Mỗi Ngày Đều Muốn Cùng Đại Lão Ly Hôn

Chương 15: Chương 15

Studio [ Ngự Tiên Truyện], bên dưới đất, tổ đạo cụ cắm mấy cây hoa đào giả, trên cây nở đầy hoa đào màu hồng .

Cảnh này là cảnh hôn của nam nữ chính.

Dưới cây hoa đào, nhân vật nữ chính Liễu Băng Làm cùng nhân vật nam chính đứng đối diện nhau.

Nam chủ Ngu Bạch * giơ tay lên vuốt ve mặt nàng, thân tình nói: " Đời này, không cho phép nàng rời xa ta, có được hay không?"

* trong bản cv, tên của nhân vật này là Ngu Trong Vắt, thứ lỗi mình thật sự không biết nên dịch thành thế nào nên để thành Ngu Bạch.

Liễu Băng Làm cũng đồng dạng thân tình nhìn hắn nói: " Được."

Ngu Bạch mặt mày ngậm cười, có chút cúi người muốn hôn nàng, Liễu Băng Làm cũng nhắm mắt lại.

——

Bên ngoài studio, nam nhân mặc Tây trang quay người lại rời đi.

Một người khác lại đuổi theo.

" Kent, cậu sinh khí sao?"

Hàn Thanh Từ thản nhiên nói: " Không có."

" Vậy cậu đang làm gì?"

Hàn Thanh Từ mặt lạnh, hắn tận mắt nhìn thấy Khương Bích Tuyết cùng người khác hôn, mặc dù biết đây chỉ là diễn kịch, nhưng nội tâm lại không ngừng chua xót, hắn từ trước đến bây vẫn luôn có thể tự khống chế tâm tình của mình rất tốt, nhưng vừa rồi, trong nháy mắt đó, hắn lại không thể khống chế được cơn giận của mình, mà quay người rời đi.

" Kent, cậu đang ghen tị!" Tần Hằng nhìn hắn, trong mắt chính là kinh ngạc, nguy lại tính tình đạm mạc như của Hàn Thanh Từ, cũng có ngày sẽ đó kị với người khác.

Hắn lại lần nữa phủ nhận: " Tôi không có."

" Kent, cô ấy là vợ cậu, cậu có quyền ghen."

Hàn Thanh Từ cũng đang nghĩ, cảm xúc vừa rồi chính là ghen sao?

Thấy cô cùng người nam nhân khác hôn nhau, hắn khó chịu như vậy, chính là ghen sao?

Cái loại cảm giác này, hắn lần đầu tiên nên thử.

Tần Hằng nói: " Bất kì nam nhân nào trên thế giới này, đều không có cách nào tiếp nhận được chuyện nữ nhân của mình cùng người khác thân mật."

Hàn Thanh Từ cảm thấy vừa rồi bản thân quá khác thường, đây chẳng qua chỉ là quay phim mà thôi.

Tần Hằng hất đầu về hướng lều lớn phía sau , ra hiệu nói: " Còn đi vào nữa không? Chúng ta còn chưa có chính thức thăm ban."

" Không được." Hàn Thanh Từ không muốn thất lễ một lần nữa.

Tần Hằng nhìn thấu tâm tư của hắn, nói: " Kent, nếu như cậu không thích, tôi có thể để bọn họ xoá những cảnh thân mật đi, cậu biết mà, tôi là người đầu tư bộ phim truyền hình này."

Hàn Thanh Từ từ đầu đến cuối vấn cảm thấy vấn đề chính là bản thân mình, phản ứng của anh có chút khác thường: " Quay phim mà thôi."

" Đúng, quay phim mà thôi." Tần Hằng cười nhẹ nhàng, nhìn Hàn Thanh Từ vì chuyện này mà nội tâm xoắn xuýt , giãy dụa, cười trên nỗi đau của người khác.

Hàn Thanh Từ cất bước hướng về nơi đỗ xe đi tới, " Tôi về công ty trước."

Hắn đi đến bên cạnh xe, trực tiếp cắm chìa khoá, kéo cửa lên xe.

Tần Hằng đứng trước cửa xe của hắn, khoanh tay nhìn về phía hắn ơi trong xe lại hỏi: " Thật sự không đi vào sao? Cảnh hôn cậu vừa xem là thế vị, hai người căn bản là không có tiếp xúc."

