Nam Phụ Bị Tôi Ngược Đều Hắc Hoá

Chương 50-2

Thời Lễ nghiêng đầu liếc hắn một cái: “Ngài hiện giờ cảm thấy đẹp, là bởi vì ta còn trẻ mỹ mạo, chờ qua thêm mấy năm nữa, khóe mắt ta đều là nếp nhăn, khóe miệng cũng bắt đầu chảy xệ xuống, ngài liền sẽ không thấy đẹp nữa.”

Thẩm Kinh Diễn sửng sốt một chút, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.

“… Ngài chắc sẽ không biết phàm nhân sẽ già đi chứ?” Nhìn thấy hắn khϊếp sợ như vậy, Thời Lễ sửng sốt một chút.

Thẩm Kinh Diễn há miệng thở dốc, sau một lúc lâu gian nan nói: “Ta đã quên…” Hai người vẫn luôn ở bên nhau, hắn cũng thường xuyên quên luôn chính mình là xà, hoặc là quên đi Thời Lễ là người.

“Không có việc gì không có việc gì, đây không phải việc lo lắng bây giờ của chúng ta, lại qua mấy năm chúng ta lại nghĩ cách là được.” Thời Lễ tức khắc hối hận khi nói ra chuyện này. Lúc trước mắt thấy giá trị thù hận cũng còn không nhiều lắm, phỏng chừng không bao lâu là có thể biến mất toàn bộ, hiện tại đột nhiên nói với hắn cái này, vạn nhất hắn ưu sầu quá mức, giá trị thù hận không giảm thì làm sao bây giờ?

Mày của Thẩm Kinh Diễn nhíu lại: “Không được, ta phải ngẫm lại thật kỹ.”

“… Ngẫm cái gì?” Vẻ mặt Thời Lễ lo lắng.

Thẩm Kinh Diễn xua xua tay: “Ta đang nghĩ cách.”

Thời Lễ thấy hắn không chịu nói, càng thấy lo lắng, vì thế không ngừng đuổi theo hắn, muốn giúp hắn mau chóng dời đi lực chú ý, kết quả hắn tưởng khen ngược, trực tiếp nhốt cô ở trong phòng ngủ, tự mình không biết lại chạy đi đâu.

Thời Lễ đợi ba ngày, hắn mới vào lúc ban đêm phong trần mệt mỏi trở về, vừa đến nhà liền chui vào ổ chăn của cô. Trên người còn mang theo khí lạnh bên ngoài, Thời Lễ trực tiếp bị lạnh tỉnh, nhìn thấy hắn đã trở về mới thở phào một hơi, ngay sau đó một cỗ ủy khuất trào lên trong lòng, ôm hắn không chịu buông: “Ngài đi đâu?”

“Ta đi tìm cách, bây giờ đã tìm ra.” Thẩm Kinh Diễn ôn thanh nói.

Thời Lễ dừng một chút: “Cách gì?”

“Cách để chúng ta có thể nhất sinh nhất thế.” Thẩm Kinh Diễn nghiêm túc trả lời.

Thời Lễ trầm mặc trong chớp mắt: “Không phải là muốn làm ta thành con rối linh tinh gì đấy chứ.”

“… Vì sao ngươi lại nghĩ như vậy?” Thẩm Kinh Diễn cạn lời.

Bởi vì bản chất của ngài là bệnh kiều đó, Thời Lễ có lệ cười một tiếng.

Thẩm Kinh Diễn cũng không truy vấn, chỉ thúc giục nói: “Đưa tay ra đây.”

Thời Lễ nghe lời vươn tay ra ngoài, chỉ thấy ánh mắt hắn hơi trầm xuống, tiếp theo trên cổ tay của cô xuất hiện một miệng vết thương rất nhỏ, máu từ miệng vết thương chảy ra ngoài, mà Thẩm Kinh Diễn cũng đồng dạng như vậy, máu của hai người giao hội ở không trung, trong cơ thể Thời Lễ xuất hiện một loại cảm giác kỳ diệu, như thể có thứ gì đó giữa hai người buộc chặt vào nhau bởi một dòng máu mỏng gần như không nhìn thấy được.

Cái nghi thức này so với cô nghĩ còn muốn lâu hơn, cô cũng đã ngủ một giấc rồi tỉnh, máu đang quấn bên nhau mới đột nhiên tách ra, trở lại trong thân thể từng người, mà miệng vết thương lúc đầu ở trên cổ tay, cũng vào giờ phút này khép lại như lúc ban đầu.

