Thẩm Kinh Diễn?
Thẩm Kinh Diễn thay lòng đổi dạ? Nói vui gì thế?! Thời Lễ ghét bỏ ở trong lòng phản bác hệ thống một câu, để nó nếu tìm không ra lý do cũng đừng nói bậy, miễn cho ảnh hưởng phán đoán của chính mình.
Cho dù hệ thống đã im lặng, nhưng Thời Lễ vẫn lôi nó ra dạy dỗ một hồi, nói xong cũng chưa hết giận, hầm hừ đóng cửa hàng lại, quay về sân ngồi phát ngốc. Ở chung nhiều thế giới như vây, cô đối với Thẩm Kinh Diễn vẫn phải có chút tín nhiệm, chỉ là hành vi của hắn làm cô có chút bất an.
Dựa theo cách hắn nói, giải trừ giao dịch cùng hải vu tổng cộng có hai biện pháp, cái thứ nhất là cô coi hắn trở thành người mình yêu, hóa giải việc không cam lòng trong hắn, cách thứ hai chính là dùng chủy thủ rỉ sắt đâm thủng tim cô, lấy máu của cô giải phóng linh hồn của Thẩm Kinh Diễn.
Hai lần trước khi Thời Lễ nhìn thấy hải vu, đối phương đều muốn mê hoặc Thẩm Kinh Diễn để hắn ra tay, cho nên có thể suy đoán ra so với linh hồn của Thẩm Kinh Diễn, nó càng hy vọng kẻ xâm lấn là cô chết hơn, nhưng chính một thứ hy vọng cô chết như vậy, lại nói cho cô biết những nam phụ đều là cùng một người, giống như đang giúp cô bước qua khúc mắc ở trong lòng.
Vậy nó đang có ý đồ gì? Cô đã bước qua khúc mắc cuối cùng ở trong lòng, giờ đây yêu Thẩm Kinh Diễn vô cùng sâu sắc, mà giá trị thù hận càng ngày càng thấp, mắt thấy sắp về với 0, mà một khi trở về 0, nó không chỉ không chiếm được linh hồn của Thẩm Kinh Diễn, mà còn không thể tiếp tục mê hoặc Thẩm Kinh Diễn gϊếŧ cô, cuối cùng rơi xuống kết cục trống không hai đầu.
Thời Lễ không tin hải vu sẽ tốt như vậy, cho nên chắc chắn bên giao dịch có chỗ nào đó mà cô không biết, thế cho nên hải vu chịu chủ động giúp cô, mà Thẩm Kinh Diễn lại càng ngày càng không dám nhìn cô.
Thời Lễ cau mày, quyết tâm muốn biết rõ ràng chuyện này.
Vào ban đêm, cô ngồi ở trong sân chờ, mùa hạ ở gần rừng ven biển muỗi vừa độc vừa nhiều, trên người cô lại có mùi vị đến từ biển, chỉ ngồi không đến hai giờ, trên người đã có không ít vết muỗi đốt.
Khi Thẩm Kinh Diễn trở về, liền thấy trên cánh tay cô, trên cổ, những chỗ da lộ ra bên ngoài, đều nổi lên nốt đỏ, hắn lúc đầu vốn dĩ còn muốn tránh cô tức khắc nhíu mày, bước nhanh đến giữ chặt tay cô, xoay người kéo về phòng, vừa đi vừa hỏi: “Ngồi bên ngoài làm gì?”
“Chờ anh.” Thời Lễ ngoan ngoãn trả lời.
Thẩm Kinh Diễn dừng một chút, không được tự nhiên nói: “Chờ anh làm gì?”
“Anh nói xem là làm gì? Nhiều ngày anh đều đi sớm về trễ, đến khi em đi ngủ cũng không thấy anh về, sau khi tỉnh thì anh đã rời đi, chúng ta có bao nhiêu lâu đã không ở chung rồi?” Thời Lễ vốn dĩ chỉ muốn giả vờ ủy khuất, kết quả khi nói xong, thế nhưng thật sự thấy vô cùng ủy khuất.