Hàn Thanh Từ nắm tay lái, Trần mặc một hồi, điện thoại vang lên, hắn lấy điện thoại ra nghe, là Tô Dự gọi tới, có chuyện cần hắn xử lí.

Hắn nói một câu tốt, liền cúp điện thoại.

Hắn hướng về phía Tần Hằng đứng ngoài cửa xe nói: " Tôi có việc rồi, đi trước."

" Được thôi."

Hàn Thanh Từ nổ máy xe, đánh tay lái , chuyển xe vào đường cái rồi lái đi.

Tần Hằng nhìn chiếc xe đi xa, lại trở lại lều quay chụp.

Cảnh hôn vừa rồi sớm đã qua,

Khương Bích Tuyết hiện giờ không có cảnh quay, đang ở khu vực nghỉ ngơi đọc kịch bản.

Tần Hằng đi qua, Khương Bích Tuyết nhìn thấy hắn, có mấy phần kinh hỉ nói: " Alex, sao anh lại tới đây?"

Tần Hằng mỉm cười trả lời: " Đương nhiên là tới thăm cô a."

" Vậy tôi thật là được sủng mà cảm thấy kinh sợ." Khương Bích Tuyết vô thức mà hít mũi một cái, cô có trang điểm, nhưng phía dưới mũi đỏ bừng là do giấy cọ xát nhiều mà thành.

" Cô bị cảm rồi?" Tần Hằng rất giỏi quan sát.

Khương Bích Tuyết nói: " Cảm vậy mà thôi."

" Cô nên ở nhà nghỉ ngơi."

" Chút cảm mạo này không ảnh hưởng đến việc quay phim."

Tần Hằng ngồi lên cái ghế bên cạnh cô nói: " Cô như vậy, Kent sẽ đau lòng."

Khương Bích Tuyết cười cười: " Anh ấy sẽ không."

Tần Hằng càng cảm thấy thú vị: " Vì sao cô biết cậu ấy sẽ không đau lòng?"

Khương Bích Tuyết nói: " Alex, anh phải biết, trực giác của nữ nhân có đôi khi không cần bất kì lí do gì, một khi họ cảm thấy không phải, thì chính là không phải, không cần bất kì lí do gì."

Tần Hằng cười nhạt nói: " Cheryl, tôi vẫn luôn cho rằng cô là người theo chủ nghĩa duy vật."

Chủ nghĩa duy vật là một trường phái triết học, một thế giới quan, một hình thức của chủ nghĩa triết học nhất nguyên cho rằng vật chất là chất cơ bản trong tự nhiên, và tất cả mọi thứ, bao gồm cả trạng thái tinh thần và ý thức, là kết quả của sự tương tác vật chất.

Theo chủ nghĩa duy vật triết học, tâm trí và ý thức là sản phẩm phụ của các quá trình vật chất (như sinh hóa của não người và hệ thần kinh), mà không có chúng thì tâm trí và ý thức không tồn tại.

Khái niệm này tương phản trực tiếp với chủ nghĩa duy tâm, trong đó tâm trí và ý thức là những thực tại bậc nhất mà vấn đề là chủ thể và tương tác vật chất là thứ yếu.

" Vậy đành để anh thất vọng rồi."

" Ngược lại sẽ không, chính là cảm thấy, cô càng có khả năng thiên về chủ nghĩa duy tâm."

Chủ nghĩa duy tâm là trường phái triết học khẳng định rằng mọi thứ đều tồn tại bên trong tâm thức và thuộc về tâm thức.

Là một cách tiếp cận tới hiểu biết về sự tồn tại, chủ nghĩa duy tâm thường được đặt đối lập với chủ nghĩa duy vật, cả hai đều thuộc lớp bản thể học nhất nguyên chứ không phải nhị nguyên hay đa nguyên.

Khương Bích Tuyết cong cong khoé môi, khẽ nói: " Duy tâm thiên về cảm giác, xác thực càng thích hợp với tôi."

———-

Biệt thự Triệu gia.

Hàn Minh Huy hôm qua sau khi bị Hàn Thâm đánh , trực tiếp liền đến nhà cậu ở mấy ngày, hắn ta hiện tại không muốn nhìn thấy cha hắn, còn có Hàn Thanh Từ.

Cậu hắn Triệu Định Vĩ từ nhỏ đã thương hắn, vô luận là trước kia hay là hiện tại, Triệu gia cho tới bây giờ luôn là hắn muốn tới thì tới, bên trong biệt thự, còn có một phòng dành riêng cho hắn.

