Gần tiết thanh minh, bầu trời vẫn luôn u ám , nặng nề, thỉnh thoảng còn có lấy phất mưa phùn.
Trần Tố Ngọc được an táng ở mộ viên vùng ngoại thành, trong mộ viên, nửa cái dốc núi đều là mộ phần.
Người đến tảo mộ không ít, đại khái bởi vì sắp đến tiết thanh minh.
Hàn Thanh Từ cầm một cây dù màu đen, cùng Khương Bích Tuyết đi lên, trong ngực Khương Bích Tuyết còn ôm một bó hoa.
Trên bia mộ màu đen có dán ảnh chụp của Trần Tố Ngọc, trên mộ có viết là Ái thê Trần Tố Ngọc chi mộ.
Trần Tố Ngọc khi còn sống căn bản là chưa có kết hôn, cái bia mộ này hẳn là Hàn Thâm lập, chính là thân phận của Trần Tố Ngọc trong lòng hắn.
Nhưng cái danh phận này khi còn sống bà không đạt được, sau khi chết đạt được cũng vô dụng.
Trước bia mộ có chùm hoa hồng trắng, đồng thời cỏ dại xung quanh mộ cũng được tỉ mỉ dọn qua.
Nhìn hoa vẫn tươi, có vẻ là mới đặt xuống không lâu, vừa mới có người đến thăm trước họ?
Khương Bích Tuyết hiếu kì: " Sẽ là ai, so với chúng ta còn tới sớm hơn?"
Hàn Thanh Từ nói: " Là cha."
Khương Bích Tuyết ngẩn người: " Sao cha không theo chúng ta cùng tới luôn?"
" Ông ấy luôn tới một mình."
Khương Bích Tuyết ở trong lòng thở dài một cái, nhớ tới trong nguyên tiểu thuyết đã miêu tả Hàn Thâm cùng Trần Tố Ngọc.
Năm đó, Hàn Thâm không để ý người nhà phản đối muốn cùng Trần Tố Ngọc ở cùng nhau, nhưng bởi vì cha mẹ Hàn Thâm chèn ép, hai người trôi qua rất gian khổ.
Trần Tố Ngọc vì lấy đại cục làm trọng, để lại Hàn Thanh Từ còn chưa đầy một tuổi cho hắn, một mình rời đi.
Về sau trong mười năm, cô cũng không gả cho người khác.
Hai người tình đầu ý hợp, nhưng lại bị ngăn cấm bởi tư tưởng phong kiến của cha mẹ.
Trải qua nhiều năm như vậy, Hàn Thâm còn thường xuyên tới một mình, có thể thấy được ông cho tới nay vẫn chưa từng quên lãng.
Khương Bích Tuyết quỳ trên cỏ, đem bó hoa trong ngực đặt trước mộ, cùng với bó hoa hồng trắng đặt song song với nhau.
Cô đứng lên nhìn Hàn Thanh Từ đứng bên cạnh một chút, thần sắc của hắn ngưng trọng.
Năm đó, cái chết của Trần Tố Ngọc đối với hắn đả kích rất lớn, đến mức từ sau vụ tai nạn đó rất nhiều năm về sau, hắn đều bị chứng mất ngủ quấy rối.
Hàn Thanh Từ một tay nắm lấy tay Khương Bích Tuyết, mở miệng nói: " Mẹ , con dẫn Bích Tuyết tới, cô ấy là vợ của con.
Con nghĩ nếu người vẫn còn, người nhất định sẽ thích cô ấy, cũng nhất định sẽ cùng cô ấy ở chung rất hoà thuận..."
Khương Bích Tuyết đứng ngay ngắn bên cạnh Hàn Thanh Từ, nghe hắn nói chuyện trước bữa mộ của Trần Tố Ngọc, mặc dù những lời đó bà đã nghe không được, nhưng đây là phương thức duy nhất hắn có thể truyền đạt cho mẹ.
Sau khi bái tế xong, Hàn Thanh Từ cùng Khương Bích Tuyết dọc theo đường cũ xuống núi.
Hàn Thanh Từ mang theo Khương Bích Tuyết đến nơi ở cũ của Trần Tố Ngọc, là một toà nhà hai tầng hình lập phương.