Thẩm Kinh Diễn mím môi, đưa theo cô về phòng ngồi xuống, trước tiên vắt khô khăn lông xoa xoa cho cô, rồi lại tự đi tìm kiếm một vòng, tìm được một loại tinh dầu đặc biệt được làm từ thực vật, dùng ngón tay chấm một chút rồi bôi lên người cô.
Cảm giác mát lạnh làm giảm đi không ít ngứa ngáy, Thời Lễ thấy chút thoải mái, mày đang nhăn cũng dãn ra không ít, nhưng vẫn cứ cố ý banh mặt cho hắn xem.
Thẩm Kinh Diễn bị cô nhìn chằm chằm không có chỗ trốn, đành phải buông tiếng thở dài: “Thời Lễ, gần đây anh thật sự có chút việc, cho nên mới…”
“Cho nên mới cố ý trốn tránh em sao?” Thời Lễ đánh gãy lời hắn nói.
Thẩm Kinh Diễn im lặng trong chớp mắt: “Anh không có.”
“Nói dối.” Thời Lễ lại lần nữa nhíu mày.
Thẩm Kinh Diễn khẽ cười một tiếng, duỗi tay vuốt phẳng nếp uốn giữa mày của cô, lúc này mới chậm rãi nói: “Thật sự có việc, đội tàu bên kia gặp chút phiền phức, Tiểu Ngũ không giải quyết được, cho nên anh mới đi.”
Thời Lễ thấy hắn nói rất đúng giống như thật sự, trong lòng luôn không nhịn được muốn tưởng tin hắn, nhưng khi nhớ đến hải vu nháy mắt bình tĩnh lại, nheo mắt hỏi: “Chuyện gì mà lại nghiêm trọng như vậy, nếu không ngày mai anh đi thì đưa theo em đi nữa, nói không chừng em cũng có thể giúp đỡ đó?”
“Cũng không phải việc gì lớn, rất nhanh sẽ ổn thỏa, em không cần phải đi theo” Thẩm Kinh Diễn cười cười.
Thời Lễ cười lạnh một tiếng: “Không phải việc gì lớn, vậy mà Tiểu Ngũ lại không giải quyết được, anh nghe lại lời này, chẳng lẽ không thấy mâu thuẫn sao?”
Thẩm Kinh Diễn không nói.
Vẻ mặt Thời Lễ nghiêm túc lên: “Có phải anh có chuyện gì lừa em hay không?”
“Anh không có.” Thẩm Kinh Diễn lập tức trả lời.
Thời Lễ: “Anh có, vẫn là về việc giao dịch cùng hải vu.” Cô đột nhiên đem chuyện này nói rõ, sau đó gắt gao nhìn chằm chằm vẻ mẳt của Thẩm Kinh Diễn, muốn từ đó mà nhìn ra chỗ không đúng, nhưng không biết có phải kỹ thuật diễn của Thẩm Kinh Diễn quá tốt hay là không thẹn với lương tâm, căn bản không có bất luận thay đổi gì.
Cô mím môi, không nói.
Thẩm Kinh Diễn bất đắc dĩ ở trên trán cô hôn một cái: “Thật sự không có, em đừng nghĩ nhiều nữa có được không.”
“Là em nghĩ nhiều sao? Anh xa cách đến rõ ràng như vậy, còn nói em nghĩ nhiều?” Thời Lễ thấy hù dọa không ra đáp án, dứt khoát thay đổi chiến lược, đáy mắt rưng rưng nghẹn ngào chất vấn.
Thẩm Kinh Diễn dừng một chút “Rất xin lỗi, anh…”
“Anh không cần giải thích, em đều biết hết, nếu không phải về việc của hải vu, vậy, vậy…” Thời Lễ quay mặt đi, “Vậy chính là anh đã thích người khác, cho nên mới không muốn nhìn thấy em, muốn để em tự biết khó mà lui, không sao hết, em đều có thể tự lý giải, không cần phải nói gì nữa.”
Cô nói xong nằm bò ra bàn, bắt đầu giả mô giả dạng mà nức nở.
Thẩm Kinh Diễn trầm mặc hồi lâu, mới từ sau lưng cúi người ôm cô, lấy tư thế cực kỳ chặt chẽ mà dán mặt ở phía sau lưng cô, hơn nửa ngày mới lẩm bẩm nói: “Sao em có thể nghi ngờ anh như vậy chứ?”
