Nam Phụ Bị Tôi Ngược Đều Hắc Hoá

Chương 51-2

“Thẩm Kinh Diễn…” Cô nhỏ giọng gọi hắn một tiếng.

Người đàn ông đi đến trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống: “Đã lâu không gặp.”

Thời Lễ nhìn ánh mắt hắn, nháy mắt tỉnh táo đôi chút, ánh mắt lập loè trong chốc lát mới cẩn thận nói: “Anh gϊếŧ người.”

“Ừm,” Người đàn ông không chút để ý trả lời, ánh mắt dừng ở trên tay trái của cô, chỉ thấy phía trên một khối vảy đã bị mất đi ánh sáng, còn có rất nhiều chỗ vẫn còn đang đọng lại máu, “Đau không?”

Thời Lễ giống như nghe không hiểu hắn đang nói gì, chỉ suy yếu nhìn hắn.

“Đau không?” Người đàn ông lại hỏi lần nữa.

Thời Lễ: “… Thẩm Kinh Diễn?”

Người đàn ông đi đến trước mặt cô, bình tĩnh nhìn cô hồi lâu, rốt cuộc gợi lên khóe môi: “Đúng vậy, là anh.”

Thời Lễ: “…” Thật sự là hắn.

Cô bình tĩnh nhìn khuôn mặt của hắn, có lẽ là do quanh năm sinh hoạt ở trên biển, làn da của hắn là màu sắc khỏe mạnh, thân thể cũng to lớn, bả vai dày rộng tràn đầy lực lượng, vòng eo thon chắc, cả người đều tràn ngập một loại hương vị đáng tin cậy.

Trên lông mày của hắn còn có một vết sẹo nhỏ do đao sượt qua, chỗ được hai cúc áo che lại, cũng có vài dấu vết như ẩn như hiện, có thể tưởng tượng cuộc sống của hắn sóng to gió lớn cỡ nào.

Thời Lễ ngơ ngẩn nhìn hắn, vô số lần xác định giá trị thù hận của hắn chỉ là 10% mà không phải 100%, sớm đã bị hố vài lần nên phải chớp chớp mắt nhìn kỹ, ở trong đầu yên lặng hỏi hệ thống: Giá trị thù hận bị lỗi à?

―― Không có

Vậy nghĩa là hắn cũng đã đánh mất tình cảm?

―― Nam phụ đã thoát ly khỏi cốt truyện, không thể phán đoán.

Thời Lễ: “…”

Khi cô còn đang ngây người, Thẩm Kinh Diễn đã đánh giá cô xong, trực tiếp lật người cô lại, vết thương phía sau eo tức khắc lộ ra.

Thời Lễ kinh ngạc nhìn, lúc nhận thấy được ngón tay của hắn đang chạm vào eo cô, cô nhịn không được mà ưỡn lưng, tiếp theo chỗ bị thương bị hắn đổ chút thứ gì đó, rấy lên đau đớn khó nhịn. Thời Lễ đau đến cả người phát run, lại không dám hoạt động nửa phần, chỉ suy yếu chờ đợi làn sóng làm nhục tiếp theo của hắn.

“Sao lại run mạnh như vậy?” Thẩm Kinh Diễn hỏi.

Thời Lễ cắn chặt môi không dám nói lời nào, nghĩ thầm giá trị thù hận cái gì mà 10%, đều là lừa người, hắn quả nhiên cùng nam phụ trước kia giống nhau, đều sắp hận cô đến chết. Cô khó chịu nhắm mắt lại, khóe mắt không tự giác tràn ra một giọt nước mắt, nước mắt dừng ở trên giường liền biến thành ngọc trai.

“Hiện tại còn đau không?” Thẩm Kinh Diễn lại hỏi.

Thời Lễ nghĩ thầm sao có thể không… Không đau? Cô hoang mang mở to mắt, chắc chắn là thật sự không còn đau, mới mang vẻ mặt khó hiểu xoa sau eo chính mình, chỉ thấy chỗ đổ máu lúc trước giờ đây bằng phẳng nhẵn nhụi, căn bản không có dấu vết bị thương.

“Đây là thuốc của vu nữ trên biển, vô dụng với nhân loại, nhưng đối với nhân ngư lại có kỳ hiệu.” Thẩm Kinh Diễn nói, đem một cái bình nhỏ cất về túi, lúc này mới tiếp tục đánh giá cô.

