Nghịch Ái

Chương 18: Kế Hoạch Mua xe.

Sau khai giảng, Lâm Cẩm Vân vô cùng bận rộn.

Đầu tiên là các cuộc họp của toàn bộ giáo viên toàn trường, họp khoa sau đó kế hoạch giảng dạy cho năm học mới và các báo cáo của năm trước. Cuối cùng, một ngày trước ngày nhà giáo, trường bắt giáo viên đi trợ giúp và sắp xếp hội trường để tổ chức tiệc chào đón năm học mới.

Trong nháy mắt mười ngày như vậy mà trôi qua, Lâm Cẩm Vân lại vô tri vô giác mà không có để ý, chỉ khi nhìn đến cây bút máy được tặng trong ngày khai giảng, cô mới ý thức được thời gian đã là vào giữa tháng chín, gần nữa tháng cô trở lại trường.

Cô nghĩ nên về thăm nhà một chuyến, nhưng trời không chìu lòng người, ngay khi cô quyết định tuần này sẽ về nhà thì trường học lại có thông báo: Để hợp tác với Tổng cục đều tra dân số và trình độ văn hóa, toàn thể giáo viên trong trường phải ở lại hết tuần này để thay phiên trực.

Cái thông báo này tiêu hủy hoàn toàn kế hoạch của Lâm Cẩm Vân, không thể làm gì khác là đành phải dời lui thời gian về thăm nhà.

Vào tối chủ nhật, Lâm Cẩm Vân cơm nước xong liền trở về ký túc xá, trên đường cô vừa đi vừa suy nghĩ, phía trước có người gọi tên cô, nhưng mà cô cũng không có nghe thấy.

Người nọ cũng không nản lòng, thấy cô không có phản ứng nào liền chạy đến vỗ vai cô một cái kêu: "Cẩm Vân, đang suy nghĩ gì vậy, gọi ngươi nhiều lần ngươi đều không nghe thấy."

"A? Tại sao ngươi lại ở đây?"

Lâm Cẩm Vân nhìn Cao Tư Minh trước mặt, vẻ mặt kinh ngạc.

"A, ta đến đây tặng quà cho người ta."

Lâm Cẩm Vân thấy hắn đi đến từ hướng ký túc xá giáo viên của trường, liền hỏi hắn: "Đồ vật là đi đưa cho giáo viên trong nhà?"

"Ừ, đúng vậy, thừa nhịp cuối tuần liên đến."

"Lão sư nào a?"

"Khâu lão sư, ngươi biết hắn không? Đeo kính gọng vàng, dạy vật lý, ở tầng ba."

Lâm Cẩm Vân thầm nghĩ, có thể không biết sao, đó là thầy chủ nhiệm trường cao trung, bình thường trong các cuộc họp đều lên tiếng. Cô nghĩ một chút liền đoán được việc này có quan hệ, không phải là Cao Tư Tuệ mượn tay của anh mình đi mua chuộc, để có được đề thi cho cái mà cô ấy gọi là biểu đệ của mình sao.

"Không có quen, trường học của chúng ta có rất nhiều giáo viên. Đoán chừng chắc là giáo viên cao trung."

"Đúng vậy, Tư Tuệ nói hắn là giáo viên cao trung."

Quả nhiên. Lâm Cẩm Vân lòng thầm than Tư Tuệ thật khôn khéo, mánh khóe thật phi tường, ngay cả chủ nhiệm cũng có thể mua chuộc.

Cao Tư Minh đi ở bên cạnh Lâm Cẩm Vân, lúc này vừa lúc có thể thấy gò má cô nhuộm một màu của ánh tà dương, nhìn thật an tĩnh, nhã nhặn. Hắn cảm thấy Lâm Cẩm Vân như vậy rất đẹp, vẫn đi theo phía sau để thỉnh thoảng lại có thể ngắm nhìn một chút.

Cao Tư Minh thấy Lâm Cẩm Vân bộ dáng đang tập trung suy nghĩ, nên không dám đi làm phiền, nhưng lại rất muốn cùng cô nói chuyện, suy nghĩ hồi lâu mới tìm được đề tài.

"Đúng rồi, Cẩm Vân, ký túc xá của ngươi có thiếu đồ vật gì không? Ta làm cho ngươi, không thu tiền của ngươi."