Thời Lễ dừng một chút.
“Anh tìm em nhiều năm như vậy, vì em trả giá mọi thứ, sao em có thể nghi ngờ anh đối với em không trung trinh chứ?” Thẩm Kinh Diễn than nhẹ một tiếng, hôn hôn cổ trắng nõn của cô, “Anh thề với trời, nếu anh có nửa điểm thay lòng đổi dạ, thì sẽ không được chết tử tế…”
“Em không muốn anh thề độc nữa,” Thời Lễ ngồi dậy, hốc mắt đỏ lên quay đầu nhìn về phía hắn, “En chỉ là muốn biết, anh rốt cuộc vì sao lại muốn trốn tránh em.”
Thẩm Kinh Diễn bất đắc dĩ cười cười: “Anh thật sự không hề trốn tránh em.”
“Đến bây giờ mà anh cũng không chịu nói?” Đáy lòng Thời Lễ bùng lên một ngọn lửa tức giận.
Đôi mày của Thẩm Kinh Diễn cũng hơi nhăn lại: “Anh không phải không chịu nói, là thật sự không hề trốn tránh em.”
Thời Lễ bình tĩnh nhìn hắn thật lâu, ánh mắt rốt cuộc lạnh đi: “Nếu anh không chịu nói, vậy không cần thiết bàn luận tiếp, sắc trời không còn sớm, em cũng mệt rồi, nghỉ ngơi đi.”
“Thời Lễ…” Thẩm Kinh Diễn đi tới kéo tay cô, cô lại ném hắn ra, hắn ngơ ngẩn đứng tại chỗ, lần đầu tiên có loại cảm giác không biết làm sao.
Thời Lễ nhìn thấy vẻ mặt của hắn cũng đau lòng một trận, nhưng nghĩ đến việc hắn vịt chết mà mỏ vẫn còn cứng, lại lần nừa đè xuống, banh mặt muốn đi ra ngoài.
“Em đi đâu?” Thẩm Kinh Diễn vội vàng ngăn cô lại.
Thời Lễ rũ mắt: “Em ra ngoài sân ngủ.”
“Không được, trong sân có muỗi.” Thẩm Kinh Diễn từ chối.
Thời Lễ lãnh đạm liếc hắn một cái: “Em đây đi khách sạn.”
“… Nhà của chúng ta cũng có giường, vì sao phải đi khách sạn?” Thẩm Kinh Diễn đau đầu nhìn cô, “Nếu không như vậy, em ngủ trong phòng, anh ra sân ngủ có được không?”
Thời Lễ đương nhiên không đồng ý, trong sân muỗi độc như vậy, cắn hắn hỏng người thì sao. Trong lòng cô hừ nhẹ một tiếng, đứng ở trong phòng không cử động.
“Trong khoảng thời gian này anh không quan tâm em, là anh sai, anh đã biết sai rồi, ngày mai sẽ bắt đầu giống như trước ở cạnh em, em đừng giận anh được không?” Thẩm Kinh Diễn thử tới dắt tay cô.
Khi hắn sắp động tới cô, Thời Lễ đột nhiên nói: “Thẩm Kinh Diễn, em không phải trẻ con, hiện tại anh càng nói như vậy, lòng em càng tức giận.”
Thẩm Kinh Diễn cứng người trong chớp mắt.
“Dù sao gần đây anh cũng không muốn cùng em ở chung, hôm nay em đi khách sạn ngủ, anh ở lại trong nhà đi,” Thời Lễ nhìn về phía hắn, bắt đầu phóng đại chiêu, “Vừa vặn chúng ta đều tự bình tĩnh một chút, anh tự nghĩ lại xem có muốn thẳng thắn với em hay không, mà em cũng sẽ ngẫm lại, giữa chúng ta còn nên ở bên nhau hay không.”
Vừa nghe thấy cô nói như vậy, Thẩm Kinh Diễn tức khắc nghiêm mặt lại: “Em có ý gì?”