Thời Lễ giãy giụa lật thân qua xem hắn, thời điểm hoạt động tóc hất sang một bên, lộ ra phần lớn da thịt tuyết trắng, cô ý thức được điểm này, gương mặt tức khắc đỏ. Thẩm Kinh Diễn ngồi ở bên cạnh cô, duỗi tay giúp cô gom tóc hợp lại đến trước người: “Mười năm không thấy, em vẫn còn thẹn thùng như vậy, một chút cũng không giống nhân ngư.”

Thời Lễ ngơ ngẩn nhìn hắn, sau một lúc lâu cất giọng khàn khàn: “Đôi mắt của anh…”

“Năm năm trước lúc đi tìm kho báu trên biển, bị thú vật dưới biển đánh mù,” Thẩm Kinh Diễn thuận miệng nói, “Miệng vết thương có chút ghê, nên không cho em nhìn.”

Thời Lễ nghe vậy há miệng thở dốc, hơn nửa ngày mới gian nan hỏi: “Vì sao lại giúp em trị thương?” Lúc trước cô ném hắn một mình ở trên biển, nếu không phải hắn mạng lớn, hiện tại sớm đã chết nhiều năm, hắn vì cứu cô dùng hết toàn lực, cô lại ở sau lưng hắn thọc dao nhỏ, cô không hiểu vì sao hắn còn muốn cứu mình.

“Đương nhiên là bởi vì em.” Thẩm Kinh Diễn nhìn cô thật sâu, đáy mắt toàn là cảm xúc cô xem không hiểu.

Trong lòng Thời Lễ hoang mang vô hạn, lại không thể để lộ ra nửa phần, chỉ bất động thanh sắc cúi đầu, suy tư nên làm như thế nào.

“Bọn họ đã muốn khống chế nhân ngư, cũng biết rõ thân thể của nhân ngư sẽ bị hao tổn, cho nên đều sẽ giống nhau mà lựa chọn bỏ đói, bọn họ có phải đã để em đói bụng rất lâu rồi không?”

Thời Lễ gật gật đầu: “Em cũng không còn nhớ rõ… Bao lâu đã không được ăn rồi.”

Ánh mắt Thẩm Kinh Diễn hung ác, đến khi cô nhìn sang thì lại che giấu đi cảm xúc: “Chờ anh.” Nói xong hắn liền xoay người rời đi.

Thời Lễ vội bắt lấy tay hắn, Thẩm Kinh Diễn dừng một chút quay đầu lại, liền thấy ánh mắt cầu xin của cô: “Đừng đi.”

“Đừng sợ, anh rất nhanh sẽ trở lại.” Thẩm Kinh Diễn nói xong, liền tháo tay cô ra, trực tiếp nhảy từ trên cửa sổ xuống.

Thời Lễ tuyệt vọng nằm xuống, nhìn đầu mập mạp nở hoa ở cuối giường, hít một hơi thật sâu. Hiện tại trong phòng chỉ còn mình cô cùng thi thể của mập mạp, chờ người của quán múa đi lên xem xét, phỏng chừng sẽ trực tiếp phán định cô là hung thủ, ở trong xã hội của nhân loại, nhân ngư mà gϊếŧ người sẽ bị lột da rút gân, treo ở trên quảng trường phơi khô, có thể nói là cách chết cực thảm.

… Cô vừa rồi có hi vọng trong nháy mắt như vậy, Thẩm Kinh Diễn đối với cô thật sự không có hận ý, nhưng mà hiện tại xem ra, vẫn là cô quá ngây thơ rồi.

Thời Lễ cuộn ở trên giường, tận lực không để đuôi cá đυ.ng tới thi thể, trong lòng ủy khuất dần dần lan tràn, một bên lan tràn một bên chê hệ thống không đủ tiên tiến, lúc trước cô nói chỉ cần lấy lại được tình cảm dành cho nam phụ của một thế giới, nó lại cố tình đem tất cả đều trả cho cô, hại cô hiện tại bởi vì còn ấn tượng với nam phụ này, cho nên tâm tình rất tồi tệ.

Thẩm Kinh Diễn khi trở về, liền nhìn thấy cô cuộn ở trên giường, một bộ tang thương đến mức muốn vứt bỏ toàn bộ thế giới.

“Còn có chỗ nào không thoải mái sao?” Hắn mở miệng hỏi.

Nhân ngư ở trên giường cứng đờ, tiếp theo vẻ mặt kinh hỉ nhìn về phía hắn: “Anh trở lại sao?!”

“Anh đã nói rồi, anh sẽ trở về.” Thẩm Kinh Diễn đi đến trước mặt cô, đem hai con cá đưa tới trong tầm tay của cô.

