, ta vừa nằm mơ."

"Mơ thấy gì?"

"Giấc mơ không tốt lắm, không nói."

"Gặp mộng phải nói ra thì mới không trở thành sự thật, nói một chút đi. Đến, vừa ăn vừa nói."

Tưởng Lan suy nghĩ một chút, quyết định vẫn là nghe theo Lâm Cẩm Vân, lúc ăn cơm đem mộng nàng mơ thấy được nói qua một lần.

Lâm Cẩm Vân nghe xong lại nói: "Đây là mộng đẹp a, ngươi cuối cùng điều không phải nhìn thấy ta sao?"

"Ta không biết người nọ có phải là ngươi không, chỉ cảm thấy rất giống ngươi."

"Vậy chính là ta a, còn nói muốn cưới ngươi, không phải ta còn có thể là ai a?"

Tưởng Lan vừa nghe xong, mặt đỏ như quả cà chua trong bát, sẵng giọng với Lâm Cẩm Vân: " "Cưới" này với "Lấy" kia không phải cùng một ý nghĩa."

"Trong tiếng Trung cổ đại chính là cùng một ý nghĩa, có thể sử dụng thay thế. Loại thủ pháp này gọi là giả tá(*) "

(*) Giả tá: tức là mượn một chữ mà dùng với nghĩa khác.

"Ta nói không lại ngươi."

"Nói thế nào đi nữa thì đây cũng là mộng đẹp a."

"Mộng đẹp đã nói ra, không phải sẽ không thành sự thật?"

Lâm Cẩm Vân nghe xong lại ngây ngẩn cả người, ban đầu vốn định an ủi Tưởng Lan, không nghĩ sẽ thành như vậy.

Cô lập tức đặt chén cơm xuống, nói với Tưởng Lan: "Nói bậy, nhất định có thể trở thành sự thật."

Tưởng Lan không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm bàn cơm trước mặt đờ ra, vẫn một bộ dạng sợ hãi như cũ.

Lâm Cẩm Vân sợ nàng suy nghĩ nhiều, chìa tay chọc gương mặt Tưởng Lan một cái nói: "Nếu không, buổi trưa chúng ta đi đến chỗ kia đi."

"Đi đâu? Đi làm gì?"

"Ngươi đi thì sẽ biết."

"Thần bí như vậy a?"

"Người yêu ta nói, giữ một chút thần bí mới coi như là kinh hỉ."

"Ba hoa!"

Tưởng Lan nhéo nhéo mũi Lâm Cẩm Vân, cười đến cưng chiều.

Kết quả, buổi trưa Lâm Cẩm Vân đem theo Tưởng Lan đi đến một cửa tiệm chụp ảnh.

Tưởng Lan cơ bản đã đoán được Lâm Cẩm Vân muốn làm gì, lại không nghĩ rằng cô có thể trực tiếp mà cùng nhϊếp ảnh nói ra khỏi miệng những lời như vậy: "Sư phụ, giúp chúng ta chụp hai bức ảnh, 2 inch, loại giống như trên giấy hôn thú."

Tưởng Lan nghe xong, bị dọa đến vội vàng thò ta nhéo nhéo tay của Lâm Cẩm Vân, Lâm Cẩm Vân lại lơ đểnh cười cười.

Lơ đễnh không chỉ có Lâm Cẩm Vân mà còn có nhϊếp ảnh gia.

Có lẽ là đã từng thấy qua rất nhiều khách hàng đến chụp ảnh, nên chỉ coi các nàng là hai tỷ muội thân thiết, "Muốn nền đỏ sao?"

"Ừ, nền đỏ."

"Có cần lấy gấp không? Giá 50 xu, trưa mai là có thể lấy."

"Lấy gấp."

"Ừ, vậy hai vị chỉnh sửa cổ áo và tóc một chút, sau đó ngồi xuống cái ghế trước mặt ta."

Vì vậy hai người giúp đối phương kiểm tra khuôn mặt và áo quần.

Tưởng Lan không vừa ý dúm tóc vểnh lên trước trán Lâm Cẩm Vân, ấn thế nào cũng không ghìm lại được.

Nàng sốt ruột đến mức không thèm chú ý đến những thứ khác, đưa tay lấy một chút nước bọt dùng lực đè một cái, cuối cùng mới đem dúm tóc đó cố định được.

Nhϊếp anh gia điều chuẩn bị dụng cụ xong, ngẩng đầu vừa lúc nhìn thấy một màn này, cười nói: "Hai tỷ muội thật thân mật a."

Tưởng Lan lúc này mới phản ứng được còn có nhϊếp ảnh gia ở đây, khuôn mặt đỏ lên.