Thấy hắn cuối cùng cũng có phản ứng, Thời Lễ nhịn cười, banh mặt nói: “Em không thích người không đủ thẳng thắn thành khẩn, anh luôn lừa gạt em, chỉ có lệ với em, với em mà nói quá ác liệt, cho nên em thấy mấy ngày nay, cảm thấy chúng ta có lẽ không thích hợp…”
“Anh cũng chỉ là đi ra ngoài mấy ngày, em liền cảm thấy chúng ta không còn hợp?” Ngữ khí của Thẩm Kinh Diễn mang theo sự ác liệt, hiển nhiên tính tình đã nổi dậy.
Thời Lễ hừ nhẹ một tiếng: “Đúng vậy, vô cùng không thích hợp, nhưng em hiện tại vẫn còn rất thích anh, cho nên chỉ cần vừa nghĩ đến việc phải rời khỏi anh, sẽ cảm thấy như trời sắp sập xuống, chờ em ra ngoài ở mấy ngày, em khẳng định sẽ không còn cần anh nữa.”
“Em dám không cần anh?!” Thẩm Kinh Diễn hoàn toàn mất bình tĩnh, nôn nóng ở trước mặt cô đi tới đi lui.
Thời Lễ nhân cơ hội nói: “Nhưng nếu hiện tại anh lựa chọn cùng em thẳng thắn nói ra, có lẽ em sẽ tiếp tục cần anh.”
Thẩm Kinh Diễn đột nhiên ngừng lại, híp mắt nhìn chằm chằm cô, sau một lúc lâu đột nhiên khiêng cô lên, đi nhanh về hướng giường đệm.
Dựa theo giả thiết của Thời Lễ, dưới tình huống khi cô muốn lay động, muốn rời nhà trốn đi còn muốn cùng hắn chia tay, cho dù hắn có việc lừa cô, cũng nên không chịu được nữa mà chủ động nói ra, ai biết gia hỏa này không những không nói, còn đòi động tay động chân.
Sự tình phát triển có chút vượt qua tưởng tượng của cô, Thời Lễ khó có được mà luống cuống, liều mạng ở trên vai hắn giãy giụa: “Anh anh thả em xuống, Thẩm Kinh Diễn anh bị sao đấy! Lúc trước anh còn không thèm quan tâm em, vậy mà còn mặt mũi tức giận hả?!”
Câu trả lời của Thẩm Kinh Diễn là ném cô lên trên giường, sau đó trực tiếp nhào tới, theo một tiếng vải vóc xé rách, váy ngủ trên người Thời Lễ đã thành mảnh nhỏ bị ném trên đất, cả người cô đều bại lộ trước mắt Thẩm Kinh Diễn.
Cô cuống quít bảo vệ chỗ mấu chốt, ý đồ lớn tiếng quát hắn lui: “Anh muốn làm gì?!”
“Dạy dỗ người phụ nữ của mình.” Thẩm Kinh Diễn mang vẻ mặt vô cảm mà tháo dây lưng.
Thời Lễ kéo chăn che lại cơ thể, vẻ mặt khϊếp sợ mở to hai mắt: “Anh còn biết xấu hổ hay không, hiện tại anh là người sai đó!”
Thẩm Kinh Diễn tự thể nghiệm nói cho cô, chính hắn đúng là không biết xấu hổ. Khi cổ tay bị áp đảo, cả người Thời Lễ đều ngốc đi, hoàn toàn không nghĩ tới việc lại có phương hướng phát triển như vậy.
Không muốn bị Thẩm Kinh Diễn cứ vậy mà lừa gạt, mới đầu cô còn phản kháng, chậm rãi âm thanh kháng nghị liền thay đổi, kêu uyển chuyển du dương như chim hoàng oanh, mà theo thời gian càng lâu, âm thanh uyển chuyển lại mang theo tiếng khóc nức nở, nức nở làm Thẩm Kinh Diễn buông cô ra.
Thẩm Kinh Diễn không dao động, mỗi một chút tàn nhẫn đều muốn để cô nhớ kỹ chuyện hôm nay: “Còn muốn ở khách sạn không?”
“Ở…” Thời Lễ quật cường.
Thẩm Kinh Diễn càng thêm dùng sức: “Còn đi không?!”
Thời Lễ nức nở một tiếng, há miệng thở dốc không nói gì, Thẩm Kinh Diễn vẫn luôn bức bách, cho đến khi cô khóc lóc lắc đầu: “Không đi.”
