Ba người giật mình thảng thốt, chỉ có Bạch Chân không quá bất ngờ. Triệu Dương lên tiếng hỏi.
- "Hạ Anh! Em về nước khi nào?"
- "Em vừa về tức thì. Liền tới đây ngay. Em xin lỗi vì về muộn như vậy".
Năm người sau đó, trực tiếp lên chuyên cơ riêng của Vương Gia rời đi. Người của Lục Nhãn Hội những ngày qua cũng đã được điều đến Thượng Hải phân nửa. Hiện tại không cần thêm, mà cũng không tiện để mang thêm.
Ban đầu không ai đồng ý để Vương Nhất Bác đi. Vì vết thương còn khá nghiêm trọng. Nhưng rồi ai cũng hiểu rõ. Tình cảm của hai người đã như vậy. Làm sao có thể ngồi ở nhà chờ đợi.
Nơi xác định được vị trí của Tiêu Chiến là một khu công trình thi công dang dở đã bỏ hoang từ khá lâu.
Chuyên cơ tiếp cận, bay vòng vòng xác định mục tiêu. Sau đó đậu lại ở một khoảng cách đủ xa để không để bị phát hiện.
Thời điểm đến được nơi này thì trời đã sẩm tối. Thuận lợi hơn nhiều cho việc cứu người.
Người của Đại Uy đã thám thính trước địa hình và báo lại.
---------------------------
Tiêu Chiến những ngày này, bọn chúng mang đến bao nhiêu cơm. Đều ăn uống đầy đủ. Tuy có khó nuốt nhưng nếu không ăn sẽ không có sức.
- "Không có sức không thể đánh người. Nếu Nhất Bác tìm được cũng không thể bỏ chạy".
Từ buổi được tên cầm đầu của Hạ Thâm dặn dò. Nơi giam giữ anh cũng được trông coi cẩn thận. Kẻ không phận sự miễn vào.
Nhưng tối nay, không hiểu vì nguyên do gì tên đó lại rời đi. Cũng mang theo không ít người.
Tiêu Chiến còn đang ăn dở bát cơm. Tiếng cửa sắt hoen gỉ lại lần nữa bật mở.
- "Sao? Vẫn ăn ngon như vậy?"
Anh ngẩng mặt nhìn. Lại là tên khốn kiếp lần trước.
Tên này đưa mắt đánh giá anh một lượt. Mới nhếch môi cười một điệu làm anh cảm thấy thật buồn nôn.
- "Mày vẫn không nhớ lời dặn dò của cấp trên sao?"
Hắn nghe được câu hỏi của anh lại càng cười lớn tiếng.
- "Bây giờ tao là cấp trên ở đây. Mày muốn yên ổn thì ngoan ngoãn một chút".
Nói rồi hắn tiến lại gần đưa tay muốn chạm vào mặt anh.
Tiêu Chiến khó chịu, né bàn tay dơ bẩn ấy đứng phắt dậy.
- "Tao không phải là kẻ ai cũng được phép động vào".
- "Ha....ha ha ha.....ha ha ha ha....."
- "Đừng trưng ra cái vẻ mặt như thế với tao. Tao lại cảm thấy rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ".
Càng nghe hắn nói, anh lại càng cảm thấy muốn tọng cho hắn cả cái giày vào miệng. Nhưng biết bản thân lúc này đang yếu thế. Cũng không muốn tự mình hại mình. Anh lẳng lặng trở về vị trí cũ ngồi xuống.
Tên này thấy thái độ của anh như vậy. Cảm thấy thật ngoan ngoãn. Liền tiến lại gần, cúi người sát rạt.
- "Ngoan! Ta thương!"
Tiêu Chiến cảm thấy không thể nghe nổi mấy lời nhơ bẩn này thêm một câu nào nữa. Anh đưa tay đấm cho hắn một cái thật mạnh vào mặt.
Tên này bị đau liền sừng cồ. Đẩy người lên tiến đến đạp mạnh về phía anh.
Tiêu Chiến bật dậy né được. Nhưng cả hai chân anh đã bị dây xích giam giữ vào góc tường. Nên phạm vi hoạt động không thể xa hơn.
Tên này nhìn ra bất lợi của anh. Đứng ra xa hơn một chút, phủi người cười lạnh.
- "Chờ tao".
Mất thêm một lúc không lâu. Tiêu Chiến thấy hắn quay lại cùng hai tên thủ hạ. Còn mang theo một khay inox.
Cảm giác bất an ập đến vô cùng mạnh mẽ. Mồ hôi đã sớm thấm một tầng phủ đầy trán.