Sau khi ăn cơm tối, Hàn Minh Huy theo Triệu Định Vĩ tiến vào thư phòng, tức giận nói: " Cậu, cha con thực là thiên vị quá mức, ông ấy căn bản là không với con là con trai."

Triệu Định Vĩ đi đến sa lông bên trong thư phòng ngồi xuống, từ trên bàn lấy ra một điếu thuốc lá, nói: " Cha con vẫn là nghiêng về đứa con riêng kia hơn, cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, phân lượng của con trong lòng ông ta như thế nào, cậu đã sớm nhìn ra."

Hàn Minh Huy lấy ra cái bật lửa cho Triệu Định Vĩ hút thuốc, bật ba một tiếng, ngọn lửa xinh đẹp bật lên, hắn đưa tay chắn gió rồi đưa bật lửa gần điếu thuốc của Triệu Định Vĩ, " Cậu, cậu an bài một vị trí cho con trong Hoa Thần đi, con không muốn về Hàn thị đi làm, chỉ làm một nhân viên phổ thông, quản lí chi nhánh cũng có thể chửi con, thật là mất mặt."

Triệu Định Vĩ hít một hơi khói, " Minh Huy, con muốn tới Hoa Thần, cậu tuỳ thời đều có thể an bài vị trí cho con, nhưng là , con nhất định phải hiểu, con mang họ Hàn, sản nghiệp của Hàn gia đều thuộc về con."

Hàn Minh Huy cười lạnh một tiếng: " Cậu, cậu vừa rồi cũng nói, trong mắt cha con chỉ có Hàn Thanh Từ, công ty sớm muộn cũng là của hắn ta, con ở Hàn thị chỉ là cấp dưới của hắn, còn chỉ là một cái tiểu lâu la không quan trọng."

" Bọn họ xem thường con, đó là việc của bọn họ, nhưng mà con phải biết tranh thủ." Nói, Triệu Định Vĩ phun ra một làn khói trắng.

" Con làm sao tranh thủ được? Ở Hàn thị, quyền nói chuyện của con còn không có."

Triệu Định Vĩ đem tàn thuốc gạt lên cái gạt tàn trên bàn trà, nói : " Lời nói không có trọng lượng, có thể tranh thủ quyền nói chuyện."

Hàn Minh Huy nhíu nhíu mày nhìn cậu hắn ta nói: " Làm sao để tranh thủ?"

" Con đừng quên, trên tay con có 8% cổ phần ."

" Thế nhưng, cha con ông ấy vẫn là cổ đông lớn nhất, công ty vẫn là do ông ấy định đoạt."

" Con nhìn con xem, gấp cái gì, cậu còn chưa có nói xong." Triệu Định Vĩ lại hít một hơi khói, tiện tay nhấn điếu thuốc không còn bao nhiêu vào gạt tàn, " Cha con mặc dù là cổ đông lớn nhất, nhưng tập đoàn Hàn thị trải qua nhiều lần đầu tư bỏ vốn, trên tay ông ta cổ phần cũng chỉ còn lại 24%, cổ đông lớn thứ hai cũng chỉ có 13% cổ phần, so với những cổ đông khác, lời nói của ông ta đúng là có trọng lượng nhất, nhưng cổ phần ông ta đang nắm trên tay, cũng không phải là không thể đè."

Hàn Minh Huy thần sắc phức tạp , nửa tin nửa ngờ hỏi: " Cậu, cậu nói là, cậu có thể trở thành đại cổ đông của tập đoàn Hàn thị?"

Triệu Định Vĩ nhìn biểu tình xoắn xuýt của hắn, nói: " Không phải cậu, mà là con."

" Con?"

" Tập đoàn Hàn thị vốn nên là của con, Hàn Thanh Từ dù thế nào cũng chỉ là con riêng, con nguyện ta để sản nghiệp nhà họ Hàn rơi vào tay hắn?"

Hàn Minh Huy cắn răng nói: " Tất nhiên là không nguyện ý."

" Vậy liền đúng rồi." Triệu Định Vĩ hít sâu một hơi, " Năm đó tập đoàn Hàn thị gặp nguy cơ, nếu không phải nể tình mẹ con cùng hai anh em các con, ta cũng không ra tay trợ giúp Hàn thị một phần sức lực.

Hiện tại Hàn thị đã vượt qua khó khăn, ngày càng mạnh mẽ, Hàn Thâm lại muốn đem công ty cho đứa con riêng, ta vô luận thế nào đều nuốt không trôi cái khẩu khí này."