Nhiều năm rồi, đã sớm không còn người ở, khoá trên cửa sắt đã sớm gỉ sét loang lổ.
Bên cạnh lại chính là nhà của Diệp Nhã Linh, xem ra cũng không có người thường xuyên ở, bọn họ mấy năm trước dọn khỏi thành phố G , nhà này bọn họ giờ rất ít trở về.
Hàn Thanh Từ đứng trước cửa sắt, nhìn cỏ dại rậm rạp trọng viện, nhớ lại rất nhiều chuyện cũ: " Thời điểm mẹ còn sống, anh cùng bà ấy một tháng chỉ được gặp nhau một lần."
" Vì cái gì?"
" Ông bà nội quy định vậy."
Khương Bích Tuyết trầm mặc trong chốc lát, ông bà nội của Hàn Thanh Từ cô chưa gặp qua lần nào, nhưng xem phòng cách làm việc của họ liền biết mười phần là bất cận nhân tình.
Khương Bích Tuyết hỏi: " Khi anh cùng mẹ gặp mặt, bà sẽ đưa anh đi chỗ nào chơi?"
" Bà ấy đưa anh trở về nơi này, không làm gì, chỉ bồi anh." Hàn Thanh Từ cười chua chát, " Nghe có vẻ không hấp dẫn, nhưng lúc đó, mỗi tháng anh đều chờ mong tới ngày này."
Ở cái tuổi đó, hắn rất dính mẹ, mỗi tháng lại chỉ được gặp mặt một lần, cô đột nhiên cảm thấy rất đồng tình với hắn.
Khương Bích Tuyết thấy hắn một mực nhìn vào trong viện, đưa tay đẩy cửa sắt, cửa sắt kẽo kẹt một tiếng, cái thanh khoá rỉ sắt lắc lắc, không thể đẩy ra.
Khương Bích Tuyết hỏi: " Anh có chìa khoá không? Có chúng ta vào xem."
" Không được." Hàn Thanh Từ một lần nữa cầm tay cô, " Đi thôi."
Khương Bích Tuyết nhìn đồng hồ, mới tới giữa trưa, cô thật vất vả mới xin phép một ngày, cũng không thể lãng phí, " Anh còn muốn đi nơi nào không? Em đi cùng anh."
Hàn Thanh Từ nghiêng đầu nhìn cô, " Em có cái gì muốn làm không? Anh làm cùng em."
Khương Bích Tuyết cũng không nghĩ ra, " Hôm nay là em đi theo anh, anh làm chủ."
Hàn Thanh Từ nghĩ nghĩ: " Đi ngắm hoa? Anh nhớ bên này có một mảnh rừng đào."
" Được." Khương Bích Tuyết lại hỏi: " Trước kia mẹ từng dẫn anh qua?"
" Ừm, hàng năm đều đi."
Hai người xế chiều đi rừng đào thưởng hoa, ở bên ngoài ăn cơm xong liền trở về.
Trở lại tường vi viên đã tám giờ tối.
Lan di đang thu thập quần áo đã phơi khô ở ngoài vườn, nhìn thấy bọn họ trở về liền nói: " Thiếu gia, lão gia nói tôi nói cậu khi trở về thì đến gặp ông ấy."
" Vâng, đợi chút nữa liền đi."
Hàn Thanh Từ đi một chuyến qua Mai viên, trong phòng khách, Hàn Ngọc Đình cùng Triệu Uyển Mai đang ngồi trên ghế xem tivi, không thấy Hàn Thâm đâu.
Hàn Ngọc Đình thấy Hàn Thanh Từ liền gọi một tiếng: " Anh cả!"
Hàn Thanh Từ lên tiếng hỏi: " Cha đâu?"
Hàn Ngọc Đình chỉ chỉ trên lầu: " Chắc là ở trong thư phòng."
Triệu Uyển Mai liếc mắt một cái, làm như không thấy, tiếp tục cắn hạt dưa.
Hàn Thanh Từ sớm đã quen chuyện bà ta thấy mình như thấy không khí rồi, quay người lên lầu, đi thư phòng.
