Nam Phụ Bị Tôi Ngược Đều Hắc Hoá

Chương 49-2

Thời Lễ lúc này mới vừa lòng, giúp hắn ổn thỏa chỗ vết thương, liền vỗ vỗ tay đứng dậy.

Thẩm Kinh Diễn vội vàng kéo cô, trán hai người dán vào nhau: “Mấy ngày nay ta không trở về, ngươi có nhớ ta không?”

“Có nhớ.” Thời Lễ trả lời.

Đầu tiên là ánh mắt Thẩm Kinh Diễn sáng lên, tiếp theo cảnh giác nói: “Thật sự có nhớ?”

“Ừm, rất nhớ, cũng rất muốn xin lỗi ngài.” Thời Lễ ôm mặt hắn hôn hôn, nhợt nhạt buông tiếng thở dài.

Thẩm Kinh Diễn ôm sát cô: “Vậy, ta đây vì làm ngươi vui vẻ, còn bị tiểu súc sinh Quế An Môn đâm bị thương, có phải ngươi nên bồi thường ta một chút không?”

“Ngài muốn bồi thường như thế nào?” Thời Lễ mỉm cười hỏi.

Đôi mắt của Thẩm Kinh Diễn giống như ăn trộm mà liếc về phía giường đệm, nhưng trên mặt vẫn giả bộ nghiêm trang: “Bồi thương thế nào cũng được, cho dù chỉ là hôn một chút, ta cũng đã cảm thấy mỹ mãn.”

Thời Lễ buồn cười nhìn hắn, sau một lúc lâu tiến đến bên tai hắn lẩm bẩm “Vậy thì lại không thú vị, không bằng lên trên giường?”

Thẩm Kinh Diễn nháy mắt đứng lên, ôm cô đi về phía giường: “Là ngươi nói, là ngươi đồng ý rồi.”

“Ngài chậm một chút.” Thời Lễ dở khóc dở cười. Trong khoảng thời gian này cô nhịn không được muốn lăn lộn hắn, muốn xem điểm mấu chốt của hắn ở nơi nào, kết quả đến bây giờ điểm mấu chốt thì không tìm thấy, ngược lại đã vắng vẻ hắn không ít, bọn họ từ sau ngày ấy tâm sự, thế nhưng vẫn chưa chân chính ngủ qua.

Cô có chút thất thần, Thẩm Kinh Diễn đã đem ném cô lên tới trên giường, một bên cởi y phục của cô một bên lẩm bẩm: “Ta mặc kệ, dù sao ngươi cũng đã đồng ý rồi, lúc sau có khi lại đổi ý, ta cũng chỉ lấy câu đồng ý lúc đầu của ngươi làm chuẩn, mặc kệ ngươi cầu ta uy hϊếp ta như thế nào, đừng mơ tưởng rằng ta sẽ dừng lại.”

Thời Lễ chỉ cảm thấy hắn như vậy lại vô cùng đáng yêu, liền nhịn không được hôn hôn khóe môi của hắn, như thế rất tốt, hoàn toàn đem thú tính của hắn kích phát ra ngoài, ấn cô ở trên giường hung hăng giày vò một hồi.

Khi Thời Lễ dần dần mất đi ý thức, chỉ biết lay động theo hắn, mơ hồ nghe được hắn nhỏ giọng nói một câu: “Nếu trước kia ta không cầu xin, ngươi có thể trước tiên ở trên giường thích ta hay không?”

Những lời này quá hèn mọn, đâu giống như lời hắn sẽ nói ra, Thời Lễ lúc đầu còn tưởng rằng là mình đã nghe lầm, khi đối diện đôi mắt đen trầm của hắn mới ý thức được không sai, trong nháy mắt tâm đều biến hóa. Chỉ tiếc cô còn chưa trả lời, hắn liền triển khai một vòng thế công mới, dưới động tác bá đạo của hắn thì hoàn toàn luân hãm, sớm đã đã quên cái gì là cái gì.

Ăn uống no đủ Thẩm Kinh Diễn tựa hồ càng nghe lời, Thời Lễ không cho hắn làm cái gì, hắn liền không làm cái đó, muốn hắn về sau cách Quế An Môn xa một chút, đơn giản phạm vi trăm dặm ở Quế An Môn hắn đều không đi, chỉ ở trong động phủ sinh hoạt cùng cô, trừ bỏ mỗi ngày đều phải hỏi một chút cô có thích chính mình hay không là có chút phiền, thời điểm khác nghiễm nhiên chính là một đại xà tốt.

