Cuối cùng, Jean cũng thức dậy sau nhiều giờ ngủ vùi. Tôi đã ra khỏi giường từ lâu và đã một mình lang thang ra phố ngó nghiêng. Vienne của ngày Giáng Sinh rét mướt, tuyết rơi liên tục và ngoài phố vắng tanh. Tôi chỉ dạo bộ một vòng quanh khối nhà gần khách sạn Regina rồi phải lật đật quay về. Có thể tối nay khi Vienne lên đèn, phố xá sẽ lộng lẫy hơn, quyến rũ hơn. Nhưng giờ trong buổi xế trưa, thủ đô âm nhạc của châu Âu không có gì nổi bật. Nhất là trong cái lạnh cắt da của mùa Đông nơi đây.
_ Anh tưởng em bỏ đi đâu luôn rồi chứ! – Jean vui vẻ khi tôi mở cửa phòng – Em ra phố trong lúc tuyết rơi sao?
_ Chờ hoài không thấy tuyết ngừng rơi, và anh ngừng ngủ - Tôi xuýt xoa vì rét – nước Áo lạnh hơn bên Bỉ nhiều.
_ Đương nhiên, đi về phía Đông mà. Đáng lý Noel mình phải đi về phía Nam ấm áp hơn, nhưng do quyết định vào phút cuối, đâu còn vé xe lửa nữa. – Jean mỉm cười – Thật ra anh cũng chưa biết Vienne nhiều, chỉ một lần đến dự hội nghị rồi về liền. Tối nay mình ra phố, chắc có đèn Noel trang trí khắp nơi, vui lắm!
_ Đèn trang trí Noel? – Tôi bĩu môi – Mình đâu phải con nít! So ra, hội chợ trên đại lộ Boulevard d"Avroy còn thú vị hơn, mà anh đã không đến...
_ Em vẫn còn giận? – Jean bật cười – Thật ra... anh đã đến! Anh thấy em và Pascale từ nhà đi ra hội chợ mua kẹo bông gòn ăn.
Từ lúc ở trên tàu, Jean liên tục thú nhận với tôi những tin chấn động. Nào là ba anh li dị vợ để qua Việt Nam sống với tình nhân trẻ, anh muốn tìm hiểu vì sao phụ nữ Việt Nam lại quyến rũ đến thế nên muốn làm tài xế để gần gũi tôi nhưng cuối cùng nhận ra tôi quá tồ, không phải loại phụ nữ làm đàn ông say đắm, anh đã lang thang nhiều lần ở Liège để nắm tình hình trước khi quyết định đồng ý cho tôi du học ở Đại học Liège, anh cũng đã đi xe bus lên đồi Sart-Tilman nên biết rõ đó là tuyến số 48, anh cũng biết chợ trời La Batte sáng chủ nhật bán hàng rẻ. Giờ thì Jean còn tiết lộ anh đã đến hội chợ ở Boulevard d"Avroy mà không chịu ghé thăm tôi?
_ Em bội thực với những bí mật của anh rồi – Tôi thốt lên – Anh đã đến thật sao?
_ Anh có máu thám tử mà, mọi người Bỉ đều đọc Tintin và là fan ruột của George Simenon – Jean bật cười – Chắc em không thể tin. Có lần anh đã đứng "rình" em trong sân, trước khoa Kinh Tế trên đồi Sart-Tilman. Và anh thấy... Quang, chàng Việt kiều đẹp trai mà em từng khẳng định không thân thiết gì.
_ Hả? – Tôi gần ngất xỉu trước một cái tin chấn động khác – Anh ta chỉ đến có một lần duy nhất, mà vẫn bị anh bắt gặp?
_ Thật là tình cờ - Jean cười lớn – Anh ta ở đó trước anh. Khi bắt gặp Quang, anh phải trốn thật nhanh sau một bồn hoa lớn. Và anh còn chờ cho tới lúc Quang chạy theo em ra bến xe bus. Anh ta buồn thảm khi em nhảy lên xe bus bỏ đi. Chứng kiến cảnh đó, thú vị lắm...
_ Không thể tin được! – Tôi ngồi phịch xuống giường – Anh luôn nói mình bận rộn lắm, vậy mà có thời giờ rình mò người ta...
_ Bruxelles chỉ cách Liège bốn mươi phút lái xe – Jean nhún vai cười thẹn thùng – Vả lại anh có cái thú theo dõi người khác, nhất là... người đó là em
_ Anh thật là... - Tôi không nói nổi nên lời.
_ Không biết người Việt Nam thế nào – Jean ngồi xuống giường đối diện nhìn tôi chăm chú – Nhưng dân châu Âu không thích tình tay ba. Sẽ luôn có một người rút lui trong yên lặng. Anh không biết tình cảm của em và Quang đi đến đâu rồi. Nhưng... anh không nghĩ người rút lui sẽ là anh!