Hắn gõ cửa, người ở bên trong nói một câu vào đi.
Trong thư phòng ánh đèn rất tối, Hàn Thâm chỉ mở đèn bàn nhỏ trên bàn sách, ánh đèn chỉ có thể soi sáng một khoảng không gian nhỏ mà thôi.
Hàn Thanh Từ sau khi đi vào, tiện tay đem đèn trong phòng mở lên, u ám trong thư phòng ngay lập tức bị xua tan.
Hàn Thâm ngồi đầu bàn đọc sách, mười ngón tay Đan vào nhau đặt ở trên bụng, đang nhắm mắt dưỡng thần.
" Cha." Hàn Thanh Từ hô nhỏ một tiếng, nhìn bàn đọc sách, hắn lại cảm thấy cha như già hơn, rõ ràng mới hơn năm mươi tuổi, tóc lại đen trắng nửa nọ nửa kia.
" Đi bái tế mẹ con rồi sao?" Hàn Thâm thanh âm khàn khàn hỏi.
" Vâng."
" Thoáng chớp mắt, đã 17 năm rồi." Hàn Thâm kéo dài thanh âm cảm khái, hôm nay đúng tròn 17 năm Trần Tố Ngọc qua đời.
Những năm này, hắn vẫn không quên được, nửa đời ông đều sống trong áy náy cùng tưởng niệm với bà ấy, bà ấy là tiếc nuối duy nhất trong lòng ông, càng gần tuổi già, tiếc nuối này càng nồng đậm.
Hàn Thâm vẫn trầm mặc hồi lâu, mới bắt đầu nói chính sự, " Con chưởng quản công ty cũng đã được một năm rồi, ba dự định tháng sáu trên đại hội cổ đông để con nhậm chức tổng giám đốc, công trạng của con trong mắt các đại cổ đông đều có, ba nghĩ mọi người sẽ không có dị nghị gì."
Nghe được tin này, Hàn Thanh Từ sắc mặt nhàn nhạt, phảng phất đó chỉ là một việc râu ria: " Vâng."
" Minh Huy mặc dù còn không được việc gì, tâm tính chơi đùa vẫn còn quá nặng, nhưng nó cũng là em trai con, con cần chỉ điểm cho nó nhiều hơn."
Hàn Thanh Từ thần sắc dừng một chút, " Nếu nó chịu học tốt, con đương nhiên sẽ không mai một."
Hàn Thâm hít sâu một hơi, " Nếu nó có thể học được một nửa con, ba cũng yên lòng."
Lúc này ngoài cửa truyền tới thanh âm của Hàn Ngọc Đình, " Anh, anh đứng ở nơi này làm cái gì?"
Ngay sau đó truyền đến tiếng bước chân dời đi.
Hàn Thanh Từ nhìn cửa một chút, đoán chừng Hàn Minh Huy vừa ở bên ngoài nghe lén.
Hàn Thâm ngược lại lạnh nhạt: " Cũng không phải chuyện cơ mật gì, cứ để nó đi thôi."
Hàn Minh Huy vội vàng ra cửa, Triệu Uyển Mai nhìn hắn vội vã như vậy, " Minh Huy, đi đâu?"
" Con có việc."
Hàn Minh Huy đi lên chiếc xe thể thao của hắn, phóng thẳng tới Triệu gia, nổi giận đùng đùng vào cửa.
" Minh Huy, sao con lại tới đây?" Hỏi hắn là vợ của Triệu Định Vĩ, là mợ hắn.
Hàn Minh Huy nói, " Con tìm cậu."
" Cậu con ở trên thư phòng."
Hàn Minh Huy đối với Triệu gia đã sớm quen thuộc, thẳng tiến thư phòng lầu hai tìm Triệu Định Vĩ.
Triệu Định Vĩ nhìn thấy hắn thần sắc vội vàng, một bộ như bị người đuổi gϊếŧ: " Minh Huy, con đây là làm sao? Gấp thành cái dạng này."