Trong lòng Hàn Minh Huy đang đi theo chiều hướng tính toán của Triệu Định Vĩ, nghĩ nếu hắn có thể trở thành cổ đông lớn nhất của Hàn thị, vậy trong cuộc họp hội đồng quản trị, chính là người có tiếng nói lớn nhất, đến lúc đó, chuyện đầu tiên mà hắn làm, nhất định phải đem Hàn Thanh Từ đuổi đi, hắn ta chẳng qua chỉ là một đứa con riêng, làm gì có tư cách tranh quyền thừa kế với hắn.

Về phần Hàn Thâm, còn có thể cầm tiếp cổ phần mà hắn có, yên phận làm cổ đông thứ hai, thì hắn ta cũng không khiến ông ta phải thua thiệt nhiều.

Càng nghĩ càng vui vẻ, Hàn Minh Huy nói: " Cậu, vậy cậu muốn làm thế nào?"

" Việc này chúng ta phải bàn bạc kĩ hơn, việc bây giờ con cần làm chính là trở lại Hàn thị, thành thật chờ."

Hàn Minh Huy có chút nheo mắt lại, trong lòng đang tính toán chuyện gì đó.

Mười năm tháng mười, là gia yến của Hàn gia.

Trên bàn ăn dài trong Mai viên bày đầy những món ăn ngon, ai cũng không có động đũa, bởi vì gia chủ là Hàn Thâm vẫn chưa lên tiếng.

Hàn Thâm liếc Triệu Uyển Mai bên cạnh , hít vào một hơi nói: " Ăn cơm đi."

Hàn Ngọc Đình nói: " Cha , con vừa điện thoại cho anh, anh nói là anh đang trở về."

Hàn Thâm nói: " Mọi người ăn trước đi, không cần đợi nó."

Nói xong, Hàn Minh Huy liền từ bên ngoài tiến vào, người trên bàn ăn đều ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Hàn Minh Huy đi tới , tại vị trí của hắn ngồi xuống, hướng Hàn Thâm nói: " Cha, trên đường con trở về bị kẹt xe, cho nên về muộn."

Hàn Thâm không chút biến sắc: " Ăn cơm đi."

Gia chủ đã lên tiếng, mọi người bắt đầu động đũa.

Khương Bích Tuyết yên lặng ăn đồ ăn đã sắp xếp trong mâm, chỉ bị vọng gia yến hôm nay có thể gió yên sóng lặng.

Hàn Thâm nhìn Khương Bích Tuyết, " Bích Tuyết, thân thể gần đây có khá hơn chút nào không?"

" Tốt hơn nhiều rồi ạ."

Hàn Minh Huy nhìn Khương Bích Tuyết ở đối diện: " Chị dâu, chị có cái gì không thoải mái sao?"

Khương Bích Tuyết nói: " Chỉ là cảm nhẹ một chút, hiện tại đã tốt hơn nhiều."

" Em nghe nói đoàn phim của chị cần phải đi nơi khác quay ngoại cảnh, chị cần phải bảo trọng thân thể."

Khương Bích Tuyết đoán không ra Hàn Minh Huy nói những lời này là có ý gì, chỉ cười một cái, " Sẽ."

Hàn Thanh Từ múc một chén canh, đặt bên cạnh Khương Bích Tuyết, động tác rất tự nhiên.

Khương Bích Tuyết vô ý thức muốn nói cảm ơn, nhưng đây là gia yến, cô nghĩ nếu mình nói cảm ơn, khó tránh khỏi sẽ quá khách khí.

Hàn Minh Huy nhìn Hàn Thâm: " Cha."

Hàn Thâm nhìn hắn một cái nói: " Chuyện gì? Nói."

" Con muốn thừa dịp gia yến hôm nay, muốn nhận sai."

Triệu Uyển Mai bên cạnh nhìn con trai một chút, có phần đau lòng nói: " Con nhận sai cái gì?"

Hàn Minh Huy làm một bộ hối cải nói : " Mẹ, mấy ngày nay con đã suy nghĩ rõ ràng, xác thật là con sau, con nên nhận sai." Nói xong, hắn ta nhìn Hàn Thâm một chút, lại nhìn Hàn Thanh Từ, " Cha, đại ca, ngày đó là lỗi của con, con nên bị đánh, về sau con sẽ không như vậy nữa."