Tôi mở to mắt nhìn Jean. Chàng khờ xứ Bỉ của tôi, tài xế riêng ở Bruxelles, thám tử tư ở Liège. Thật ra, tôi mới chính là một người ngốc nghếch nhất trên đời. Tôi chỉ thấy anh ngờ nghệch, tôi chỉ biết chê anh cù lần trong "lốt" tài xế quèn. Và tại sao tôi không cảm nhận được, Jean đã đồng hành cùng tôi trong suốt thời gian qua ở Liège? Sao tôi lại cô đơn mà không linh tính nổi, có người đang âm thầm bám theo tôi trên từng cung đường?
_ Sao anh phải mất công theo dõi em như thế? – Tôi lấp bấp – Anh từng nói nếu thích ai, anh chỉ cần nói "Anh thích em!", đơn giản vậy thôi...
_ Anh đâu có thích em – Jean nhún vai cười – Anh cũng không muốn em thích anh, nên mới "rình" em mà không lộ mặt.
_ Sao? – Tôi chưng hửng.
_ Sao? – Jean nhại lại giọng tôi đầy khôi hài – Tại sao người ta luôn cho người Bỉ khờ khạo? Người Việt Nam như em mới là khờ nhất trên đời.
_ Sao? – Tôi bối rối.
Jean chậc lưỡi, rên khe khẽ "Cái cô nàng ngốc nghếch này!" rồi đặt vào môi tôi một nụ hôn trước khi tôi kịp hiểu: cuối cùng, tôi đã tìm ra hoàng tử của mình.
Chị Linh nhắn tin sốt ruột hỏi tôi đang ở đâu, làm gì, với ai. Quang cũng thắc mắc tương tự khi gọi vào điện thoại nhà ở Liège được mọi người ở đó nói tôi đã lên tàu đi Paris. Anh Hưng gởi cho tôi cả chục message, hy vọng tôi không thất lạc đâu đó hay bị bắt cóc mất rồi. Tôi đã không trả lời bất kỳ tin nhắn nào, không phải vì tôi muốn giấu nhẹm việc mình đang ở cạnh Jean tận Vienne, ngược lại, tôi muốn khoe cho cả thế giới biết. Nhưng tôi không biết phải tâm sự thế nào chỉ qua mấy cái tin nhắn cỏn con. Vả lại, tôi đang rất "bận rộn".
Vienne vẫn lạnh buốt, tuyết vẫn không ngừng rơi suốt từ ngày đầu tiên cho đến trước hôm Giao thừa. Nhưng khi Jean nắm tay tôi đi dạo ngoài phố, tôi thấy những hạt tuyết trắng ngần mới lãng mạn làm sao. Chúng tôi lang thang khắp thành Vienne, cùng nghe hòa nhạc Mozart trong nhà hát lớn, đến thăm cung điện Hoàng Gia, đi mua hàng souvenir với những bức tượng bán thân của nữ hoàng Sissi. Hai đứa còn đi ra bờ kênh ngắm sông Danuble, dù gió không ngừng thốc đến, cả hai không thấy quá lạnh.
_ Sao tự nhiên đang làm việc trối chết với ý đồ không thèm nghỉ lễ - Tôi thắc mắc – Anh lại quyết định đón Giáng Sinh với em?
_ Lúc bị xỉu rồi – Jean thẫn thờ - Anh chợt nghĩ có thể mình bị đột quị chết luôn không chừng. Cuộc đời này xem ra ngắn ngủi lắm. Tuổi trẻ trôi qua cũng nhanh...
_ Anh làm như mình không còn trẻ nữa? – Tôi bật cười – Anh vẫn chưa đến ba mươi mà.
_ Mấy anh em của anh bị áp lực từ gia đình nên từ nhỏ đã phải học hành nhiều, làm việc chăm – Jean tư lự - Từ lúc thấy ba anh bỏ hết mọi ràng buộc lợi danh để ở lại Việt Nam hưởng thụ cảnh gái đẹp, tụi anh cũng suy nghĩ nhiều. Nếu tuổi trẻ chỉ biết lao đầu vào công việc, lúc đứng tuổi rất dễ bị sa ngã, dẫn đến cảnh gia đình tan nát, danh dự tiêu tan. Thật ra cũng có những người lấy công việc làm vui, suốt đời chỉ biết làm việc như ông nội anh. Làm việc chính là thú vui duy nhất của ông. Ông sẽ không bao giờ về hưu mà sẽ chết trên bàn làm việc, như một vị tướng chết trên lưng ngựa giữa chiến trường. Hoàn toàn hạnh phúc, không oán hận ai.