Nhưng mà không phải bọn họ không trêu chọc thị phi, thị phi liền sẽ không tới trêu chọc bọn họ. Trước kia Thẩm Kinh Diễn đã nhằm vào Quế An Môn làm quá nhiều chuyện xấu, còn gϊếŧ một trưởng lão phía bọn họ, Quế An Môn mới đầu vẫn chưa có người có thể chống lại hắn, cho nên vẫn luôn chưa tới báo thù, Thời Lễ cứ vậy cho rằng không có việc gì, vậy mà nam chính lại đột nhiên tìm tới cửa.

“Ngươi cứ ở trong này, ta rất nhanh sẽ trở lại.” Thẩm Kinh Diễn lạnh mặt nói.

Đoạn tình tiết này ở trong tiểu thuyết không hề có, cho nên Thời Lễ cũng không thể xác định là ai thua ai thắng, chỉ có thể khuyên hắn nói: “Chúng ta cùng nhau đi, đừng giáp mặt với hắn.”

“Chỉ sợ không được,” Tâm tình của Thẩm Kinh Diễn hiển nhiên cực kém, “Không biết bọn họ làm sao lại phá được kết giới của ta, hiện giờ đã vây quanh khắp núi rừng, nếu ta mang theo ngươi đi ra ngoài, nguy hiểm chỉ sẽ càng lớn hơn, còn không bằng ta đi giải quyết bọn họ.”

Trái tim của Thời Lễ bất an nhảy lên, luôn cảm thấy hôm nay sẽ có việc phát sinh, cô nuốt nước miếng, kiên trì muốn đi cùng hắn. Thẩm Kinh Diễn có chút bất đắc dĩ: “Ngươi đi theo ta sẽ chỉ làm ta phân tâm, còn không bằng ngoan ngoãn cứ ở chỗ này.”

“Nhưng ta sợ…”

“Đừng sợ, cũng chỉ là mấy tên ở Trúc Cơ Kỳ, tạm thời còn không làm gì được ta.” Thẩm Kinh Diễn kiêu căng nói.

Thời Lễ nhịn không được nhắc nhở: “Ngài đừng quên đại sư huynh của bọn họ đã làm ngài bị thương rất nhiều lần, ngài tốt nhất nên cẩn thận một chút.”

“Ừ, ta biết rồi.” Thẩm Kinh Diễn xoa xoa tóc cô, xoay người từ động phủ đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau bên ngoài liền truyền đến tiếng đánh nhau.

Thời Lễ nôn nóng ở trong sơn động đi tới đi lui, vài lần đều nhịn không được vọt tới cửa động, nhưng nhớ đến lời nói của Thẩm Kinh Diễn, lại phải dừng bước. Hắn nói đúng, cô nửa điểm năng lực cũng không có, đi ra ngoài chỉ biết tăng thêm gánh nặng, nói không chừng còn sẽ trở thành thủ đoạn để Quế An Môn áp chế hắn, vì không để hắn phân tâm, cô chỉ có thể ở lại chỗ này.

Ngoài động từ sáng đến tối, lại từ tối đến sáng, Thẩm Kinh Diễn trước sau đều không trở về, Thời Lễ suốt một đêm cũng chưa chợp mắt, rốt cuộc chịu đựng không nổi chạy tới cửa động, trộm nhìn ra bên ngoài.

Chỉ thấy đầy đất đều là đệ tử của Quế An Môn, chỉ còn một mình nam chính vẫn đang cùng Thẩm Kinh Diễn đánh nhau, nhưng hắn rốt cuộc vẫn là thân thể phàm thai, lúc này đã có chút mỏi mệt, nhìn sang Thẩm Kinh Diễn, thoạt nhìn trạng thái còn tốt hơn chút.

Thời Lễ hơi thở phào một hơi, gắt gao nhìn chằm chằm hai người đang đánh nhau, mắt thấy Thẩm Kinh Diễn sắp một chưởng đánh nam chính đập vào cây, nam chính đập vào thân cây hung hăng ngã trên mặt đất, không đứng được lên, tức khắc ánh mắt của cô sáng lên, hoàn toàn yên tâm. Thắng thắng, bọn họ phải thắng, trái tim Thời Lễ bùm bùm nhảy, một giây sau đột nhiên lại nhấc lên.

