Nghịch Ái

Chương 19: Mua Xe.

Vào lúc 6:30 tối thứ bảy, Hứa Tiểu Phong đúng hẹn đến.

Thời gian này, mặc dù hầu hết các giáo viên đều ở nhà hoặc ở trong quán ăn, họ không chọn đi ra ngoài, nhưng trên đường vẫn có người đi ngang qua.

Một số đồng nghiệp đi ngang qua đã thấy Hứa Tiểu Phong và Lâm Cẩm Vân đi cùng nhau, liền bắt chuyện, tò mò hỏi hai người đi đâu.

Hai người chỉ qua loa trả lời cho có chứ không trả lời cụ thể đi nơi nào. Lâm Cẩm Vân hiện tại chỉ muốn sớm mua được xe đạp.

Hai người ngồi xe một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến nơi bán xe đạp. Người bà con của Hứa Tiểu Phong mang họ Tiết, hắn trước đó đã cùng với người họ Tiết này có nói qua về việc hôm nay đến mua xe, vì vậy vừa mới đến cổng xưởng lớn liền nghe được một tiếng huýt sáo vang lên.

Lâm Cẩm Vân hướng đến nơi phát ra tiếng đó nhìn, phát hiện có người đang hướng hai người ngoắc tay.

Ôi! thật đúng là bí ẩn, mua xe thật giống như giao nộp tình báo a.

Lâm Cẩm Vân lẩm bẩm trong lòng, nhưng cô nhanh chóng đi theo phía sau Hứa Tiểu Phong. Sau khi gặp họ Tiết này, hai người đi thêm bảy hoặc tám lượt và đi qua ba hoặc bốn con hẻm nữa, cuối cùng dừng lại ở con hẻm cuối cùng.

Họ Tiết kia rút chìa khóa ra và mở một cánh cửa gỗ trước mặt. Anh ta đưa tay ra và kéo nó sang một bên, căn phòng đột nhiên sáng lên.

Lâm Cẩm Vân giương mắt nhìn, lại phát hiện căn phòng nho nhỏ này lại bày rất nhiều xe đạp, linh kiện và công cụ, có hai chiếc xe đã lắp ráp hoàn chỉnh, cao 26 tấc đang đặt ở vị trí chính giữa căn phòng.

Này là hai chiếc xe mà cô đang muốn mua.

Ngay khi Lâm Cẩm Vân nhìn thấy chiếc xe, cô không thể không bị cuốn hút vào nó, nhìn chiếc xe phía trước như thể đang chiêm ngưỡng hai tác phẩm nghệ thuật.

Hai chiếc xe này đều 26 tấc, một chiếc có màu đỏ sậm, một chiếc có màu xanh đậm, trên xe đều có đầy đủ các bộ phận, ngay cả giỏ cũng được gắn vào. Bởi vì tên họ Tiết kia đã lau chùi lại xe và nếu không để ý kỹ một vài chi tiết nhỏ thì hai chiếc xe này sẽ trông giống như chúng vừa rời khỏi dây chuyền sản xuất. Lâm Cẩm Vân mừng như điên, kìm lòng không được liền đưa tay chạm vào chuông.

Chỉ nghe "Đinh" vang lên một tiếng, trong phòng đột nhiên trở thành một mảnh đen tối.

"A?"

"Ai nha, cô nương, đừng có nhấn chuông!" Tên họ Tiết kia tận lực đè thấp giọng hắn xuống, từ trong bóng tối truyền đến: "Nơi này tuy rằng hẻo lánh, nhưng vạn nhất có người đi qua nghe được sẽ không tốt."

"Nha, xin lỗi, xin lỗi, ta nhất thời phấn khích, không có chú ý."

Họ Tiết kia mở đèn lên, nói với Lâm Cẩm Vân: "Đây là hai chiếc xe đã lắp xong. Ta đã thử qua, không có vấn đề gì lớn. Nhưng là trục bánh sau của hai chiếc xe hơi yếu, giẩm mạnh sẽ nghe tiếng răng rắc. Nhưng mà so với để cho một cô nương kỵ, sẽ không đủ mạnh để làm cho xe phát ra tiếng kêu đó. Cô nương, ngươi thấy thế nào?"

"Không sao. Rất được. Ta lấy hai chiếc này."

"Hảo. Cô nương, nếu có người khác hỏi, ngươi trả lời là mình mua, nhưng lại thấy màu sắc không được đẹp, nên đã sơn lại, hiểu không?"

"Ừ, đã hiểu."

"Còn có, xe này không có giấy chứng nhận và bảng số, nếu như ngươi ở nông thôn kỵ thì ngươi có thể kỵ đi đâu tùy thích. Nhưng nếu như ở trong thành, phải chú ý coi chừng bị cảnh sát tra xét, tốt nhất ngươi nên làm giống như Hứa Tiểu Phong, bỏ ra một ít tiền đi mua bảng số và làm giấy chứng nhận, hắn biết chỗ làm."

"Hảo."

