Cô Giáo Và Bán Quỷ

Chương 5: Cô giáo định mệnh.

Sáng hôm sau...

" Ê... mày định đi học à , sao không nghỉ 1 bữa đi hôm nay sức khỏe mày sẽ yếu lắm đó , tao khuyên mày nên ở nhà "_ Tuấn An vừa nhắc nhở nó vừa vuốt keo cho mái tóc nâu của mình .

" tao chỉ đưa cô Nhung đi dạy thôi , tay chân tao tái hết rồi này sao ra ngoài lâu được "_ nó mặc áo khoác vào rồi nhìn lên mu bàn tay của mình.

" để tao đưa cho mày ở nhà đi "_ Tuấn An

" thôi tao muốn ở gần cô 1 ngày không gặp tao nhớ lắm "_ nó cười nói.

" xì ... Sến súa quá đi mất "_ Tuấn An .

" đi học đi tao đi qua nhà cô "_ nó nói rồi thì cả 2 mỗi người 1 đường nó đến nhà cô Nhung cậu đến trường học

" cô "_ nó kêu lớn.

" em đến rồi à , đầm phục đâu sao lại mặc đồ ở nhà thế này " _ cô hỏi

" hôm nay em không được khỏe cô ạ chắc phải nghỉ 1 ngày rồi , thôi cô lên xe đi "_ nó nói giọng hơi yếu.

" sao mặt em tái mét vậy em có sao không "_ cô nhíu mài hỏi lấy tay sờ sờ mặt nó .

" lên xe đi , em không sao cả "_ nó giọng kiên quyết

" được rồi cô tới trường thì em phải về ngay đó đừng ra gió nữa biết chưa , ba mẹ em sẽ lo lắng lắm khi thấy em như vậy đấy "_ cô vừa nói vừa lên xe cài nón bảo hiểm.

" ba mẹ ư..."_ nó ngơ ngác

" sao thế Vương Duy "_ cô vỗ vỗ vai nó

" à không gì ta đi thôi "_nó cười tươi nhìn cô phóng xe đi .

Tại trường học ....

" cả lớp nghiêm "_ Tuấn An giọng ra lệnh.

" các em ngồi xuống đi "_ Ngọc Nhung bước vào

" dạ thưa cô Vương Duy bệnh rồi ạ , em có để giấy phép trên bàn "_ Tuấn An nói tay chỉ về hướng bàn giáo viên

" cô biết rồi , chúng ta bắt đầu buổi học thôi "_ tuy nói vậy nhưng trong lòng cô dâng lên 1 cảm giác bất an khó chịu vô cùng .

Sau khi tan học ....

" Tuấn An lên phòng giáo viên gặp cô 1 chút được không "_ cô vừa thấy cậu đi ngang thì kêu to .

" dạ...được ạ "_ Tuấn An đáp lại.

" à về chuyện Vương Duy...em ấy bệnh gì vậy có ổn không An ? "_ mặt cô lo lắng lộ rõ ra khiến cậu bật cười.

" trời ạ , không sao đâu cô , cô đừng lo lắng quá "_ cậu cười nói nhưng trong lòng cũng giống cô tự nhiên dâng lên 1 cảm giác kì lạ như sắp xảy ra 1 chuyện gì đó.

" vậy à...cô đến thăm Vương Duy được chứ "_ cô

" Haha ... Mới đi ăn vs nó có 1 ngày thôi mà đã lo đến vậy rồi sao , hay là hôm qua 2 người làm gì mà không đi ăn mà đi hẹn hò rồi "_ Tuấn An nhìn cô ghẹo

" kh..không...không có làm gì có vụ đó chứ "_ cô mặt đỏ lên khi nhớ tới cảnh hôm qua khiến cậu để ý và hiểu được phần nào.

" thôi , em đùa chứ Vương Duy không sao đâu cô , nó chỉ bị sốt nhẹ thôi uống thuốc là khỏi cô không cần tới đâu "_ Tuấn An trấn tĩnh cô cũng làm cô bớt lo .

" vậy thôi em về đi kẻo trễ ba mẹ mắng nữa "_ cô đứng dậy thản nhiên nói .

" ba mẹ ư..."_ giống nó cậu cũng ngơ ra khi nghe 2 từ " ba mẹ ".

" sao thế cô nói gì sai à "_ cô

" bọn em không có ba mẹ "_ cậu xìu xuống ánh mắt đượm buồn.

" cô...cô xin lỗi , cô không biết "_ cô giật mình khi nghe câu nói đó , cô đang vô tình làm tổn thương 2 đứa trẻ ấy sao .