Chỉ thấy nam chính vốn đã té xỉu, Thẩm Kinh Diễn cũng xoay người đi về hướng sơn động, lúc này nam chính đang ngất xỉu lại bỗng nhiên đứng lên, cầm kiếm đâm về phía Thẩm Kinh Diễn.

“Cẩn thận!” Thời Lễ vội vàng nhắc nhở.

Thẩm Kinh Diễn ngẩng đầu nhìn về phía cô, nhìn thấy trong mắt cô có lo lắng cùng điên cuồng liền hơi sửng sốt, động tác xoay người đình trệ chớp mắt. Cũng trong cái chớp mắt này, kiếm của nam chính liền đâm xuyên qua bờ vai của hắn.

Đôi mắt Thời Lễ đột nhiên trợn to, nháy mắt khi máu phun tung toé ra, đại não của cô đã trống rỗng.

Bả vai của Thẩm Kinh Diễn đã bị đâm thủng, nhưng hắn giống như không biết đau mà xoay người, một chưởng đánh trúng nam chính, nam chính bay ra ngoài ngã trên mặt đất, nôn một ra một búng máu. Thẩm Kinh Diễn vốn định kết thúc hắn, Thời Lễ cũng đã khôi phục tỉnh táo, vội tiến lên ngăn cản: “Ngài không thể gϊếŧ hắn!”

“Vì sao?” Thẩm Kinh Diễn nhíu mày.

… Bởi vì hắn là vai chính của thế giới này, là khí vân của thiên địa chi gian, hắn mà chết thì thế giới này cũng sẽ tan vỡ. Thời Lễ nuốt nước miếng, chỉ phải khó khăn nói: “Hắn, hắn khi còn nhỏ đã từng ở lại nhà ta, từng trả tiền mua kẹo giúp ta.”

“Hắn hôm nay đã đâm ta bị thương, ngươi không những không đau lòng cho ta, còn muốn bởi vì một chút kẹo mà buông tha cho hắn?” Thẩm Kinh Diễn nháy mắt táo bạo, “Ta mua cho ngươi một tòa núi kẹo, ngươi để ta gϊếŧ hắn!”

“Tước kia hắn có quan hệ rất tốt với cha ta.” Thời Lễ đáng thương nói.

Thẩm Kinh Diễn cau mày, sau một lúc lâu tức giận mắng một tiếng, buồn bực hỏi cô: “Chỉ là bởi vì cha của ngươi? Không phải là do ngươi muốn?”

“Tất nhiên không phải, nếu không phải nể mặt mũi người nhà của ta, hắn bắt nạt ngài như vậy, ta chỉ hận không thể chém hắn thiên đao vạn quả.” Thời Lễ vội nói.

Tâm trạng đại xà nháy mắt thoải mái.

Thời Lễ thấy hắn không tính gϊếŧ nam chính, thở nhẹ một hơi đi đến trước mặt nam chính, suy tư một lát nói: “Nếu ngươi đã là người tu tiên, nên biết nhân quả tuần hoàn, vị trưởng lão của Quế An Môn ngươi ngày xưa vì muốn tăng tiến tu vi, cố tình lấy sự tín nhiệm của Thẩm Kinh Diễn, sau đó vào lúc hắn độ kiếp lại gian lận, Thẩm Kinh Diễn bởi vì hắn ta nên mới không thể phi thăng, hắn chết không đủ trả, còn các người Quế An môn ngươi… Chưởng môn của các ngươi chưa chắc không biết những việc này, nhưng hắn vẫn cố tình bao che cho người đã làm việc bất chính, vậy việc Thẩm Kinh Diễn trả thù các ngươi tựa hồ về tình cảm có thể tha thứ, tóm lại nếu tính từ trên xuống dưới, các ngươi chưa chắc không nợ hắn, chúng ta hôm nay không gϊếŧ ngươi, chỉ hy vọng chấm dứt đoạn ân oán này, từ đây hai bên không liên quan.”