"Cám ơn nhiều. Ta không có thiếu cái gì. Hơn nữa sao có thể không thu tiền, không thể là vì hàng xóm của nhau mà đi chiếm tiện nghi của ngươi được."

"Đâu chỉ là hàng xóm, hai ta còn cùng nhau lớn lên a. Ngay cả Khâu lão sư, vì nể mặt Tư Tuệ ta chỉ có lấy một bọc trà, coi như là cái công lao động. Mà hai ta lại là quan hệ này, ta sao có thể lấy tiền của ngươi a."

"Nếu không, ta đóng cho ngươi hai cái ghế nhỏ hoặc làm cho ngươi cái giá mắc áo đi? Ta vừa hay có gỗ, không tốn nhiều thời gian, nửa ngày là có thể làm xong."

"Không không, không cần, ta thực sự không thiếu những cái đó." Lâm Cẩm Vân một mực từ chối ý tốt của hắn. Nàng nhìn thấy lầu ký túc xá trước mắt, nhanh chóng  nói: "Sắc trời cũng đã tối, ngươi mau trở về đi, còn không đi là sẽ không còn chuyến xe đâu a."

"Không có việc gì, ta là kỵ xe ba gác đến."

Lời này vừa nói ra Lâm Cẩm Vân liền hiếu kỳ, "Ngươi kỵ xe tới? Từ nhà đến trường phải mất bao lâu?"

"Ta đi khoảng hai giờ a, do chở đồ vật nặng nên hơi chậm. Cái này nếu đi một mình thì phỏng chừng chỉ cần một giờ rưỡi đồng hồ thôi."

"Chỉ mất một giờ rưỡi thôi sao? Ta ngồi xe cũng phải mất hơn hai giờ a."

"Ha Ha, em gái ngốc, ô tô đi đường vòng a, hơn nữa mỗi trạm lại dừng một chút, so với kỵ xe sẽ chậm hơn nhiều."

"Thật đúng a, ta như thế nào lại không nghĩ đến chứ."

Lâm Cẩm Vân lẩm bẩm. Cô đột nhiên rất muốn tự mình chứng thực lời nói của Cao Tư Minh, vì vậy cô không muốn nói chuyện thêm với hắn, vội vã cáo từ Cao Tư Minh chạy đến ký túc mượn xe đạp đi.

Nhưng cuối tuần ký túc xá gần như là trống vắng, Lâm Cẩm Vân tìm mấy nhà cũng không có mượn xe thành công, không phải người đã đi vắng thì là đã cho người khác mượn xe. Có một giáo viên nam dạy toán nguyện ý cho cô mượn xe, nhưng cô biết được là hắn giống Cao Tư Minh, đều là có ý đồ với mình, cho nên trong lòng cô nổi lên chán ghét, khinh bỉ, quả quyết cự tuyệt hảo ý của người này, bụng đói kêu vang mà trở về ký túc xá.

Lâm Cẩm Vân không vội vàng mà đi căn tin ăn, vừa về ký túc xá liền đem sổ tiết kiệm ra kiểm tra, sau khi nhìn dãy số cuối cùng, nhất thời cảm giác mình không giống một giáo viên, mà giống một học sinh nghèo hơn.

Lâm Cẩm Vân từ khi đi làm đến nay, mỗi tháng đều đưa Quách Xuân Lan một khoản tiền không nhỏ để sinh hoạt. Quách Xuân Lan ngay từ đầu chết sống không chịu nhận, sau lại giữ nói là để làm hồi môn cho con gái. Lâm Cẩm Vân bình thường cũng không dùng tiền nhiều, mỗi tháng đến ngày nhận lương cũng phần lớn đưa cho mẹ mình, chỉ giữ lại một ít để làm sinh hoạt phí.

Cô lần này muốn dùng tiền, tuy muốn hỏi tiền mẹ mình cũng không phải là không được, nhưng nhất định sẽ bị hỏi là dùng vào việc gì. Cô không muốn bị mẹ mình hỏi han, vì vậy hủy bỏ cái lựa chọn này.

Nhưng tình hình kinh tế hiện tại không thể đủ để mua một chiếc xe đạp, vậy phải làm sao bây giờ a? Đi vay tiền sao?