“Còn muốn chia tay anh không?” Thẩm Kinh Diễn lại hỏi.
Thời Lễ sắp bị tức chết rồi, nhưng mà giờ phút này cô bị lăn lộn đến sắp hỏng người, cả người đều run run, càng đừng nói muốn lớn tiếng kháng nghị. Cô giống như bà lão run rẩy nhìn hắn một cái, sau một lúc lâu bi phẫn nói một câu: “Muốn chia tay!”
“Em lặp lại lần nữa!” Sắc mặt Thẩm Kinh Diễn đen triệt để.
Thời Lễ cũng quật cường lên, run run một lần lại một lần lặp lại từ chia tay. Thẩm Kinh Diễn bị cô kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến hai mắt đỏ bừng, càng thêm dùng sức mà dạy dỗ cô, cứ như là muốn chết ở trên người cô vậy.
Thời Lễ bi ai rầm rì hơn phân nửa đời người, rốt cuộc nước mắt đầy mặt ngủ ở trong lòng ngực của Thẩm Kinh Diễn, lúc ngủ mày vẫn nhăn lại, giống như chịu vô vàn ủy khuất.
Thẩm Kinh Diễn cũng có chút mệt mỏi, cả người đều là mồ hôi gắt gao ôm cô, sau một lúc lâu cẩn thận nhìn chằm chằm mặt cô, hơn nửa ngày mới buông tiếng thở dài: “Không thể ngoan ngoãn nghe lời sao? Anh cũng chỉ vì muốn có thể ở cùng em nhiều thêm một khoảng thời gian.”
Hắn nói xong hôn hôn cái trán của Thời Lễ, môi mỏng theo sống mũi của cô một đường đi xuống, cuối cùng ngừng ở trên môi.
Thời Lễ căn bản là thật sự buồn ngủ, bị hắn hôn một cái đột nhiên nhíu mày, trong miệng lẩm bẩm một câu: “Vô sỉ…”
Thẩm Kinh Diễn dừng một chút: “Tỉnh?”
Thời Lễ trả lời cho hắn là tiếng hít thở nặng nề, hiển nhiên chưa tỉnh lại.
Thẩm Kinh Diễn dở khóc dở cười: “Nằm mơ cũng không quên mắng anh phải không?”
Lần này Thời Lễ không trả lời, chỉ nặng nề ngủ.
Trong phòng an tĩnh lại, ánh nắng ngoài cửa sổ dần dần thay đổi vị trí, không biết qua bao lâu, Thẩm Kinh Diễn ở bên tai cô thấp giọng nói: “Nếu em đã không thích tách ra như vậy, về sau anh sẽ không làm thế, anh muốn ở trong sinh mệnh ngắn ngủi của chính mình, mỗi ngày càng yêu em nhiều hơn một chút mới được.”
Thời Lễ nhăn nhăn mày, lật người đem cả khuôn mặt đều vùi vào trong lòng ngực hắn, lúc này mới an tĩnh lại.
Bởi vì trước một đêm cảm xúc còn thăng trầm, hơn nữa mệt nhọc quá độ, mãi cho đến khi sắc trời đã tối Thời Lễ mới tỉnh, mở to mắt bụng liền kêu ục ục. Giường đệm bên cạnh đã lạnh, người nào đó cũng không biết chạy đi nơi đâu, Thời Lễ mím môi, nghiêng người liền cảm giác toàn thân như bị xe nghiền qua, tức khắc hừ nhẹ một tiếng.
Cô mới vừa nhíu mày kêu ai ai một tiếng, Thẩm Kinh Diễn liền từ bên ngoài trở lại, nhìn thấy cô tỉnh lập tức tiến lên, đỡ cô ngồi dậy: “Khi nào tỉnh?”
Thời Lễ banh mặt không nói lời nào, nghĩ thầm lần này cần phải làm hắn phát triển trí nhớ mới được, nếu không về sau mỗi lần cãi nhau đều dùng phương thức này bức bách cô hòa giải, trong lòng nghẹn khuất còn chưa tính, thân thể cũng chịu không nổi đâu!