Thời Lễ nói xong, liền xoay người đi tìm Thẩm Kinh Diễn, đau lòng nhìn vết kiếm trên vai hắn: “Có phải rất đau hay không?” Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, mà lại luôn cảm thấy sắc mặt của Thẩm Kinh Diễn hình như trắng đi không ít.

“Ừm.” Thẩm Kinh Diễn lên tiếng.

Thời Lễ nháy mắt càng đau lòng, Thẩm Kinh Diễn này ngày thường luôn không quan tâm đến việc mình bị thương, bị thương cũng vô cùng bình tĩnh, đây vẫn là lần đầu tiên cô nghe thấy hắn nói đau.

“Ngươi đỡ ta, ta đánh một ngày một đêm rồi, rất mệt.” Thẩm Kinh Diễn ngoắc ngoắc ngón tay với cô.

Thời Lễ vội nâng đỡ hắn, Thẩm Kinh Diễn búng tay một cái, hai người liền bay lên.

Thời Lễ sửng sốt một chút: “Không phải rất mệt sao, vì sao vẫn dùng được thuật pháp?”

Thẩm Kinh Diễn cương một chút, trấn định nói: “Là mệt, nhưng lưu lại trên núi không an toàn, ai biết bọn họ có đột nhiên xuất hiện tiếp hay không.”

Thời Lễ nghĩ cũng thấy đúng, vì thế gật đầu, một bàn tay cố gắng che lại chỗ bị thương của hắn.

Hai người về tới phủ đệ ở dương giới, Thời Lễ đỡ hắn đến trên giường, liền thúc giục hắn nói: “Ngài mau dùng thuật pháp làm miệng vết thương khép lại đi.” Hôm nay cô đã chú ý, thấy nam chính không hề lấy Thần Khí thượng cổ ra, mà là lấy bội kiếm bình thường hay dùng ở Quế An Môn, cho nên hẳn là không cần thảo dược.

Thẩm Kinh Diễn trầm mặc một cái chớp mắt, hơi hơi lắc đầu: “Chỉ sợ không được.”

“Sao vậy?” Thời Lễ vội hỏi.

Thẩm Kinh Diễn thở dài một tiếng: “Trên thân kiếm có thi chú hạn chế, ta không thể dùng thuật pháp làm miệng vết thương khép lại được, chỉ có thể chậm rãi dưỡng.”

“… Nhóm người này cũng quá ác độc!” Thời Lễ buồn bực nói.

Thẩm Kinh Diễn thấy cô phẫn nộ như vậy, cảm thấy mỹ mãn hỏi: “Vậy lần sau ngươi còn giúp bọn họ cầu tình sao?”

“Không giúp, không bao giờ giúp.” Thời Lễ bực tức ở một bên nói, một bên lục tung giúp hắn tìm kim sang dược.

Thẩm Kinh Diễn sung sướиɠ nằm ở trên giường, chờ cô cầm thuốc đến nơi, nháy mắt mặt liền banh ra.

“Ngài kiên nhẫn một chút, ta trước tiên giúp ngài cởi y phục đã.” Thời Lễ cẩn thận nói.

Thẩm Kinh Diễn cau mày gật gật đầu, còn không quên suy yếu nói một câu: “Nhẹ chút.”

“Được, sẽ nhẹ nhàng.” Thời Lễ nuốt nước miếng, cẩn thận giúp hắn cởi bỏ đai lưng.

Thẩm Kinh Diễn nhìn vẻ mặt chuyên chú của cô, đáy lòng sung sướиɠ cực kỳ, nhưng lại không thể biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể cố gắng nghẹn lại. Hắn cứ như vậy nhìn chằm chằm Thời Lễ, nhìn trong chốc lát lại phát hiện cô chỉ chuyên chú với y phục của chính mình, tức khắc lại có chút không hài lòng: “Úi….”

“Làm sao vậy?” Thời Lễ vội hỏi.

Thẩm Kinh Diễn thở nhẹ một hơi: “Đau.”

“… Ta đã tận khả năng nhẹ nhất có thể rồi.” Thời Lễ khẩn trương nói.

Thẩm Kinh Diễn nghĩ nghĩ: “Vậy ngươi hôn ta một chút, thử xem có thể làm ta thoải mái chút hay không.”

“Sao có thể thoải mái được.” Thời Lễ hết chỗ nói.