Sau đó họ Tiết kia nói giá hai chiếc xe, Lâm Cẩm Vân nghe xong cảm thấy giá rẻ hơn so với cô dự tính, trong đầu cảm kích, lập tức tiếp nhận chìa khóa  và trả tiền, rồi hướng hắn đứng dậy cảm ơn.

"Đừng cảm ơn ta, muốn cảm ơn thì cảm ơn chính ngươi a."

"Chính ta?"

"Ừ, Hứa Tiểu Phong nói với ta ngươi đang khó khắn, nói ngươi vì muốn mua xe mà ăn bánh ngô, nghe vậy lòng ta cũng cảm thấy khó chịu, ta cũng có một nữ nhi, thật đúng là không đành lòng nhìn ngươi như vậy."

"Ách. . . Kỳ thực, cũng không có khoa trương Hứa Tiểu Phong nói, chính là bỗng nhiên muốn mua hai chiếc xe, mà hiện tại không có nhiều tiền nên chỉ tiết kiệm một chút. Cũng không có mỗi bữa đều ăn bánh ngô."

Lâm Cẩm Vân ngại ngùng đáp.

Hứa Tiểu Phong yên lặng đứng một bên nhìn vành tai Lâm Cẩm Vân đỏ lên, cố không để tiếng cười bật ra.

Hai người mua xe mất một khoảng thời gian, chờ đem xe kỵ về trường thì thời gian đã gần mười giờ. Lâm Cẩm Vân rất áy náy, bởi vì Hứa Tiểu Phong còn phải kỵ xe từ trường về lại nhà, khi về đến nhà chắc cũng là khuya rồi đi. Hứa Tiểu Phong lại cảm thấy không có gì, lấy xe đi về nhà mình, lưu lại một lời: "Đừng quên mời ta ăn móng heo là được" liền cưỡi xe vội và rời đi.

Lâm Cẩm Vân tiễn hắn xong, xoay người nhìn trong nhà xe một đỏ một xanh hai chiếc xe của mình, trong cảm thấy vui vẻ, phấn chấn.

Vào 6:30 sáng hôm sau, Lâm Cẩm Vân rời giường, ăn qua loa một ít bánh quy, liền lấy túi xuống ký túc xá lấy xe đi.

Cô lấy chiếc xe màu đỏ, một đường đạp hết sức, cuối cùng cũng đến trước cửa nhà, cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, quả nhiên chỉ mất hơn một giờ.

Cô lấy chìa khóa ra đang muốn đi mở cửa, nhưng cửa đột nhiên được mở ra, tiếp theo đó là khuôn mặt của Lưu Phượng hiện ra.

"Ôi mẹ ơi! Làm ta sợ muốn chết!" Lưu Phượng giật mình khi thấy Lâm Cẩm Vân đột nhiên xuất hiện, sợ hãi vỗ ngực, sau đó chậm rãi nói: "A Vân, ta không bị quỷ dọa sợ cũng bị ngươi dọa cho mất nữa cái mạng rồi."

"Ha ha, xin lỗi đại tẩu."

"Ngươi tại sao lại trở lại?" Lưu Phượng thấy cô đang dắt xe đạp, càng giật mình nói: "Hắc! Ngươi còn kỵ xe trở về. Ôi, xe này thật mới. Mẹ, A Vân đã về!"

Lưu Phượng lớn tiếng kêu lên, ngay lập tức thu hút sự chú ý của những người khác trong gia đình. Trong một thời gian ngắn, cả nhà đều đã ra đến sân.

"Ngươi tại sao lại kỵ xe trở về?"

"Nhân ngày nhà giáo nên trường phát xe đạp, ta liền kỵ về."

"Ngươi hài tử này, trở về thì trở về chứ, ngươi cũng kỵ chậm thôi a, nhìn ngươi người đầy mồ hôi kìa."

Quách Xuân Lan nói xong định vào nhà đem khăn đưa cho Lâm Cẩm Vân lau mồ hôi, Tưởng Lan nhìn thấy vậy, nói: "Ta đi lấy khăn" liền xoay người đi vào nhà.

Lưu Phượng vừa nghe thấy xe đạp là do trường phát, vẻ mặt hâm mộ, tấm tắc khen: "Xe này nhìn thật tốt a. Như vậy mỗi tuần ngươi có thể kỵ về. Trường học phát cho ngươi sao? Vậy người khác thì phát gì?"

"Ừ, ta mỗi tuần đều sẽ trở về, cũng không phải mỗi người đều được phát."

"Hắc, A Vân, xe này không có bảng số sao? Còn chưa có đăng ký đi?"

Lâm Cẩm Vân cười cắt đứt lời cô ấy: "Đại tẩu, ngươi để ta thở một chút, uống miếng nước được không?"

"Đúng đúng đúng, nàng vừa mới trở về, ngươi cứ hỏi nàng vấn đề này làm gì? Đi đi, đi trại vịt."

Lưu Phượng bỉu môi, theo Lâm Vĩ Kiện ra ngoài, Quách Xuân Lan dặn dò Lâm Cẩm Vân vài câu rồi cũng đi theo.

Lúc này Tưởng Lan đi tới, đưa cho Lâm Cẩm Vân một cái khăn lau mồ hôi.