Bên kia cả nhà Hàn Vĩ đều không biết Hàn Minh Huy đang nhận sai cái gì, nhưng cũng không có hỏi nhiều.

Hàn Thâm trên mặt cuối cùng cũng có biểu lộ vui mừng, " Biết sai có thể thay đổi thì không gì có thể tốt hơn, nhưng là con về sau phải học được phân biệt, cái gì nên làm và cái gì không nên làm."

" Con đã biết, cha." Nói xong, nhìn Hàn Thanh Từ, " Vậy đại ca thì sao, anh hẳn là sẽ không một mực ghi hận em chứ?"

Hàn Thanh Từ thản nhiên nói: " Lần sau không tái phạm."

Hàn Minh Huy cười cười: " Tuyệt đối sẽ không."

Khương Bích Tuyết đột nhiên cảm thấy bữa ăn này không khí có chút kì quái, đầu tiên cô nghe không hiểu Hàn Minh Huy vì cái gì mà xin lỗi, vả lại, Hàn Minh Huy đột nhiên nói xin lỗi, cùng tính cách của hắn ta có chút không thích hợp.

Ngay đầu đó, Hàn Minh Huy nói: " Cha, con cảm thấy, cô nở phòng thị trường học tập không được nhiều thứ lắm, con cũng không có hứng thú, nếu không đổi con tới bộ phận tài vụ đi, con nhất định sẽ học tập thật tốt, về sau đại ca quản lí kinh doanh, con sẽ quản lí tiền."

Nghe con trai luôn không học hành đàng hoàng nói là muốn học tập thật giỏi, Hàn Thâm làm một người cha cũng hết sức vui mừng, mặt dù mặt hắn vẫn xụ xuống: " Muốn vào bộ tài vụ, có thể, chẳng qua vẫn phải làm từ tầng dưới chót làm lên."

" Con biết." Hàn Minh Huy biết hiện tại nhân viên phân phối đều phải được Hàn Thanh Từ đồng ý, hắn được Hàn Thâm đồng ý, liền quay sang hỏi Hàn Thanh Từ, " Đại ca, anh không có ý kiến gì đi?"

Hàn Thanh Từ nói: " Không có."

Triệu Uyển Mai toàn bộ quá trình đều nghe con trai nói, mặc dù không hiểu vì cái gì hắn ta muốn chuyển tới bộ tài vụ, nhưng hắn đã thích, bà làm mẹ, cũng không tiện nói gì, lại sợ hắn bị Hàn Thanh Từ chèn ép, lập tức mở miệng nói: " Minh Huy từ nhỏ đã thông minh, học tập cũng nhanh, tôi thấy nên cho nó thời gian một năm, một năm sau liền đem vị trí tổng thanh tra trong bộ phận tài vụ cho nó đi."

Hàn Thâm bưng ly rượu đỏ lên nhấp một ngụm: " Không thể nói quá sớm, Minh Huy biểu hiện như thế nào, tôi sẽ đích thân quan sát, nếu đủ tư chất, tôi nhất định sẽ khiến nó không bị mai một."

Hàn Minh Huy thề son sắt nói : " Cha, con nhất định sẽ học thật tốt, không để cha thất vọng."

Hàn Thanh Từ như có điều suy nghĩ, liếc qua Hàn Minh Huy, hôm nay hắn ta rất khác so với mọi ngày.

Sau khi kết thúc gia yến, Hàn Thanh Từ cùng Khương Bích Tuyết tản bộ về Tường Vi viên.

Hàn Thanh Từ hai tay cắm túi quần, không mặc áo khoác, nghiêng đầu nhìn Khương Bích Tuyết, " Ngày mai bắt đầu đi quay ngoại cảnh à?"

Khương Bích Tuyết nhìn cái bóng dưới đất, lên tiếng: " ừ."

" Mấy giờ bay? Tôi đưa em ra sân bay."

" Không cần.

Bình ca sẽ tới đón tôi."

Bình ca chính là người đại diện của cô, Vương Yến Bình.

——

" Thiếu phu nhân, cái này là đồ dùng cá nhân, bàn chải, khăn mặt, kem đánh răng, tôi đều cho trong túi cho cô." Lan di một bên nói, một bên đem đồ vật bỏ vào vali cho cô.

" Lan di, khăn mặt thì mang theo, mấy cái khác , không cần mang, khách sạn cũng có." Khương Bích Tuyết sau khi từ Mai viên trở về, tự mình thu thập quần áo, nhưng Lan di lại giúp cô thu thập một túi khác, đồ rửa mặt, dược phẩm, đủ loại đồ vật đều có.