Thẩm Kinh Diễn khá là cố chấp: “Khẳng định sẽ thoải mái, ngươi thử xem.”

Thời Lễ liếc mắt nhìn hắn một cái, nhưng nghĩ lại, cảm thấy hắn có thể là bởi vì đau, cho nên mới muốn làm chút gì đó dời đi lực chú ý. Nghĩ như vậy, cô lại đau lòng, thuận theo hôn chút vào khóe môi hắn.

Thẩm Kinh Diễn lúc này mới vừa lòng: “Đỡ đau hơn chút rồi.”

“Ngài thật đúng là…” Thời Lễ dở khóc dở cười liếc hắn một cái, giúp hắn cởi y phục ra, lúc nay mới bắt đầu chà lau vết máu trên miệng vết thương.

Vết máu đã có chút khô lại, Thời Lễ phí sức rất nhiều mới lau sạch sẽ, chờ đến khi bôi thuốc xong cho hắn, cả người đã đầy mồ hôi.

“Được rồi, ngài nằm xuống nghỉ ngơi đi.” Thời Lễ thở phào một hơi.

Thẩm Kinh Diễn bắt lấy tay cô không chịu buông: “Ngươi ở cùng ta.”

“Được, ta ở cùng ngài, ngài an tâm nằm.” Thời Lễ ôn hòa nói.

Thẩm Kinh Diễn gật gật đầu, lẳng lặng nhìn chằm chằm cô, sau một hồi đột nhiên nói: “Mới vừa rồi ngươi thấy tên kia muốn gϊếŧ ta, hình như ngươi rất lo lắng.”

Thời Lễ dừng một chút, trên má đột nhiên nổi lên một tầng nhiệt độ: “Ta, ta tất nhiên lo lắng rồi.”

“Nếu là trước kia, ngươi sẽ không lo lắng như vậy,” Thẩm Kinh Diễn tự đắc nói, nói xong lại cảm thấy không đúng lắm, “Ngươi trước kia cũng lo lắng cho ta, nhưng không phải loại lo lắng này, trước kia ngươi… Như là sợ ta sẽ chết, giống như ta mà chết thì sẽ ảnh hưởng đến ngươi cái gì đó, nhưng lần này ngươi chỉ là lo lắng cho ta, cũng không thấy có suy xét đến chính mình.”

Hắn nói xong hơi dừng lại, lộ ra một chút mỉm cười: “Ta rất vừa lòng.”

“… Không biết ngài đang nói cái gì.” Thời Lễ mặt đỏ tim đập cúi đầu, ngầm bực chính mình không tiền đồ, đã qua nhiều thế giới như vậy, vậy mà vẫn không được việc.

Thẩm Kinh Diễn mỉm cười nhìn cô, thấy cô không chịu đối diện với mình, liền khẽ hừ một tiếng, Thời Lễ vội ngẩng đầu hỏi han ân cần. Nhìn trong mắt Thời Lễ chỉ có mình hắn, Thẩm Kinh Diễn cảm thấy mình như đang bay.

Mấy ngày kế tiếp, hắn đều lấy cớ cánh tay đau mà quấn lấy Thời Lễ, nhưng mà thân thể hắn dù sao cũng khác với phàm nhân, tốc độ khép lại nhanh hơn mấy chục lần, mất gần dăm ba bữa, một lỗ thủng to liền ổn lại.

Mấy ngày nay Thời Lễ ngoan như một cô vợ nhỏ, hắn vậy mà lại luyến tiếc khoảng thời gian như vậy, nhưng nếu lại làm tổn thương bản thân tiếp, không khỏi thấy có chút quá ngu, vì thế hắn liền bắt đầu tự mình bôi thuốc băng bó, hơn nữa mỗi lần đều vào lúc Thời Lễ không nhìn đến mà tự hành.

Thời Lễ quả nhiên không có nghi ngờ nào, mỗi ngày đều tận tâm tận lực hầu hạ hắn, chỉ là hôm sáng sớm nào đó, khi cô nhìn chằm chằm Thẩm Kinh Diễn mà đánh giá, càng ngày càng cảm thấy băng vải mà Thẩm Kinh Diễn băng hình như có chỗ không thích hợp ――

Cô nhớ rõ Thẩm Kinh Diễn bị thương ở vai phải mà, vì sao hắn lại băng vải bên vai trái?