_ Ông nội anh dễ sợ vậy sao? – Tôi gật gù – Đúng là mấy vị CEO đều là những người mê làm việc.
_ Nhưng số đó rất hiếm. Ba anh bị ông nội gây ảnh hưởng, đến thế hệ của mấy anh em tụi anh cũng bị ông nội lôi kéo. Mọi người lao vào làm việc trối chết mà không kịp dừng lại suy nghĩ. Nhưng suy cho cùng cuộc đời mình là của mình. Đừng sống theo cách người khác gán cho mình, đến lúc giật mình tỉnh lại, cuộc đời nào có gì vui thú. Anh luôn tự hỏi sống làm sao biết cân bằng để còn đi đường dài, vừa làm việc, vừa có thời gian chiêm nghiệm để thấy cuộc sống nhiều ý nghĩa.
_ Anh biết nghĩ vậy mà vẫn làm việc trối chết đến ngất xỉu đó thôi – Tôi trêu – Nếu em không đến Bruxelles tìm anh, chắc giờ này anh vẫn còn ngồi bên chiếc laptop.
_ Biết là phải sống cân bằng – Jean cười ngượng nghịu – Nhưng đã làm việc trong Tập đoàn với nhiều áp lực, anh vẫn bị cái guồng máy kinh khủng đó cuốn đi.
_ Nếu hôm đó không ngất xỉu mà anh đột quị chết luôn – Tôi lại trêu – Thế là em sẽ không bao giờ biết được tình cảm của anh dành cho em. Có phải là oan uổng cho em không?
_ Tại em khờ quá nên mới không biết – Jean bật cười – Anh nghĩ mấy người ở chung nhà với em ở Liège đều biết rõ. Họ đã nói "C"est l"amour" rồi mà...
Trong vòng tay nồng ấm và những nụ hôn ngọt ngào của Jean, tôi nhận ra tình yêu không phải là điều gì xa xôi và người mình yêu cũng không nhất thiết phải là hoàng tử. Trước kia khờ khạo, tôi cứ mãi đi tìm một chàng bạch mã, người sẽ làm tôi lay động sâu sắc bởi mối tình si lãng mạn như trong truyện cổ tích. Jean rõ ràng chỉ là một người bình thường, anh không đẹp trai cũng không có tài ăn nói đến mức tôi đã từng cay cú cho anh thật ngốc nghếch. Trong bệnh xá ở Bruxelles, anh thật tiều tụy với thân hình gầy nhom và nụ cười héo hắt, không có tí dáng vẻ nào của một người tôi mơ mộng phải tráng kiện và khuôn mặt thiên thần bừng sáng.
Những ngày qua bên nhau, nghe những tâm sự của anh, về những tình cảm thầm lặng dành cho tôi, về gia đình mấy thế hệ của anh, lòng kính trọng ông nội, sự thông cảm cho người cha sa ngã, về sự nghiệp mà anh luôn phấn đấu và cả nỗi ưu tư làm sao được sống một cách ý nghĩa nhất, giờ đây tôi thấy Jean của mình thật gần gũi. Tôi cần gì một chàng bạch mã hoàng tử khi bên cạnh tôi là một người con trai chân thành và ấm áp. Và tình yêu đâu phải lúc nào cũng nên ngập tràn hoa hồng dâng tặng nhau, những nụ hôn thường xuyên trao gởi, những hẹn hò bất tận không muốn xa. Chỉ cần cả hai nghĩ đến nhau, quan tâm chân thành, trân trọng những gì tốt đẹp nhất, thì còn gì nữa mà không phải C"est l"amour?
Bao năm qua, đám bạn gái của tôi đã có người hò hẹn lúc mười sáu tuổi, đã biết nếm nụ hôn đầu đời lúc chưa đến hai mươi, đã kịp trải qua vài mối tình với vô số những kinh nghiệm tình trường phong phú. Tôi không chắc tụi nó có bao giờ thật sự hạnh phúc với chàng trai của mình. Còn tôi, sao bao mong chờ, vào lúc gần bước sang hai mươi lăm tuổi, tôi thấy mình vỡ òa đầy hạnh phúc của một người "yêu muộn". Ông Trời dường như muốn bù vào những tháng ngày cô đơn đã qua của tôi, giờ đây, tôi thấy mình hạnh phúc nhất thế gian.
Giá mà tôi có thể kéo dài thời gian bên Jean ở Vienne. Vì ngay khi tôi về đến Bỉ sau kỳ nghỉ lễ, tôi đã phải đối mặt với những thử thách đầu tiên khiến tôi tự hỏi: Jean có phải là chọn lựa hoàn hảo nhất?