Lâm Vĩ Khang từ WC đi ra, thấy muội muội hưng phấn mà kêu to, chạy đến trước mặt cô lay người cô mà nói: "A Vân đã trở về! A Vân đã trở về!"

Tưởng Lan cũng thật cao hứng, nhưng thấy trên tay Lâm Cẩm Vân bị hắn lay động làm rớt cái khăn trên tay liền tiến lên kéo hắn: "Vĩ Khang, ngươi trước tiên để A Vân lau một chút mồ hôi được không?"

"Nga, được."

Lâm Vĩ Khang nghe lời mà đứng yên một bên, chờ muội muội lau mồ hôi.

Lâm Cẩm Vân cảm kích liếc nhìn Tưởng Lan, vừa lau mồ hôi vừa nhìn Lâm Vĩ Khang cười.

Ai biết được khi thấy Lâm Cẩm Vân lau mồ hôi xong, hắn liền hưng phấn mà bắt đầu lôi kéo cô hỏi: "A Vân, ngươi có mua kẹo cao su lớn sao?"

Lâm Cẩm Vân nhất thời sửng sốt.

"Ai nha, ta quên mua."

"Vậy kẹo đại bạch thỏ có mua sao?"

"Ta cũng quên mua, ta. . . "

"Vậy truyện đâu?"

"Ta cũng. . . Xin lỗi, ta cuối tuần sau mang về cho ngươi có được không?"

"Gạt người! Nói làm bằng hữu tốt sẽ cho, còn ngoéo tay, gạt người!"

Lâm Vĩ Khang không nghĩ đến Lâm Cẩm Vân một món cũng không mang về, nhất thời vừa tức giận vừa ủy khuất, đẩy cô ra bực bội đi về phòng.

Tưởng Lan nghe được có chút không hiểu, hỏi Lâm Cẩm Vân: "Cái gì làm bằng hữu tốt?"

"Không có gì. Là ta quên, ta đã đáp ứng hắn sẽ đem mấy thứ này về cho hắn. Ta đi xem hắn một chút."

Lâm Vĩ Khang nhìn thấy Lâm Cẩm Vân đi tới liền nhanh quay lưng lại không chú ý đến cô.

Lâm Cẩm Vân nghĩ đến ca ca là người tuy ngốc nhưng rất tuân thủ giao ước, mình và hắn mỗi lần có giao ước, hắn đều rất nghiêm túc mà thức hiện, thậm chí là cố chấp mà tuân thủ. Giống như vừa nãy, Tưởng Lan mở miệng ngăn cản hắn, hắn cũng rất nghe lời nàng, nói rõ ra thì hắn đang tuân thủ giao ước kia.

Mà giờ thấy mình quay về lại không thực hiện lời hứa.

Lâm Cẩm Vân rất hổ thẹn, đi đến lôi kéo góc áo Lâm Vĩ Khang, lấy lòng hắn: "Ta bây giờ liền dẫn ngươi đi mua có được không?"

Lâm Vĩ Khang vừa nghe, do dự nghiên đầu qua chỗ khác hỏi cô: "Bây giờ? Đi đâu mua."

"Ta đi ra ngoài mua, mua cho ngươi song phân được không?"

"Song phân là kẹo gì?"

"Ha ha, song phân không phải kẹo. Song phân ý là mua cho ngươi hai phần. Nghĩa là mua cho ngươi hai quyển truyện, hai túi kẹo bạch thỏ và hai túi kẹo cao su."

"Oa, chúng ta đi nhanh đi!"

Lâm Vĩ Khang ngay lập tức hưng phấn, nhảy lên lôi kéo Lâm Cẩm Vân lao ra khỏi phòng. Lâm Cẩm Vân đêm qua ngủ muộn, hôm nay còn vội vã đạp xe vào buổi sáng. Thực tế, cô đã kiệt sức, nhưng để làm cho hắn vui vẻ nên cô phải cố gượng để đưa hắn ra ngoài.

Tiếng reo hò của Lâm Vĩ Khang truyền đến nhà bếp. Tưởng Lan đang rửa chén, nghe thấy nghĩ chắc hai người đã hòa hảo với nhau, khóe miệng không tự chủ mà nhếch lên, lòng cũng thả lỏng. Nhưng ngay sau đó lại nghe một trận tiếng bước chân kèm theo đó là tiếng nói cười giống như muốn đi ra ngoài, Tưởng Lan buông chén xuống đi ra ngoài hỏi: "Các ngươi muốn đi ra ngoài sao?"

"Ừ, ta dẫn hắn ra ngoài mua một ít đồ ăn."

"Sắc mặt ngươi không tốt lắm. Hay để ta dẫn hắn đi, ngươi đi nghỉ ngơi một lát đi."

"Không có việc gì, chúng ta rất nhanh sẽ trở về."

Tưởng Lan còn muốn nói thêm, nhưng Lâm Vĩ Khang lại không muốn đợi nữa, một mực lôi kéo Lâm Cẩm Vân ra ngoài. Lâm Cẩm Vân không thể làm gì khác, đành phải theo hắn đi ra ngoài.