Đôi mắt Thời Lễ chuyển sang màu xanh lục, lập tức đoạt lấy một con nuốt vào, đến con thứ hai mới bắt đầu nhai kỹ nuốt chậm. Bình tĩnh mà xem xét, nhân ngư tuy rằng xinh đẹp, nhưng lúc ăn lại không thể nào lịch sự, đó là một loại cảm giác khác nhau trực tiếp với nhân loại, sẽ làm tâm sinh lý của con người không được khoẻ.

Thẩm Kinh Diễn lại không có loại phản ứng này, chỉ bình tĩnh nhìn cô ăn xong, lúc này mới mở miệng nói: “Em đã đói bụng lâu ngày, không thể ăn quá nhiều.”

Thời Lễ thuận theo gật gật đầu, sau khi ăn xong tinh thần rõ ràng tốt hơn rất nhiều, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Kinh Diễn cũng có thần hơn, chỉ là sự cẩn thận trong đó cũng không hề giảm bớt: “Anh sẽ dẫn em đi sao?” Nếu không được mang đi, cô chỉ còn đường chết.

“Đương nhiên.” Thẩm Kinh Diễn vươn tay ra với cô.

Thời Lễ vội vàng ôm lấy cổ hắn, một bàn tay của Thẩm Kinh Diễn vỗ về phía sau lưng cô, một cái tay khác bế lên thân cá, trực tiếp từ chỗ cửa sổ nhảy xuống.

Thời Lễ gắt gao ôm cổ hắn, sợ hắn sẽ ném mình xuống, Thẩm Kinh Diễn đưa cô tới một phòng nhỏ ở gần ven biển, tìm thùng nước múc đầy nước biển, để cô ngâm ở trong thùng. Tuy rằng cá vị thành niên rời khỏi nước cũng không gây ra bao nhiêu khó chịu, nhưng khi thân thể được ngâm vào trong nước, Thời Lễ vẫn thoải mái mà giãn ra.

“Trong này không có vật chứa lớn nào, em cố chịu một chút.” Thẩm Kinh Diễn trấn an nói.

Thời Lễ nghĩ nghĩ: “Anh có thể cho em xuống biển mà.” Nơi hắn ở cũng chỉ cách biển trăm bước, thật sự rất gần, hoàn toàn không cần thiết đem nước biển mang vào trong nhà ngâm.

Thẩm Kinh Diễn kích động, cũng không trả lời cô: “Nếu em đói thì cứ nói, gần đây có chợ, bất cứ lúc nào cũng có cá để mua.”

Thời Lễ dừng một chút, ý thức được hắn sợ cô sẽ chạy, cho nên không có khả năng để cô xuống biển. Trong lòng cô có chút thất vọng, nhưng chút cảm xúc này cũng chỉ chợt lóe mà qua, thật sự cũng không được tính.

“Muộn rồi, đi ngủ thôi.” Thẩm Kinh Diễn nói xong, liền xoay người đi đến giường nằm xuống.

Thời Lễ mím môi, cẩn thận ở trong thùng đổi tư thế khác, chậm rãi để nước không ngập đầu, lúc này mới nhắm mắt lại.

Ngoài cửa sổ không biết khi nào nổi lên gió, tiếng sóng biển đánh vào đá càng lúc càng lớn, thứ tiếng này đối với người trường kỳ sinh hoạt ở trên biển mà nói, là tạp âm không đáng kể chút nào. Thẩm Kinh Diễn có vẻ như ngủ rất sâu, hoàn toàn không bị động tĩnh bên ngoài ảnh hưởng.

Nhưng mà không biết qua bao lâu, hắn đột nhiên mở to hai mắt, yên tĩnh một lát liền đứng dậy đi đến trước thùng nước, ánh mắt thâm trầm nhìn nhân ngư trong nước. Hắn nhìn hồi lâu, rốt cuộc vươn tay vào trong nước.

Quanh năm cầm vũ khí làm trên tay có đầy vết chai, khi nắm lấy cánh tay Thời Lễ, làn da trắng nõn non mềm cùng ngón tay thô ráp hình thành sự đối lập. Tay hắn cẩn thận mơn trớn mỗi một tấc da thịt của Thời Lễ, từ cánh tay đến cổ, lại một đường đi xuống, cho đến khi mỗi một tấc của cô đều cảm thụ qua, mới một lần nữa trở lại trên giường ngủ.

Hắn vừa rời khỏi, gương mặt trầm tĩnh ở trong thùng nước của Thời Lễ liền nổi lên ửng đỏ, hồi lâu mới tiêu đi.