Hàn Minh Huy thở phì phò, " Cậu, cậu biết con vừa ở cửa thư phòng của cha con nghe được cái gì không? Ông ấy vậy mà nói tháng sáu năm nay tại đại hội cổ đông, liền để vị trí giám đốc cho Hàn Thanh Từ , dựa vào cái gì, dựa vào cái gì?"
Triệu Định Vĩ nhìn bộ dáng phát điên của hắn, trầm giọng nói: " Con bình tĩnh một chút."
" Không, cậu , con bình tĩnh không được, để cho hắn làm giám đốc, kia Hàn thị rất nhanh sẽ là do hắn làm chủ rồi.
Con còn hy vọng gì nữa chứ?"
Triệu Định Vĩ hít sâu một hơi, " Bắt đầu từ một năm trước, cha con liền thật quyền cho Hàn Thanh Từ, ủa đồ của ông ta sớm đã rất rõ ràng.
Con bây giờ nghe tin này thôi đã gấp thành cái dạng như vậy, về sau làm thế nào được đại sự?"
" Con..." Hàn Minh Huy hướng trên ghế sa lông đặt Mông ngồi xuống, " Con chính là không phục, cậu biết hai người họ nói thế nào không? Nói con không có thành tựu, nói con không sánh bằng một nửa của Hàn Thanh Từ.
Nhưng bọn họ đã cho con cơ hội thi triển sao? Không có! Ngay cả cơ hội cũng không cho con, liền nói con vô dụng, cũng không biết con đến cùng có phải là con ruột hay không? Trong lòng ông ấy, con ngay cả địa vị của đứa con riêng cũng không bằng."
Triệu Định Vĩ nói: " Ông ta bất công với Hàn Thanh Từ cũng không phải ngày một ngày hai, tâm tư của ông ta cậu rất rõ ràng, ông ta chính là không muốn để con chưởng quản công ty."
Hàn Minh Huy thật buồn bực : " Cho nên, cậu, cậu nói xem, đến cùng là vì cái gì?"
" Còn vì cái gì, con là người Hàn gia , vì cũng là người Triệu gia, nếu ông ta đem công ty giao cho con, cũng tương đương là đem một nửa giao cho Triệu gia, con nói, ông ta có chịu không?"
Hàn Minh Huy bỗng nhiên tỉnh ngộ, lập tức thần sắc liền thấy đổi, " A , nguyên lai là như vậy, trách không được ông ấy luôn một mực khuynh hướng về phía đứa con riêng kia."
" Nhưng là, cậu, chúng ta cũng không thể trơ mắt nhìn Hàn Thanh Từ ngồi lên vị trí tổng giám đốc chứ, nếu không về sau hắn chính là một tay che trời a."
Triệu Định Vĩ nói: " Nào có dễ dàng một tay che trời như vậy? Coi như hắn ngồi lên vị trí tổng giám đốc, cổ phần vẫn là nằm trên tay của cha con mà.
Lại nói, cổ phần của Hàn thị phân tán, cha con có 24% cổ phần, trên đại hội cổ đông cũng không phải ông ta có thể định đoạt."
" Vậy phải làm sao?"
Triệu Định Vĩ híp mắt: " Cậu tự có biện pháp."
———
Ngày 1 tháng 5 , [ Ngự tiên truyện] đồng thời công chiếu trên hai nhà dài và một trang web mạng.
Ngắn ngủi một tuần, tỉ lệ người xem đứng thứ 18 trên bảng xếp hạng.
Mà trên trang web mạng đạt mức 20 triệu lượt xem, trở thành phim truyền hình có tỉ lệ xem tốt nhất năm nay.
[ Ngự tiên truyện] công chiếu, hai giờ đầu tiên công chiếu , những chủ đề có liên quan liền liên tục lên hotsearch.
Còn có một chút đề lên hot là " Diễn kĩ chỉnh dung".Hot search này chủ yếu nói về nữ chính Khương Bích Tuyết.
Mọi người nhao nhao so sánh những phim truyền hình trước kia cô từng đóng.
Mặc dù vẫn là gương mặt kia, người vẫn là người kia, nhưng kĩ thuật diễn lại thay đổi một trăm tám mươi độ, phảng phất giống như thay đổi gương mặt vậy.