Xe chưa hẳn đã mượn được, nhưng tiền năm hay mười nhân dân tệ có thể mượn được, mượn mỗi người một ít, tích tiểu thành đại, cuối cùng có thể đủ tiền mua một chiếc xe.

Lâm Cẩm Vân nghĩ thông suốt liền lập tức từ trên giường ngồi dậy, đi tới trước bàn khai trương chiếc bút máy mới, tìm giấy liệt kê danh sách các chủ nợ mà cô sẽ đi vay tiền, lại tính toán sẽ vay bao nhiêu, cuối cùng nhìn nét chữ sống động trên giấy, lúc này mới có một chút hy vọng và vui sướиɠ.

Cô vui vẻ kẹp trang giấy vào từ điển và nhìn đồng hồ báo thức trên bàn. Lúc này mới nhận ra rằng đã gần tám giờ, và nhớ rằng mình chưa ăn tối, nên cô nhanh đi ra cửa.

Bữa tối ngày hôm đó, để tiết kiệm tiền, cô chỉ mua một món ăn chay và một cái bánh bao.

Lâm Cẩm Vân là người nói là làm, thứ hai sau khi hết giờ học cô lập tức mang theo danh sách các chủ nợ đi tìm để vay tiền. Về cơ bản, danh sách của Lâm Cẩm Vân đều dựa trên các đồng nghiệp mà cô ấy tin tưởng và thường xuyên lui tới, cho nên khi một đồng nghiệp hỏi về mục đích vay tiền, cô cũng không giấu giếm mà nói rằng muốn mua một chiếc xe đạp. Giáo viên thường dành thời gian trò chuyện cùng nhau, vì vậy trong một vài ngày, toàn giáo viên ở trường trung học cơ sở đều biết rằng cô đang vay tiền để mua một chiếc xe đạp.

Sau giờ học vào thứ năm, Lâm Cẩm Vân đang đi về phía căn tin, có ai đó đột nhiên từ phía sau chạy đến và vỗ vai cô. Lâm Cẩm Vân quay lại và thấy đó là Hứa Tiểu Phong, người cùng cô được nhà trường coi trọng nhưng cô được ưu tiên ở một phòng ký túc xá.

Cô cười cùng hắn chào hỏi, không nghĩ tới Hứa Tiểu Phong lại mở miệng hỏi cô: "Nghe nói ngươi đang vay tiền để mua xe?"

"Đúng vậy, thế nào, ngươi muốn đem chiếc xe của ngươi bán cho ta sao?"

Lâm Cẩm Vân biết Hứa Tiểu Phong gần đây mới mua một chiếc xe đạp, hắn hiện tại mỗi ngày đều kỵ đi làm, vì vậy không có khả năng sẽ bán cho mình, cô nói như vậy chỉ là muốn trêu chọc hắn mà thôi.

"Ngươi nếu như muốn mua ta có thể suy nghĩ lại a. Nhưng xe ta 28 tấc, cao như vậy ngươi kỵ tới không?"

"Kỵ không đến. Vậy ngươi hỏi cái này làm gì? Muốn cho ta mượn tiền sao?"

"Ngươi còn thiếu? Ngươi nếu như thiếu tám hay mười phân, ta có thể gom góp giúp ngươi. Nhưng mà ta đến không phải cho ngươi mượn tiền, ta là tới giúp ngươi tiết kiệm tiền."

"Có ý gì?"

Lâm Cẩm Vân nhìn hắn tỏ ra dáng vẻ thần bí nên nghi ngờ.

Hứa Tiểu Phong thấy căn tin trước mắt, đi đến, nói vừa ăn cơm vừa nói chuyện.

Bữa cơm này làm cho Lâm Cẩm Vân thu hoạch rất nhiều.

Cô biết rằng xe đạp của Hứa Tiểu Phong không được mua từ một cơ quan tiếp thị và cung cấp hoặc cửa hàng xe đạp. Tất nhiên, đó cũng không phải là một chiếc xe bị đánh cắp, mà mua với một mức giá thấp từ một nhà xưởng của một công nhân.