Tên này đưa mắt nhìn anh. Như muốn nuốt trọn người trước mặt. Ra hiệu cho hai tên thủ hạ tiến đến giữ chặt người. Bọn chúng đè anh quỳ trên mặt đất. Dùng dây thừng lần nữa thắt chặt hai cánh tay anh về phía sau.
- "Đêm nay cho mày được thỏa mãn".
Nói rồi, hắn với tay lấy cây xi lanh đặt trên mặt khay inox. Một đường đâm thẳng lên cánh tay anh.
Nhưng khoảnh khắc mũi kim chưa kịp chạm vào da thịt. Đã nghe tiếng kim loại bay véo một đường trong không khí.
Cây xi lanh bị đánh bật rơi xuống đất. Đường dao sắc nhọn cắm phập vào vách tường.
- "Mày dám làm thế với anh tao?"
Tiêu Hạ Anh một thân đồ da bó sát đen tuyền. Mái tóc đuôi ngựa xoăn sóng nhẹ được cột gọn gàng dài tới ngang eo. Khuôn mặt được che đi một nửa bằng lớp mạng lưới mỏng.
Ngồi trên bệ cửa sổ của căn phòng, được ánh trăng ngoài trời rọi vào. Nhìn bóng dáng thập phần bí ẩn.
Ba tên này thoạt đầu còn có chút giật mình. Nhưng ngoảnh lại thấy là một đứa con gái. Liền nhìn nhau phá giọng cười.
- "Con ranh. Vậy hôm nay để cả hai anh em mày tiếp đãi bổn gia".
Nói rồi, hắn cất giọng lớn gọi người ngoài cửa. Nhưng mặc nhiên không có tiếng trả lời.
Tiêu Hạ Anh thả chân nhảy xuống mặt sàn. Nhẹ nhàng đi đến gần.
- "Không cần gọi. Đều ngủ cả rồi".
Ba tên lúc này mới hiểu được thế sự. Cực kỳ tức giận. Quay qua nhìn nhau rồi một lần lao đến muốn khống chế Tiêu Hạ Anh.
Mấy tên này dù sao cũng là thân tín. Năng lực cũng không tầm tường. Thân hình lại cao lớn nên có sức khỏe tốt. Nhưng Tiêu Hạ Anh có bản lĩnh như thế nào?
Thì chỉ cần hai đường quyền đã hạ được hai tên. Không quá khó khăn.
Tên cầm đầu đầy tức giận quát.
- "Một lũ vô dụng".
Sau đó rút trong túi ra một con dao. Toan lao về phía Tiêu Hạ Anh. Đã liền ăn một cú giáng của Bạch Chân từ phía sau. Chưa kịp làm gì đã ngất lịm.
Thân hình to lớn của hắn như một con trâu đổ rạp xuống mặt đất. Làm thoáng tầm nhìn của Tiêu Chiến.
- "Nhất Bác.....!".
- "Anh......!"
Khoảnh khắc hai người nhìn thấy nhau. Bao nhiêu buồn thương, đau đớn đều sẽ gạt bỏ.
Vương Nhất Bác tiến đến ôm chặt anh. Vết thương trên người cũng chẳng màng đến nữa.
Nhìn anh trước mặt, đáy lòng xót xa lên từng hồi. Thương vô cùng.
Tiêu Hạ Anh tiến đến cởi dây trói cho anh. Bạch Chân thì lần mò khắp người tên kia tìm kiếm chìa khóa mở dây xích sắt.
- "Đi khỏi nơi này trước đã. Trước khi bọn chúng phát hiện ra".
Nói rồi, 4 người đi lên tầng thượng của tòa nhà. Chuyên cơ đã đợi sẵn.
Hai người từ lúc gặp nhau, chưa rời nhau nửa centimet.
Tiêu Chiến cúi mặt nhìn bàn tay mình vẫn đang được Vương Nhất Bác nắm chặt. Mới quay sang bắt gặp ánh mắt của người kia cũng đang nhìn mình.
Bàn tay này, dù có là bao nhiêu lâu nữa. Anh vĩnh viễn sẽ không bao giờ buông ra.
Đã đi qua quá nhiều khó khăn, đau khổ. Từ giờ phút này. Nhất định sẽ mãi mãi không buông.
---------------------------
Ngày hôm nay, vì sao có thể dễ dàng vượt qua bao nhiêu lớp canh phòng nghiêm ngặt để tiến đến mang người về như vậy.
Đó là cả một kế hoạch cực kỳ cẩn trọng đã được vạch ra.
Triệu Dương và Đại Uy trước nay cũng đã được danh là người quản lý Lục Nhãn Hội.
Sau khi đến Thượng Hải đã tụ họp với người của Hội mình đang cắm chốt ở đây. Đưa người đến trụ sở thành phố của Hạ Thâm quấy nhiễu, đòi người.