Thẩm Kinh Diễn thấy cô không nói lời nào, liền biết cô còn đang tức giận, dừng một chút rồi ôm lấy cô: “Anh xin lỗi, anh biết sai rồi, bắt đầu từ hôm nay anh sẽ ở trong nhà cùng em, em đừng nóng giận được không?”
Thời Lễ vẫn như cũ không để ý tới hắn, thậm chí còn có ý đồ đẩy hắn một phen, nhưng mà cơ thể hắn giống như cái ván sắt vậy, mà cả người cô lại mềm mại vô lực, căn bản không thể lay động hắn nửa phần. Không thể đẩy được hắn, Thời Lễ cũng lười làm tiếp, gối mặt tùy ý hắn ôm.
Thẩm Kinh Diễn nói xong đợi nửa ngày cũng không thấy cô trả lời, không khỏi hơi buông ra, nhìn đôi mắt cô lấy lòng nói: “Còn đang tức giận sao?”
Thời Lễ mang vẻ mặt vô cảm.
Thẩm Kinh Diễn trầm mặc trong chớp mắt: “Em không phải muốn biết lý do trong khoảng thời gian này anh xa cách em sao? Nếu anh nói cho em, em có phải sẽ không tức giận nữa hay không?”
Thời Lễ nháy mắt thấy xúc động, nhưng cảm thấy nếu hiện tại mà gật đầu, thật sự là có chút không có tiền đồ.
Vào lúc cô đang khó xử, Thẩm Kinh Diễn liền chủ động mở miệng: “Em đoán không sai, đúng thật là có quan hệ cùng hải vu.”
Đôi mắt Thời Lễ khẽ nhúc nhích, nhíu mày nhìn về phía hắn.
“Thật ra… Khi cùng hải vu giao dịch anh đã từng đồng ý với nó, nếu tâm nguyện cuối cùng đạt thành, thì sẽ đem tuổi thọ mười năm cuối cùng của anh và em đưa cho nó, vốn dĩ yêu cầu này anh đã quên, nhưng khoảng thời gian trước em đột nhiên nhắc tới muốn cùng anh ở bên nhau cả đời, anh mới đột nhiên nghĩ tới,” Đôi mắt Thẩm Kinh Diễn rũ xuống, không chịu đối diện với cô, “Mười năm tuổi thọ, thật sự là quá dài, ai cũng không biết chúng ta có thể sống bao lâu, nếu như chỉ thiếu có mười năm này mà chúng ta tới giai đoạn bạch đầu giai lão thì sao? Anh lại sợ em tức giận, cho nên vẫn không dám nói cho em.”
“Cho nên anh vì không muốn chúng ta bị giảm bớt mười năm tuổi thọ này, nên khi nhận thấy được em càng ngày càng yêu anh thì lại cố ý xa cách em, để tránh tâm nguyện đạt thành phải không?” Thời Lễ vừa mở miệng, giọng nói tỏa ra cảm giác vô cùng đau đớn.
Thẩm Kinh Diễn im lặng trong chớp mắt, yên lặng gật đầu.
“Vì mười năm tuổi thọ, anh liền từ bỏ việc dừng hẳn giao dịch?” Đôi mắt Thời Lễ nheo lại.
Thẩm Kinh Diễn khó có khi cẩn thận nhìn cô, sau một lúc lâu mới mở miệng nói: “Không phải dừng hẳn, chúng ta cứ như vậy không lạnh không nhạt ở chung, chờ tới khi già rồi, lại quay về yêu một lần, như vậy là có thể hoàn hảo.”
Thời Lễ: “…”
“Nhưng hiện tại xem ra em không thích,” Thẩm Kinh Diễn chua xót cười, lại nhấn mạnh một lần, “Anh thật sự rất muốn cùng em sống đến già.”
Thời Lễ im lặng liếc hắn một cái, cuối cùng yên tĩnh thoát ra từ trong tay hắn, tự mình lại lần nữa nằm trên giường, chẳng qua lúc này đây là đưa lưng về phía hắn.
“Anh đều giải thích hết rồi, em vẫn không muốn tha thứ cho anh sao?” Thẩm Kinh Diễn hỏi.
―― Hệ thống không thể trả lời vấn đề mang tính chủ quan này.
Thời Lễ: Khi ngươi suy đoán vào việc anh ấy nói dối, sao không nói đây là vấn đề chủ quan?