Thời Lễ còn có chút buồn ngủ, cơ thể lại có chỗ không thoải mái: “Đây rốt cuộc là cái gì vậy?”

“Đem thọ mệnh của ta chia cho ngươi một nửa.” Thẩm Kinh Diễn trả lời.

Thời Lễ ngẩn người: “Cái gì?”

“Ngươi là người thường hoàn toàn không có linh căn, đời này cũng đừng nghĩ đến việc tu tiên đắc đạo, nhưng lại vẫn luôn muốn lưu lại thế gian, ta tất nhiên cũng sẽ không nghĩ phi thăng nữa, thiên địa vạn vật đều có định số, nếu như không phi thăng, ta đây có thể sống bao nhiều tuổi, đều đã được cố định, ta đem thọ mệnh của ta chia cho ngươi một nửa, như vậy chỉ cần không có bất ngờ gì xảy ra, chúng ta liền có thể bạch đầu giai lão,” Thẩm Kinh Diễn nói xong nheo nheo mắt, “Tất nhiên sẽ không ra cái gì ngoài ý muốn, tuy rằng ta không tính đến việc phi thăng, nhưng tu vi vẫn còn đó, người khác còn mơ mới bắt nạt được ngươi.”

Thời Lễ lẳng lặng nghe hắn nói chuyện, hốc mắt không biết từ lúc nào bắt đầu nóng lên, trái tim giống như đang ngâm ở trong nước ấm, có một loại cảm giác nói không nên lời tràn ngập toàn thân.

“Ngươi không vui sao?” Thẩm Kinh Diễn thấy cô không nói lời nào, lập tức thấy cảnh giác. Có một ít phàm nhân tính tình cổ quái, không thích được sống lâu, có lẽ Thời Lễ chính là loại người này.

Thời Lễ nghe vậy cười một tiếng, chỉ là khóe mắt lại có chút đỏ: “Chú uyên ương trong cơ thể ngài có phải rất khó chịu hay không?”

Thẩm Kinh Diễn thấy cô không chịu trả lời vấn đề của hắn, đáy lòng liền có chút sầu lo, nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời cô: “Vẫn còn tốt, cũng chỉ là một chú pháp nhỏ mà thôi, dùng linh lực áp chế liền không còn cảm giác gì nữa, chỉ là ngẫu nhiên sẽ trào ra cảm giác bị bỏng, nhưng sau một lát cũng sẽ tự rút đi.”

“Vẫn luôn áp chế cũng không phải cách tốt, chắc chắn sẽ có ảnh hưởng đối với cơ thể, nếu không chúng ta cởi bỏ nó đi.” Thời Lễ nhẹ giọng nói.

Thẩm Kinh Diễn buông tiếng thở dài: “Trừ bỏ máu của người thật sự yêu ta, không có cách nào khác có thể giải, ngươi cũng không thích ta, ta cũng không thể vì hiểu rõ chú cố ý để cho người khác vui…”

Hắn nói đến một nửa như đã ý thức được gì, giọng nói đột nhiên im bặt, vẻ mặt khϊếp sợ nhìn Thời Lễ.

Thời Lễ bị hắn nhìn đến gương mặt ửng đỏ, sau một lúc lâu nhỏ giọng nói: “Ta cũng không chắc chắn, nhưng nếu ngài không ngại, chúng ta có thể thử xem.”

“Được được, thử xem.” Thẩm Kinh Diễn kích động bắt lấy tay cô, nửa ngày mới ý thức được lúc này không nên bắt tay, mà là làm chút chuyện khác, vì thế cởi bỏ y phục của cô, trịnh trọng lấy hai giọt máu ở lòng bàn tay.

Vào lúc hắn thi chú, Thời Lễ ở một bên khẩn trương nhìn, chờ máu đọng ở lòng bàn tay hắn biến mất, cô vội hỏi: “Thế nào?”

Thẩm Kinh Diễn mở to mắt, đáy mắt còn mang theo một tia hoảng hốt.

“… Không cởi bỏ được sao?” Thời Lễ đột nhiên không tin tưởng.

Thẩm Kinh Diễn ngẩng đầu nhìn về phía cô, hai người nháy mắt đối diện nhau,

Giá trị thù hận của nam phụ: 1%

Thời Lễ ngẩn người, đột nhiên nở nụ cười: “Đã giải được đúng không?”

“… Sớm biết rằng đem thọ mệnh chia cho ngươi, ngươi sẽ nguyện ý yêu ta, ta liền chia sớm một chút.” Thẩm Kinh Diễn hoảng hốt nói.