Hạ Thâm thân là Thị trưởng. Biết việc bắt cóc người là vi phạm pháp luật. Nên không thể nhờ cảnh sát vào cuộc. Sẽ dẫn đến lộ sơ hở.
Đành phải điều người từ Tổ chức riêng của mình về.
Nhưng nhóm người Lục Nhãn Hội dĩ nhiên mục đích chính đến không cần đòi người. Mà còn muốn gây rối để kéo sự chú ý. Nên đâu dễ dàng mà rời đi.
Thành công kéo được tên cầm đầu trong tổ chức của Hạ Thâm bắt buộc trở về ra mặt.
Nơi được xác định giam giữ Tiêu Chiến là một vùng khá xa khu dân cư. Để đến được nơi đây chỉ có duy nhất một con đường.
Tên cầm đầu trước khi rời đi đã cẩn thận cắt cử người canh phòng nghiêm ngặt vòng trong vòng ngoài. Lập 12 chốt trên đường. Nếu bất cứ chốt nào có biến cố sẽ được gửi thông tin về trụ sở chính ngay tức khắc.
Nhưng hắn không ngờ được. Người đến không đi đường bộ. Chẳng cần qua bất cứ chốt nào. Cũng có thể tiếp cận nơi này.
Trong đêm tối, ba người Tiêu Hạ Anh, Bạch Chân và Vương Nhất Bác lẩn khuất tiếp cận căn phòng giam giữ Tiêu Chiến.
Chuyên cơ sau khi thả người thì bay vòng quanh một hồi mới thả xuống một lượt pháo sáng cách khu nhà không xa.
Thành công lôi kéo một nửa người từ căn nhà tiến đến xem xét.
Bạch Chân cùng Vương Nhất Bác tiếp cận từ tầng 1 để thả khí gây mê. Làm ngất toàn bộ nhóm người còn lại.
Tiêu Hạ Anh trực tiếp dùng cáp ghim vào mép tường để đi lên tầng 5 - Nơi xác định được Tiêu Chiến đang có ở đó.
Đến khi người của Hạ Thâm quay lại căn nhà thì xác nhận đã bị lừa. Mới tiến đến kiểm tra căn phòng thì tất cả đều đã ngất. Nhóm 4 người Tiêu Chiến đã theo thang bộ chạy lên đến gần tầng 13.
Khi bọn người này đuổi tới tầng thượng thì chuyên cơ riêng đã đem họ bay lên bầu trời rồi.
Tin tức ngay lập tức được gửi về cho phía Hạ Thâm.
Người này đem nóng giận đổ lên đầu đám thuộc hạ. Cũng thật không ngờ bị nhóm người này dắt mũi ngay trên địa bàn của mình.
---------------------------
Trở về Trùng Khánh ngay trong đêm, Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến được đưa ngay về bệnh viện.
Vết thương của Vương Nhất Bác do vận động nhiều, đã hở ra. Máu thấm ướt một khoảng áo.
Làm Tiêu Chiến đau xót không thôi.
Nhưng nhìn lại mình thì cũng không kém gì? Tuy không phải vết thương vào sâu trong da thịt như Vương Nhất Bác. Nhưng toàn thân cũng xem như không còn chỗ nào nguyên vẹn.
Vương Nhất Bác nhìn vào. Còn thấy đau hơn cả vết thương trên bụng mình nữa.
Sau đó, lẽ dĩ nhiên Vương Nhất Bác nào đồng ý để Tiêu Chiến ở riêng một phòng bệnh.
Ba mẹ Tiêu sau khi nghe tin Tiêu Chiến đã được cứu về, liền tức khắc vào ngay bệnh viện.
- "Tiểu Chiến! Tiểu Chiến của mẹ!"
Mẹ Tiêu ôm lấy Tiêu Chiến khóc nức nở. Ba Tiêu cũng không kìm được mà rươm rướm nước mắt.
- "Hai năm rồi...Vì sao rời đi như vậy?"
- "Mẹ rất nhớ con".
- "Mẹ! Con xin lỗi! Xin lỗi ba mẹ....Để ba mẹ lo lắng như vậy".
Mẹ Tiêu đưa tay sờ sờ má Tiêu Chiến. Xót xa nhìn những vết thương trên mặt, trên cánh tay.
- "Con trai của mẹ! Bọn chúng sao có thể nhẫn tâm làm thằng bé ra nông nỗi này".
Tiêu Chiến giờ phút này. Cảm nhận mình thực sự vẫn còn rất may mắn và hạnh phúc. Anh đưa tay ôm ghì người mẹ càng chặt.
- "Mẹ! Con trở về rồi....Sau này nhất định không rời đi nữa".
- "Con xin lỗi....Mẹ....!"
====================