A: không thể tin nổi nữ chính của bộ phim não tàn bị ngừng công chiếu lúc đó cùng với nữ chính của phim này là cùng một người, kĩ thuật diễn cách biệt quá xa.
B : tôi đoán chừng là bị mắng quá nhiều, giác ngộ kĩ thuật diễn của mình quá kém, nên sau đó khổ luyện kĩ thuật diễn.
C: tôi nghĩ tới một câu Niết bàn trọng sinh, cảm giác thay đổi rất nhiều, nói diễn kĩ chỉnh dung hoặc là chỉnh hình đều không quá đáng.
D: người qua đường chuyển phấn, trước kia đã cảm thấy cô ấy rất xinh đẹp, chỉ là diễn xuất có chút xấu hổ, cho nên không xem tiếp, nhưng bộ phim lần này, từ kịch bản đến nhân vật đều rất tuyệt, ...
E: cảm giác trước kia Bích Tuyết diễn phải kịch bản không tốt a, diễn viên giỏi, kịch bản tốt, kĩ năng diễn xuất mới có thể phát huy tốt.
F: Tôi tuyên bố, đây chính là nữ thần của tôi, cô ấy gọi là Khương Bích Tuyết.
....
Khương Bích Tuyết cầm điện thoại xem bình luận, khoé môi có chút giơ lên, tâm tình tựa như thời tiết hôm nay vậy, đồng dạng tươi đẹp.
Từ khi làm diễn viên tới nay, lần đầu tiên đạt được đánh giá của người xem đối với kĩ thuật diễn của mình.
Nhìn thấy mọi người ca ngợi cùng cổ vũ, cô càng có thêm động lực, muốn diễn thật tốt.
Cô thích diễn xuất, thích diễn nhiều nhân vật khác nhau, đây cũng là sự kiên trì cùng yêu quý của cô đối với diễn xuất, đồng thời về sau cô nhất định sẽ làm ra nhiều tác phẩm tốt hơn.
Nhìn weibo một lát, cô liền bỏ điện thoại xuống, tiếp tục xem kịch bản.
Mạnh Hiểu Đông tới nói: " Tuyết tỷ, Bình ca nói có truyền thông muốn tới phỏng vấn chị, phóng viên là bên trang Web phát sóng cho [ Ngự tiên truyện] , cho nên không tiện cự tuyệt.
Đối phương cũng phối hợp với thời gian của Khương Bích Tuyết, cố ý đến đoàn làm phim thu phỏng vấn.
Khương Bích Tuyết hỏi: " Lúc nào tới?"
Mạnh Hiểu Đông nói: " Chắc là khoảng ba giờ chiều, bọn họ đã chọn địa điểm, rất gần đoàn phim."
" Không thành vấn đề."
Vừa diễn xong một phân cảnh, Tống Vân Trạch mặc Tây trang đi tới, ngồi xuống ghế dựa bên cạnh Khương Bích Tuyết nghỉ ngơi.
Đem áo khoác Tây trang bỏ lên đùi, mở một chai nước khoáng, " Bích Tuyết, nghe nói vai diễn của cô trong [ Ngự tiên truyện] có tỉ lệ người xem rất cao, chúc mừng!"
Khương Bích Tuyết cười: " Cảm ơn Trạch ca."
Tống Vân Trạch ngửa đầu uống một hớp nước, đậy lại nắp , " Tôi hôm qua về nhà cũng có xem qua mấy tập, quả thật không tệ, nhân vật tạo hình rất đầy đặn, đem nhân vật diễn ra rất sống động."
" Anh đừng khen tôi quá như vậy, tôi sẽ kiêu ngạo."
Tống Vân Trạch nhẹ cười cười, " Tôi chỉ nói lời thật, xác thật không tệ, khiến mỗi lần cùng cô đối diễn tôi đều cảm thấy áp lực rất lớn."
Khương Bích Tuyết còn cho là mình nghe nhầm: " Áp lực rất lớn?"
" Ừ."Tống Vân Trạch nhìn cô, " Khí tràng của cô quá mạnh, có đôi lúc đối diễn, chỉ cần tôi không để ý một chút , liền bị cô dẫn diễn, hoàn toàn mất đi năng lực chủ động."