Thời Lễ bị lời nói của hắn chọc cười, oán trách nhìn hắn một cái: “Đồ ngốc.”

Thẩm Kinh Diễn cuối cùng cũng hoàn toàn hoàn hồn, lập tức nhào tới bên cô, Thời Lễ hoảng loạn đỡ lấy hắn, tiếp theo môi liền bị ngăn chặn. Hai người điên cuồng triền miên, mãi cho đến khi dùng hết một tia sức lực cuối cùng.

Thẩm Kinh Diễn cảm thấy mỹ mãn ôm Thời Lễ, thân thân thấm mồ hôi trên đầu tóc của cô: “Đây là một lần* ta cảm thấy thỏa mãn nhất, cảm ơn ngươi.”

*Lần làm ấy ạ :>

“… Không cần cảm ơn, coi như là thù lao của phần thọ mệnh đó.” Thời Lễ hữu khí vô lực.

Thẩm Kinh Diễn giống như chó lớn tiến đến trước mặt cô: “Tu vi của ta mạnh như vậy, thế nào cũng phải sống được thêm mấy ngàn năm nữa, chia cho ngươi nhiều như vậy, ngươi chỉ cấp chút thù lao này?”

Thời Lễ liếc mắt nhìn hắn một cái, một chữ cũng không muốn nói.

Thẩm Kinh Diễn thấy cô mệt nhọc, liền bắt đầu một mình mặc sức tưởng tượng tương lai, chẳng qua nghĩ đều là chuyện sau khi hai người già rồi, như là muốn tìm người chôn bọn họ ở cùng nhau, hoặc là trực tiếp đem xác chết luyện thành binh khí, như thế nào như thế nào…

Thời Lễ vốn đang muốn cùng hắn bình tĩnh trong chốc lát, kết quả nghe thấy hắn giảng giải đến việc xử lý xác chết, cuối cùng không thể nhịn được nữa đánh gãy: “Cần gì phải làm phiền người khác, ta cũng có thể giúp ngài nhặt xác.”

“Ngươi cùng ta đồng sinh cộng tử, đương nhiên không được.” Thẩm Kinh Diễn lập tức phản bác.

Thời Lễ nhướng mày: “Ngài đừng quên, ta còn có thọ mệnh làm phàm nhân vài thập niên, hiện tại ngài lại chia ta một nửa, tương đương vài thập niên này của ta đã nhiều ra, còn không thể giúp ngài nhặt xác sao?”

Thẩm Kinh Diễn: “…” Ý tốt thật lớn.

“Cho nên không nên nói tiếp về vấn đề xử lý thi thể.” Thời Lễ buồn bực nói.

Thẩm Kinh Diễn quả nhiên không nói, chỉ là trầm mặc ôm cô, Thời Lễ ở trong lòng ngực hắn cọ cọ, dần dần cảm thấy buồn ngủ. Không biết qua bao lâu, cô cũng sắp ngủ rồi, đột nhiên nghe thấy Thẩm Kinh Diễn buồn bã nói: “Ta trước khi chết nhất định phải gϊếŧ ngươi, chúng ta cùng nhau đi.”

Thời Lễ: “…” Còn nhớ thương gì nữa.

Thẩm Kinh Diễn nói xong, lại có chút hối hận, cẩn thận hỏi cô: “Ngươi có khi nào cảm thấy lòng ta tàn nhẫn không?”

Thời Lễ im lặng hồi lâu, đến khi tim của hắn cũng sắp nâng lên tới cổ họng rồi, mới hừ nhẹ một tiếng nói: “Cần gì phiền phức như vậy, chờ ngày mai tỉnh lại, ta lại đem thọ mệnh của mình chia ngài một nửa là được.”

“Thật sự?” Ánh mắt Thẩm Kinh Diễn sáng lên.

Thời Lễ nghe thấy giọng nói kinh hỉ của hắn, nhịn không được buồn cười nhìn về phía hắn: “Ngài chia cho ta mấy ngàn năm, ta cũng chỉ chia ngài vài thập niên, chiếm tiện nghi chính là ta, ngài vui vẻ cái gì?”

“Ta chính là vui vẻ.” Thẩm Kinh Diễn nhếch miệng nở nụ cười.

Thời Lễ bình tĩnh nhìn hắn hồi lâu, ở bên khóe môi hắn nhẹ nhàng hôn một chút: “Ngủ ngon đi, người bạn nhỏ.”

“Ngủ ngon.”