Lâm Cẩm Vân nhìn thấy nàng xấu hổ, còn cố ý giở trò xấu, nắm lấy tay nàng, len lén cong ngón trỏ hướng tới lòng bàn tay nàng vẽ hình trái tim.

Một ánh mắt quét tới.

Lâm Cẩm Vân lập tức liền thu lại động tác, thành thành thật thật theo Tưởng Lan ngồi xuống trên ghế.

Hai người theo chỉ thị của nhϊếp ảnh gia điều chỉnh tốt tư thế, nghiêm chỉnh ngồi thẳng, đầu hơi hơi nghiêng về đối phương, đồng thời môi nhếch lên hướng về phía ống kính mỉm cười.

Nhϊếp ảnh gia ra lệnh một tiếng: "Ba, hai, một!"

Một thanh âm răng rắc vang lên, dúm tóc đột nhiên lại vểnh lên một lần nữa, vừa vặn nhϊếp ảnh gia nhấn nút chụp.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn, có chút buồn cười, nhưng lại không có hé môi. Đầu tiên là, cảm thấy dúm tóc này vểnh lên khoảng rộng cũng không lớn, nhưng vì hai người lúc này bộ dáng tươi cười ngọt ngào và quá mức tự nhiên, thói quen nghề nghiệp khiến hắn không muốn vì một dúm tóc vểnh lên này mà bỏ lỡ bộ dáng tươi cười khó có được này. Vì vậy hắn liền nhấn nút chụp hai lần, nhanh chóng lưu lại khoảnh khắc ngọt ngào của hai người.

Hai người trả tiền lấy hóa đơn, vui vẻ đi trở về.

Trên đường.

Lâm Cẩm Vân trêu ghẹo nói: "Lần này rất cao hứng phải không?"

"Ừ, thật cao hứng."

Lâm Cẩm Vân thấy Tưởng Lan vui vẻ, tâm tư lại nổi dậy, hỏi: "Ngày kia là thứ bảy, không bằng chúng ta đi ra ngoài chơi một chuyến đi? Hai ta gần đây đều rất bận rộn, vẫn luôn không có đi ra ngoài."

Tưởng Lan suy nghĩ một chút, đồng ý, "Vậy chúng ta đi đâu đây?"

Nàng lại nghĩ đến tình hình hiện tại, vội vàng bổ sung: "Đừng ở trong huyện thành, quá công khai. . ."

"Ngươi đừng khẩn trương, muốn đi chơi khẳng định là đi thành phố hoặc là thành phố lân cận, hơn nữa huyện thành này cũng có gì thú vị để chơi chứ."

"Hay là đi thành phố đi."

"Cũng được, thành phố cũng có rất nhiều địa điểm thú vị, vườn bách thú, công viên, hồ Đại Đông. Chúng ta dành một ngày để chơi quanh đó, sau đó đi thành phố Bạch Phượng Hoàng ăn cơm Tây, ta nghe đồng sự nói cafe và bò bí - tết ở đó đặc biệt ngon, còn có cái gì kêu là bánh kem dừa, nghe nói còn phải xếp hàng mới có thể mua được. Ta còn chưa ăn qua cơm Tây, luôn muốn đi một lần."

"Ta cũng chưa ăn qua cơm Tây."

"Vậy chúng ta hai cái A Phượng quê mùa ở nông thôn cũng chạy theo thời thượng, đi nếm thử mùi vị cơm Tây đi."

Tưởng Lan bị cô chọc cười, vui cười hớn hở đáp: "Ta mới là A Phượng quê mùa ở nông thôn, ngươi đâu phải vậy."

"Vậy ta chính là A Long. Long kết hợp Phượng."

"Được rồi, đi là được, cái gì A Long A Phượng, thật quê mùa."

"Ha ha." Lâm Cẩm Vân cũng cảm thấy buồn cười, mặt mày hớn hở nói: "Chúng ta lần này đi ra ngoài chơi nhất định phải chụp ảnh. Không chỉ lần này, từ nay về sau, chúng ta phải chụp rất nhiều rất nhiều ảnh chung với nhau."

"Được."

"Sau khi trở lại đi mua cuốn album ảnh, chuyên dùng để lưu giữ ảnh chụp chung của hai ta sau này."

"Được."

Hai người đều rất vui vẻ, một đường cười nói trở về ký túc xá.

Trở lại phòng 309, mới đóng một cánh cửa lại, Tưởng Lan lại đột nhiên đem Lâm Cẩm Vân đè ở trên cửa hôn xuống.

Đây thật sự là cây vạn tuế ra hoa, người câm biết nói chuyện.

Lâm Cẩm Vân nhưng cũng không kịp kinh ngạc, cô biết rõ lúc này so với kinh ngạc, đáp lại mới là điều quan trọng nhất.

"Ưʍ. . ."

"Ngô. . ."

"Cẩm Vân."

"Làm sao vậy?