Xe đạp khi sản xuất sẽ có một số lỗi, mọi linh kiện có thể có khiếm khuyết trong quá trình sản xuất. Ví dụ, tay lái cong kém, ống ngồi kích thước ngắn, bánh xe không đáp ứng các tiêu chuẩn, nan hoa có tiêu chuẩn thép cao, v.v. Nói tóm lại, miễn nó là thứ được tạo ra bởi máy móc, chắc chắn sẽ có những sai sót và bị lỗi. Và các nhà máy sản xuất phụ tùng bị lỗi này sẽ chất đống chúng, tích lũy đến một lượng nhất định, sau đó phá hủy hoặc chế tạo lại tại chỗ.

Mà xe đạp hiện tại bán rất chạy, nên công nhân nãy lên ý định phục dưỡng lại những chiếc bị lỗi để đem bán.

Một người họ hàng của Hứa Tiểu Phong đã trông coi nhà kho trong một xưởng xe đạp ở thành phố và anh ta đã lợi dụng điểm này. Hắn lợi dụng công việc mình đang làm, lén lút bỏ đi những bộ phận bị lỗi này sau đó lắp ráp những bộ phận khác lại với nhau, sửa lại thành một chiếc xe đạp hoàn chỉnh.

Bởi vì loại xe bị lỗi này vốn không đạt chất lượng, bạn luôn có thể cảm thấy những lỗi nhỏ như thế này, nhưng về cơ bản nó không ảnh hưởng đến việc đi xe bình thường. Hơn nữa, người họ hàng này của Hứa Tiểu Phong cũng bán rẻ, giá chỉ bằng một phần ba của một chiếc xe chính hãng, vì vậy những người biết con đường này sẵn sàng trả tiền cho anh ta để mua một chiếc xe đạp.

Lâm Cẩm Vân nghe xong hết sức động tâm, lập tức bảo Hứa Tiểu Phong sáng sớm ngày mai đưa mình đi mua xe.

Hứa Tiểu Phong nhìn bộ dạng kích động của Lâm Cẩm Vân, vội vàng nói: "Lâm lão sư, hãy bình tĩnh. Cái này mặc dù không phải là xe do ăn cắp mà có, nhưng hầu hết các bộ phận đều có chỗ bị lỗi nên họ không cho mang ra khỏi nhà máy. Nếu thay các linh kiện khác vào xe, sau đó sử dụng chúng để mua bán thì sẽ vi phạm các quy tắc và quy định. Vì vậy, loại xe bị lỗi này không thể được bán công khai. Nếu muốn bán hoặc mua nó thì chỉ được giao dịch vào buổi tối. "

"Được. Vậy tối thứ bảy được không? Ngươi có thể mang ta đi một chuyến không?"

Hứa Tiểu Phong thứ bảy đều ở nhà, nhưng thấy Lâm Cẩm Vân vội vã muốn mua, cũng nguyện ý giúp cô, nên đáp ứng.

Hắn thoáng nhìn Lâm Cẩm Vân cơm nước rất giản dị, tiết kiệm, liền trêu ghẹo: "Lâm lão sư như thế nào lại tiết kiệm đến thế a, ta xem ngươi vì để mua xe đều ăn uống rất tằn tiện a."

Lâm Cẩm Vân biết hắn là đang nói giỡn, đơn giản thừa nhận: "Ừ, đáng tiếc hiện tại không có bánh bột bắp, nếu không ta cũng ăn a."

"Ngươi làm như vậy để làm gì, mua cũng mua một chiếc chứ đâu phải mua hai chiếc, như thế nào lại để mình chịu khổ?"

"Không được, ta phải tiết kiệm, ta đây chính là muốn mua hai chiếc xe."

"Cái gì?" Đáp án này ngoài dự tính của Hứa Tiểu Phong, hắn tò mò hỏi: "Một mình ngươi có thể kỵ hai chiếc sao?"

"Ha ha ha, tất nhiên là không rồi" Lâm Cẩm Vân cười nói tiếp: "Một chiếc để cho người khác kỵ, nói chung cảm ơn ngươi. Mua được xe, ta mời ngươi ăn cơm."

"Xác định là mời ta ăn?" Hứa Tiểu Phong cố ý liếc nhìn cô, lại nhìn một cái trên bàn ăn của cô, đùa giỡn nói: "Không phải là mời ta ăn chay đấy chứ?"

"Ha ha, không phải, mời ngươi ăn móng heo được chưa."

"Được, một lời đã định."

Hai người liền hẹn sẵn thời gian và địa điểm gặp vào ngày mai.