Thời Lễ ôm eo hắn, nặng nề tiến vào mộng đẹp.

Cô ngủ lâu giống như cả một thế kỷ vậy, ngủ đến khi ý thức cũng có chút thanh tỉnh, nhưng vẫn không thể mở to mắt. Cả người cô giống như đều chìm vào trong bóng đêm, mặc kệ giãy giụa ra sao cũng không thể nhúc nhích.

“Thời Lễ… Đứa trẻ này…” Bên tai truyền đến tiếng gọi nôn nóng, Thời Lễ hoảng hốt cảm thấy quen tai, lại nhớ không nổi đây là giọng của ai.

Quá quen tai, giống như đã từng quen biết, nhưng sẽ là ai cơ chứ, ai sẽ ở bên tai cô kêu tên cô như vậy? Sự khó hiểu trong lòng Thời Lễ càng lúc càng lớn, hít thở không thông cũng càng ngày càng nặng, cho đến khi nghe được đối phương đau khổ kêu một tiếng: “Con gái!”

Cô mới mở choàng mắt, ý thức được vừa rồi là mẹ đang gọi cô.

Trong bóng đêm Thời Lễ mở to hai mắt, nhưng lại không hề nhìn thấy được gì, cô ý đồ đi tìm Thẩm Kinh Diễn ở bên cạnh, nhưng mà tay duỗi ra lại vơ vào không khí. Cô sửng sốt một chút, mới ý thức rằng chính mình đang ở trong khoảng hư vô… Thế giới cô đã từng trốn tránh nhất, thế nhưng cứ như vậy mà kết thúc.

Thời Lễ ngây người hồi lâu, lúc sau mới hỏi hệ thống trong đầu: Ta đang trên đường truyền tống sao?

―― Đúng vậy.

Thời Lễ: Ta còn chưa nói lời từ biệt với hắn.

―― …

Thời Lễ rũ mắt, muốn liếc nhìn cổ tay của mình, lại phát hiện không thể nhìn ra được gì. Cô im lặng hồi lâu đột nhiên nói: Lần này ta không muốn bị thu lại tình cảm, ta muốn giữ lại tình cảm của thế giới này.

Cô vừa mới toát ra cái ý niệm này, trên cổ tay liền truyền đến cảm giác nóng rực, càng thêm kiên định với ý tưởng của mình.

Hệ thống yên tĩnh hồi lâu mới cho ra câu trả lời: Thu tình cảm lại là vì suy xét cho người làm nhiệm vụ, tránh cho người làm nhiệm vụ ở trên đường làm nhiệm vụ…

Thời Lễ không thể nhịn được nữa đánh gãy: “Ngươi không cần cùng ta nói này nói nọ, ta không cần ngươi vì ta mà suy xét, ta chỉ muốn giữ lại tình cảm của thế giới này.”

Không biết có phải hay không do chưa hề nói lời từ biệt, giờ phút này trong lòng cô cuộn thành một đoàn, gần như bướng bỉnh muốn giữ lại tất cả về hắn. Nói đến buồn cười, rõ ràng lúc trước sợ hãi nhất bài xích nhất chính là hắn, hiện giờ nhớ nhất muốn lưu lại tất cả cũng là hắn.

Hệ thống lần này rất nhanh đã cho hồi đáp: Hệ thống không thể cấp người làm nhiệm vụ tình cảm của một thế giới, nếu người làm nhiệm vụ khăng khăng phải lấy về cảm tình, chỉ có thể đem toàn bộ tình cảm lấy đi hết, đến lúc đó đại khái sẽ xuất hiện sự hỗn loạn về tình cảm…

“Cho ta.” Thời Lễ lại lần nữa đánh gãy.

Hệ thống không hồi âm, một phút sau, một lượng lớn tình cảm bay bổng đều bắt đầu chui vào trong đầu Thời Lễ, đối với cảm tình của các nam phụ trong thế giới không ngừng dây dưa, làm não cô đau đớn giống như muốn vỡ ra.

Thời Lễ đau đớn kêu lên một tiếng, toàn bộ cơ thể đều đang run rẩy, vào lúc cô cho rằng mình sắp chết rồi, chỗ cổ tay đột nhiên sáng lên, cô hoảng hốt nhìn mấy cánh hoa dung thành một thể, một lúc sau loại đau đớn này liền biến mất.

Không đợi cô hòa hoãn lại, đã thấy mình xuất hiện trong một két nước kín mít, đôi chân thon dài lúc đầu cũng đã biến thành đuôi cá.

*

Kết thúc thế giới.