Khương Bích Tuyết biểu thị có chút hoài nghi, cô thật sự lợi hại giống như Tống Vân Trạch nói sao? Cô chẳng qua chỉ là một người mới , mà Tống Vân Trạch đã lăn lộn trong vòng này được sáu năm rồi, được mọi người mệnh danh là vua màn ảnh, nếu thật sự cô có thể dẫn diễn hắn, có thể hay không khiến người khác cảm thấy cô không biết tốt xấu?
Tống Vân Trạch nhìn một bộ dạng lo lắng của cô, " Lời tôi vừa nói là khen cô, cô không cần cảm thấy áp lực."
Khương Bích Tuyết hai tay chống trên đầu gối, làm biểu tình nhu thuận, " Tôi cảm thấy kĩ thuật diễn của Trạch ca mới là lợi hại, cùng anh đối diễn, tôi thường sợ công lực của mình không đủ, không theo kịp tiết tấu của anh."
" Tôi làm gì khiến cô có cái áp lực kia?"
" Không phải không phải." Khương Bích Tuyết vội vàng khoát tay, " Tôi cũng là khen anh."
Tống Vân Trạch cười cười, " Có thể cùng cô đối diễn , tôi cảm thấy rất vinh hạnh."
Khương Bích Tuyết tâm hoa bộ phóng, vua màn ảnh vậy mà nói rất vinh hạnh cùng cô đối diễn, " Tôi cũng rất vinh hạnh."
Bên kia, Diệp Nhã Linh hướng phía họ bên này nhìn tới, Khương Bích Tuyết phát giác được ánh mắt của cô ta, thân mình liền cứng đờ.
Ánh mắt kia của Diệp Nhã Linh không phải là đang ăn dấm đi?
Dù sao trong nguyên tiểu thuyết thì cô ta cùng Tống Vân Trạch là một đôi.
Ba giờ chiều, Khương Bích Tuyết đúng giờ đi đến địa điểm hẹn phỏng vấn, bọn họ phỏng vấn rất đơn giản, một chút vấn đề liên quan đến [ Ngự tiên truyện], Khương Bích Tuyết đều trả lời rất thông thuận, phỏng vấn nửa giờ liền kết thúc.
Trở lại đoàn phim, sau khi Khương Bích Tuyết thay trang phục diễn xong ra tới, nhưng chưa tới cảnh diễn của cô, cô mở điện thoại nhìn weibo một chút, phát hiện hot search hiện tại là chuyện vị diễn viên họ Trương hút chất cấm bị bắt.
Cô bấm vào hot search xem: Diễn viên họ Trương tối hôm qua tới quán ăn đêm hút chất cấm bị bắt được, liên lụy từ chuyện này khiến phim hắn đóng là [ Anh hùng tụng] đang công chiếu công chiếu cũng bị cưỡng chế không được phát sóng.
Khương Bích Tuyết hơi kinh ngạc, diễn viên này là một mình tinh võ thuật, diễn qua rất nhiều phim hành động, danh tiếng rất tốt, không nghĩ tới vậy mà bởi vì hút chất cấm ầm bị bắt.
[ Anh hình tụng] có ba nam chủ , mà hắn ta là một trong số đó.
Bộ phim này mới công chiếu được ba ngày, nhưng mà bình luận điện ảnh được đánh giá cao, sang tươi ngày thứ hai phòng bán vé liền tăng vọt, ngay tại thời điểm mọi người nghĩ doanh thu phòng vé sẽ tăng vọt, vậy mà lại xảy ra một màn như vậy.
Thản nhất vẫn là nhà đầu tư chế tác bộ phim này, tập đoàn Hàn thị, đầu tư ba triệu cho quay chụp, mặc dù công chiếu ba ngày, khiến doanh thu phòng vé vượt mức một triệu, nhưng sau vụ việc này cũng mất cả chì lẫn chài.
Mấy diễn viên xung quanh cũng đang bàn luận về vấn đề này.
" Không nghĩ tới, diễn viên Trương trong phim diễn vai một anh hùng, vậy mà ngoài đời lại là một kẻ nghiện."