" không gì đâu cô bọn em quen rồi còn nhiều cái cô chưa biết về bọn em lắm...thôi chào cô em về "_ cậu đứng lên nói rồi chạy thẳng ra ngoài. Nhưng bất ngờ đâm sầm vào ai đó .

• phịch •

" ôi em vô ý quá cô có sao không ạ "_ cậu giật mình ngồi dậy vội đỡ người kia lên

" à ...tôi không sao "_ giọng nói đầy ngọt ngào vang lên khiến cậu ngước lên nhìn nàng.

" dạ..."_ chỉ trong phút chốc cậu như bị cuốn vào đôi mắt nâu sắc sảo của cô giáo đối diện . khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ người đối diện chả thua gì cô Ngọc Nhung cả . chỉ có điều cô giáo này có vẻ quết rũ và sεメy hơn cô Ngọc Nhung mà thôi .

" em gì ơi...thôi tôi đi đấy nhé "_ cô giáo ấy nói.

" khoan đã .... Cho em hỏi cô tên gì vậy ạ "_ cậu nói với theo khi người kia quay lưng đi .

" tôi tên Phạm Xuân Huyền dạy lớp 10A1 môn Sinh mai là có tiết của tôi rồi đấy cậu học trò nhỏ à , nhớ chuẩn bị bài đó "_ nói rồi nàng rời đi trước sự ngỡ ngàng của cậu .

" Vâng..."_ cậu ngây ngốc

" ôi định mệnh, người đâu mà đẹp thế không biết "_ cậu như nhảy cẫng lên vui mừng chạy khỏi cổng trường

" Vương ... Vương Duy sao mày lại ở đây , trời ạ "_ cậu giật mình khi thấy bóng dáng quen thuộc đang ngồi trên con xe máy đợi 1 người nào đó ở cổng trường.

" thích người ta rồi phải không ? "_ nó nhìn cậu khuôn mặt vẫn còn hớn hở.

" ờ thì... Cái này thì chưa biết , nhưng quan trọng hơn là mày làm đéo gì ở đây vậy có biết trời gió lắm không hả sức khỏe thì đang yếu dần "_ cậu nắm cổ áo nó giật lên giật xuống .

" tao đợi cô Nhung mày về trước đi "_ nó đẩy nhẹ cậu ra .

" về nhanh nhanh đấy tao về nhà rồi ăn cơm xong thì đi đón anh Lý Nam vs thằng Gia Huy "_ cậu nói .

" tao biết rồi không sao đâu "_ nó

" uh mày mà có gì là chết vs tao thêm nữa anh Hoàng Kỳ sẽ đập tao nếu mày xảy ra chuyện đấy "_ cậu nhăn mặt nhìn nó

" rồi rồi biết rồi , đồ con trai lắm mồm"_ nó nói xong thì cậu cũng chạy xe về đợi khoảng 10p thì cô mới ra ngoài cổng.

" Vương Duy... Em đón cô à "_ cô hỏi vs vẻ mặt bất ngờ.

* gật đầu *_ nó

" em ổn không vậy sắc mặt em ngày càng kém "_ cô lên xe ngồi nhìn mặt nó.

* gật đầu *_ nó

" vậy về nhanh để còn nghỉ ngơi nào"_cô ôm chặc lấy hông nó .

Về tới nhà thì cũng đã 12h nó chạy ngay lên phòng trùm mền kín mít lại cơ thể nó ngày càng lạnh hơn , như muốn xé toạc ra vậy nhưng nó vẫn là trong hình hài 1 con người bình thường chỉ là cơ thể nó tái mét và trắng như cái xác chết thôi.

" Duy ơi ... Mày ngủ 1 chút đi , tao đi rước anh Nam vs thằng Huy rồi về liền nhớ uống viên thuốc ấy vô đấy "_ giọng cậu ôn nhu nói .

" ừ biết rồi "_ nó nói vọng ra từ cái mền .

" có gì nhớ gọi ngay cho tao tao sẽ về ngay "_ cậu nhắc nhở

" ừ đi đi sắp 2 giờ rồi đấy ..."_ nó

" ừa tao đi đây "_ tiếng đóng cửa vừa kêu lên cái " cạch " thì nó mở cái mền ra 1 cái khe nhỏ đủ nhìn ra ngoài ánh mắt sáng lên rồi chuyển thành màu trắng bệch miệng nó nở lên 1 nụ cười ...

------------------------------------------

Xin lỗi mọi người nha chap ra hơi chậm

Mong mọi người đọc và bình chọn cho au au hứa sẽ ra chap nhanh hơn bây giờ ủng hộ au nhé..❤️❤️❤️❤️