Sáng sớm hôm sau, Thời Lễ tỉnh lại thì phát hiện chỉ còn có mình cô, liền ghé vào thùng nước tìm kiếm mọi nơi, khi đang muốn kêu tên của hắn, hắn đã từ bên ngoài trở lại, sau khi thấy cô liền đem cá trong tay ném cho cô.

Thời Lễ vội tiếp nhận mà ăn, Thẩm Kinh Diễn kéo ra một cái bàn gỗ giản dị đặt ở bên cạnh thùng nước, đem đồ ăn của nhân loại hắn vừa mua để trên đó. Thời Lễ dừng một chút, đối với đồ ăn của hắn yên lặng nuốt nước miếng, cảm giác cá trong tay cũng không còn thơm.

“Muốn ăn?” Thẩm Kinh Diễn hỏi.

Thời Lễ ngượng ngùng cười: “Em có thể thử một miếng không?”

“Không thể.” Thẩm Kinh Diễn từ chối.

Thời Lễ: “…” Vậy anh còn hỏi làm gì nữa?

Có lẽ cảm thấy vẻ mặt của cô thú vị, Thẩm Kinh Diễn câu lên khóe môi, giải thích với cô một câu: “Bầy giờ em đang là vị thành niên, dạ dày yếu ớt, không thể dễ dàng đổi đồ ăn.”

“… À.” Hóa ra là vì tốt cho cô.

Thời Lễ cúi đầu tiếp tục gặm cá của mình, Thẩm Kinh Diễn cũng bắt đầu ăn cơm sáng, hai người đều yên tĩnh mà ăn. Không biết qua bao lâu, Thời Lễ lấy hết can đảm hỏi: “Anh, anh chẳng lẽ không hận em sao?”

Tuy rằng biết vấn đề này nếu mà nhắc ra, đại khái sẽ phá hư không khí hiện tại của hai người, nhưng trong lòng Thời Lễ luôn cảm thấy không thích hợp. Cô biết tình cảm bị đánh mất là như thế nào, cho nên phải chắc chắn người trước mắt không phải loại tình huống này, cũng đúng là bởi vì xác định, cho nên vô cùng khó hiểu, không hiểu giá trị thù hận của hắn vì sao chỉ có 10%.

Thẩm Kinh Diễn nghe được vấn đề của cô liền trầm mặc, hồi lâu sau mới ngẩng đầu nhìn cô, Thời Lễ khẩn trương đối diện với hắn, không biết qua bao lâu, hắn nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu: “Hận chứ.”

Thời Lễ cho rằng hắn muốn nói dối, không nghĩ tới lại thản nhiên thừa nhận như vậy, trong lúc nhất thời không biết nên nói tiếp như thế nào.

“Nếu không hận, vì sao sẽ phải vất vả như vậy tìm em?” Thẩm Kinh Diễn lại nói.

Thời Lễ ngẩn người: “Anh tìm em?”

“Ừ, tìm em rất lâu, cuối cùng cũng tìm được rồi.” Thẩm Kinh Diễn rũ mắt.

Thời Lễ nhấp môi: “Cho nên sao anh vẫn còn chưa trả thù, còn, còn giúp em?”

“Trả thù như thế nào? Gϊếŧ em sao? Thật khó khăn mới tìm được về, không bỏ được,” Vẻ mặt Thẩm Kinh Diễn ý vị không rõ, “Lại nói, cũng không trách em.”

Thời Lễ hoang mang: “Sao lại không trách em?” Lúc trước người bỏ trốn chính xác là cô, hắn cũng chưa từng làm chuyện gì mà phải xin lỗi cô, chuyện này hoàn toàn nên là do cô mới đúng.

Thẩm Kinh Diễn lần này không hề trả lời vấn đề của cô, chỉ tùy tay nhéo một miếng bánh nướng đưa đến bên môi cô: “Ăn một miếng chắc là không có việc gì.”

Thời Lễ vội cắn, hương vị bánh nướng ở trong miệng bùng nổ, cô có chút không thỏa mãn nheo nheo mắt: “Còn muốn.”

“Không thể ăn nữa.” Thẩm Kinh Diễn nói xong liền thu tay lại, có lẽ thật sự không cho cô ăn tiếp.

Thời Lễ vội nói: “Em chỉ ăn một miếng nữa thôi, chỉ một miếng!”

Thẩm Kinh Diễn dừng một chút, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía cô: “Nếu thật sự muốn ăn, có thể thành niên trước, sau khi trưởng thành không chỉ sẽ có hai chân, mà cũng có thể ăn đồ ăn của nhân loại.”

Thời Lễ ngốc đi trong chớp mắt, cảm giác hắn đang muốn ám chỉ chụp lên mặt cô.