――… Từ góc độ logic mà nói, hành vi của hắn không được tính là sai, nhân loại ở thế giới này tuổi thọ không tính là thấp, từ 50 tuổi đã bắt đầu bị nhận định là người già, mà đa số người đều có thể sống đến 80 tuổi, mất đi mười năm tuổi thọ, cũng không đủ khiến hắn không thể đạt được thành tựu bạch đầu giai lão, mà vẫn luôn trốn tránh cô, sẽ sinh ra nguy hiểm làm cô thay lòng đổi dạ, cái giá lớn nhất là mất đi linh hồn, không phù hợp với logic lựa chọn của người bình thường.
Thời Lễ cũng đã nghĩ như vậy, cho nên vừa rồi từ khi bắt đầu nghe đã không tin tưởng, chỉ là thấy hắn nói ra dáng ra hình, tâm trạng liền có chút buồn bực. Hắn tình nguyện soạn ra một lý do hoàn chỉnh như vậy mà cũng không chịu nói thật, đã chứng minh là hắn thật sự không muốn nói, mặc kệ cô ép hỏi như thế nào, hắn đều sẽ không nói, nếu bị ép khả năng sẽ soạn ra bản nói dối mang tính chân thật càng cao.
Mặc dù hiện tại cô không tin, hắn sớm muộn gì cũng có thể tìm ra lý do bắt cô tin tưởng.
Thời Lễ thở dài một tiếng, cảm thấy cần phải ra bờ biển một chuyến. Thứ kia nếu đã giúp cô, khẳng định sẽ có lý do muốn cô giúp, nói không chừng ở bên đó sẽ có chỗ đột phá.
Cô suy nghĩ đối sách, vừa định toàn tâm toàn ý nghĩ ngợi, đột nhiên lại ngửi được một mùi thơm của đồ ăn, cái bụng vẫn luôn ở trạng thái đói khát lập tức kêu một trận.
Không đợi cô đi tìm nơi phát ra mùi hương này, Thẩm Kinh Diễn liền đẩy cửa ra đi vào, trên tay quả nhiên là cơm vừa nấu xong cùng lạp xưởng, bốc khói trắng nóng hổi. Cô nhìn thấy trong nháy mắt, nước miếng sắp chảy ra hết.
“Ăn chút gì đi.” Thẩm Kinh Diễn dịu dàng nói.
Biểu tình Thời Lễ giật giật, sau một lúc lâu banh mặt ngồi dậy, cố mà vươn tay về phía hắn: “Đưa em.”
Thẩm Kinh Diễn mỉm cười đến trước mặt cô, đem khay cơm trực tiếp đặt ở mép giường, tự mình múc một muỗng cơm, lại để ở bên trên hai miếng lạp xưởng, trực tiếp đưa tới bên miệng cô: “Bây giờ có thể tha thứ cho anh chưa?”
Trên người vẫn còn một trận nhức mỏi, Thời Lễ hừ nhẹ một tiếng: “Nếu em không tha thứ, vậy có phải anh sẽ không định nấu cho em ăn hay không?”
Nghe được lời nói của cô, Thẩm Kinh Diễn xúc động, nhưng liếc mắt nhìn vẻ mặt của cô một cái, thức thời lắc đầu: “Làm sao như vậy được, cho dù em cả đời không muốn nói chuyện cùng anh, anh vẫn muốn nấu cơm đút em ăn thật no.”
Thời Lễ lúc này mới vừa lòng, tà tứ liếc hắn một cái liền không nói nữa, há miệng ăn luôn muỗng cơm cùng lạp xưởng hắn đưa tới, ăn xong còn không quên trừng Thẩm Kinh Diễn một cái, tỏ vẻ chính mình còn đang giận, lại không biết bộ dáng miệng căng phồng của mình, cực kỳ giống con hamster, căn bản không hề có lực uy hϊếp.
Thẩm Kinh Diễn vì hòa bình giữa hai người, cố gắng nhịn xuống xúc động muốn cười.
Hai người một đút một ăn, rất nhanh khay cơm liền rỗng tuếch, Thẩm Kinh Diễn đem khay đến phòng bếp rồi quay về, liền nhìn thấy cô lại nằm xuống.