"Ngươi buổi chiều. . .Mấy giờ lên lớp?"

"Tiết thứ 2 có lớp, còn một tiếng rưỡi nữa. Không vội, ngươi từ từ tới."

"Đáng ghét. . ."

Tối hôm đó, hai người quả thật đi cửa hàng bách hóa mua một album ảnh thật lớn dày 12 inch trở về, lại vô cùng cao hứng thảo luận một phen sắp xếp lộ trình cho ngày kia, vui vẻ hàn huyên cho tới mười giờ mới ngủ, ngay cả bộ dáng ngủ giống như đều mang theo dáng vẻ cười nhạt.

Ngày hôm sau là thứ sáu, Lâm Cẩm Vân còn phải đi làm, Tưởng Lan một mình đi cửa hiệu lấy ảnh chụp.

Nàng lấy được ảnh chụp liền tỉ mỉ xem, lập tức cười vui vẻ.

Trong hình hai người đều cười đến ngọt ngào, thân mật, chỉ là trên trán Lâm Cẩm Vân có một dúm tóc hơi hơi vểnh ra, vừa buồn cười vừa đáng yêu.

Nhϊếp ảnh gia cũng không nghĩ tới dúm tóc vểnh ra kia lại rõ ràng như vậy, có chút áy náy khi đó không hỏi trước ý kiến của hai người, hắn sợ Tưởng Lan để bụng, liền đưa ra ý kiến cho nàng chụp lại không lấy tiền.

Tưởng Lan lại lắc đầu, "Không cần chụp lại, ngài chụp rất tốt, bản ảnh chụp này ta rất thích."

Nàng quả thực vô cùng thích, trên đường trở về thỉnh thoảng lại lấy ảnh chụp trong túi ra nhìn, nụ cười trên mặt từ đầu đến cuối cũng không mất đi.

Đi một chút dừng một chút lúc trở lại ký túc xá thì cũng gần đến giờ tan làm của Lâm Cẩm Vân, Tưởng Lan đem túi ảnh chụp đặt xuống trên bàn, sau đó đi đến ban công để nấu ăn.

Lúc 11:45, Lâm Cẩm Vân đúng giờ tan lớp trở lại ký túc xá.

Cô vừa vào cửa liền thấy túi ảnh chụp trên bàn, lập tức lấy ảnh chụp ra nhìn.

"Ơ? Tóc sao lại vểnh ra thế a?"

Tưởng Lan bưng đĩa đồ ăn vừa mới nấu xong đi ra, thấy cô đang nhìn ảnh chụp, cười nói: "Dúm tóc này của ngươi thực sự là quá ngoan cố rồi, bất quá lại rất khả ái a."

"Chúng ta hay là chụp lại đi, cảm thấy ngốc ngốc, giống như Astro Boy."

"Đừng chụp lại nữa. Ta lại thích bản chụp này, ngươi không muốn liền đưa hết cho ta là được rồi."

"Ai nói ta không muốn, ta muốn."

Lâm Cẩm Vân nói phải đi tìm túi tiền của mình, dự định trước bỏ một tấm hình vào trong bóp tiền của mình.

"Cái này không vội, trước nhanh đi đem súp trứng trong nồi đổ ra, chín quá uống không tốt."

"Được rồi."

Lâm Cẩm Vân không thể làm gì khác hơn là trước cầm ảnh chụp trong tay và bóp tiền đặt lại xuống bàn, vội vàng chạy đến ban công giúp đỡ.

Lúc này, cửa đột nhiên lại bị đập vang in ỏi.

Lâm Cẩm Vân lẩm bẩm một câu "Ai a? Sao lại đập liên tục như vậy" đang muốn xoay người lại đi mở cửa, Tưởng Lan đã sớm hơn cô một bước đi tới mở cửa. . .

Lạch cạch ----

Đĩa tráng men nặng nề rơi xuống sàn nhà.

Lâm Cẩm Vân nghe được tiếng vang liền quay đầu nhìn về phía cửa, chỉ thấy được Tưởng Lan đang đứng ở trước cửa không nhúc nhích.

Trên mặt đất một mảnh hỗn độn, những mảnh vỡ từ chiếc đĩa, nước súp, bắp cải xanh vung vãi trên mặt sàn. . .

Tưởng Lan đứng bất động ở giữa, chặn hầu hết hơn phân nửa cánh cửa, làm Lâm Cẩm Vân không thể nhìn thấy được người ngoài cửa là ai, vì thế đưa tay kéo Tưởng Lan một cái.

Tưởng Lan cứng nhắc xoay người.

Lâm Cẩm Vân cuối cùng cũng nhìn thấy người đứng ở ngoài cửa, lập tức cả kinh ngay cả thanh âm đều run lên.

"Mẹ. . ."