" Đấy là người ta che giấu tốt thôi, trước đó không phải cũng đều làm qua tuyên truyền quảng cáo nói không với chất kí©ɧ ŧɧí©ɧ sao, không phải là vẫn hút ah?" ( cái đoạn này mk dịch liên thiên lắm ah)
" Bộ phim kia hôm qua tôi đã đi xem, là một bộ phim tốt, thật đáng tiếc ."
" Không còn cách nào khác, hiện tại liên quan đến hút chất cấm, haizzz!"
......
———
Văn phòng phó tổng tập đoàn Hàn thị.
Tần Hằng tay chống cằm ngồi trên ghế sa lông, tay cầm một tách cà phê, " Không nghĩ tới trò chơi này sẽ bắt đầu như vậy."
Hàn Thanh Từ đứng một bên bên cửa sổ sát đất, đưa lưng về phía Tần Hằng, con ngươi đen nhánh phản chiếu những toà nhà cao tầng bên ngoài cửa sổ.
[ Anh hùng tụng] đang lúc nổi tiếng lại bị chặn ngang, điều này tuyệt đối không phải là ngẫu nhiên.
Tần Hằng đặt cà phê xuống, " Tôi đã gặp qua luật sư, rượu của hắn( diễn viên Trương )ta bị người động tay chân, lại bị động bị người báo cảnh sát, tóm lại, giám sát tư liệu cũng không có cách nào chứng minh, lần này đoán chừng là tẩy không sạch."
" Cho nên ván đầu tiên , Kent, là cậu thua."
Hàn thị đầu tư vào [ Anh hùng tụng], nhưng mà hiện tại bị ngừng chiếu, mà Hoa Thần đầu tư [ Ngự tiên truyện] lại bán chạy phòng vé, cái này vừa so sánh , đúng thật là cách xa.
Hàn Thanh Từ nói, " Tôi sẽ không ngồi im chờ chết."
" Nhìn thủ pháp, hắn so với cậu âm hiểm hơn nhiều, Kent, cậu một khắc cũng không thể thư giãn."
Hàn Thanh Từ âm thanh lạnh lùng nói: " Thủ pháp làm việc của hắn, cuối cùng cũng chỉ hại chết hắn."
Tần Hằng nghe ngữ khí của Hàn Thanh Từ, luôn cảm thấy rằng hắn đã định liệu từ trước, " Cậu có phải là đã có biện pháp đối phó hắn rồi không?"
Hàn Thanh Từ có chút xoay người, nhìn Tần Hằng, " Hắn ta thích xúc phạm hình pháp, vậy thì để hắn ta mua dây buộc mình."
Tần Hằng nheo mắt lại, " Vậy cậu cảm thấy tiếp theo hắn ta sẽ làm gì?"
" Tôi không tin hắn ta làm nhẹ vậy chủ đề hủy đi doanh thu phòng vé của bộ phim." Hàn Thanh Từ dừng một chút, " Nếu tôi đoán không sai, mục đích cuối cùng của hắn ta chính là cổ phiếu của Hàn thị."
Được nhắc như vậy, khoé môi Tần Hằng liền câu lên, " Kent, cậu thật thông minh."
Hàn Thanh Từ cất bước hướng sa lông đi tới, ngồi xổm bên cạnh sa lông mà Tần Hằng đang ngồi nói : " Alex, giúp tôi chuẩn bị một khoản tiền."
" Bao nhiêu?"
" Càng nhiều càng tốt."
Ngón tay cái Tần Hằng vuốt ve đồng hồ trên cổ tay, là đồng hồ đôi, hắn cùng Tô Khả mỗi người một cái, " Kent, vậy cậu hẳn là may mắn khi đầu tư vào Frank, nếu không, số tiền cậu muốn kia, tôi thật không biết đi đâu tìm cho cậu."
Trong vòng nửa năm phát hành, " Minh Thành quyết" đột phá hai triệu người đăng kí sử dụng, doanh thu đạt mức 5-6 triệu.
Nhờ trò chơi này mà công ty khoa học và kĩ thuật Trí Thành trở thành công ty được ưu tiên đầu tư.