" Đồ vật trong khách sạn sao có thể tốt như đồ mình mang theo được, dù sao hành lí cũng có trợ lí giúp cô xách ."

Khương Bích Tuyết ban đầu nghĩ chỉ mang theo một cái cặp là đủ rồi, những đồ vật khác thì dùng của khách sạn.

Lan di đột nhiên nhớ tới cái gì, " Đã sắp cuối tháng mười, thời tiết mát mẻ, cũng nên mang theo mấy bộ quần áo dày một chút."

Lan di thật đúng là đều vì cô mà suy nghĩ: " Lan di, tôi mang."

" Vậy là tốt rồi."

Khương Bích Tuyết nhìn đồng hồ nói: " Thời gian không còn sớm, dì mau đi ngủ đi."

" Tốt, cô cũng ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải bay nữa."

" Vâng."

Khương Bích Tuyết ngồi xếp bằng trên ghế sa lông , tiếp tục xem phim truyền hình.

Bộ phim truyền hình này là Tống Băng Liên diễn, cô ấy còn chưa tốt nghiệp nữa, nhưng mà vì bộ phim này mà gặp may, con đường biểu diễn nghệ thuật lên như diều gặp gió, năm ngoái còn nhận được một giải thưởng dành cho người mới.

Trong nguyên tiểu thuyết, cô ấy chính là đối thủ mạnh mẽ nhất của nữ chính Diệp Nhã Linh.

Kỹ xảo của cô ấy rất tốt, nhưng tác dụng chỉ làm nổi bật nữ chủ so với cô ấy kĩ thuật diễn còn tốt hơn, bởi vì nhân vật nữ chủ thời điểm diễn kịch liên tục đánh bại cô ấy.

Chẳng qua lúc này không biết nữ chủ còn đang ở trong đoàn phim nhỏ nào làm vai phụ.

Khương Bích Tuyết nhìn Tống Băng Liên trên màn ảnh, kĩ thuật diễn không tệ, ánh mắt động tác đều rất tự nhiên, phảng phất nhân vật cô ấy diễn là chính bản thân cô ấy, so với những diễn viên cùng tuổi, cùng thời điểm xuất đạo , kĩ thuật diễn tốt hơn nhiều.

Chẳng qua cái kịch bản của bộ phim này phát triển rất chậm, nhìn một lúc cô liền muốn ngủ.

Không biết từ lúc nào, Khương Bích Tuyết ôm gối ôm, dựa trên ghế sa lông ngủ mất.

Lúc Hàn Thanh Từ xuống lầu, ti vi ơi phòng khách vẫn mở, nhưng người xem lại ngủ mất rồi.

Hắn bước đi qua, tắt ti vi, vốn muốn đem Khương Bích Tuyết đánh thức để cô trở về phòng ngủ ngủ.

Nhưng tay vươn ra dừng lại ở giữa không trung, không lỡ lay tỉnh cô, cô ngủ rất ngon, đầu gối lên tay vịn ghế sô pha, cổ áo ngủ rộng mở, làm xương quai xanh cùng cái cổ tuyết trắng của cô bại lộ trong không khí.

Hàn Thanh Từ ngồi xuống bên cạnh cô, cứ như vậy nhìn cô chằm chằm, đương như hắn chưa bao giờ nhìn cô thật tốt, mặt mày cô, mũi của cô, cùng với đôi môi hồng phấn nữa .

Hắn lại giơ tay lên một lần nữa, không phải đánh thức cô, mà là nhẹ nhàng vén tóc cô ra sau tai, lộ ra gì má trắng mịn, mu bàn tay của hắn ơi trên da thịt mịn màng của cô nhẹ nhàng vuốt ve.

Ngón cái dao động đến bên môi cô, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi màu hồng .

Lại xuống dưới, hướng tới cằm cô, ngón trỏ chó chút cong lên, chống đỡ cằm của cô, người hắn nghiêng về phía trước, hướng đôi môi màu hồng phần chạm nhẹ vào.

Người ngủ say bỗng mở mắt, con ngươi từng chút từng chút phóng đại, sững sờ nhìn gương mặt nam nhân đang gần trong gang tấc, chóp mũi còn có thể cảm nhận được hô hấp ấm áp của người đó.

Một khắc này, đầu Khương Bích Tuyết liền trống rỗng.