"Nằm xuống ghế tựa này và thả lỏng đầu óc ra, khép mi lại. Anh hãy nghĩ về điều vui nhất mà anh đã trải qua trong khoảng bốn tháng nay. Điều làm anh thấy hạnh phúc và xúc động."
Lời nói của Jung Min cứ in sâu vào tâm trí, có chút gì đó mị hoặc khiến Jungkook vô thức nhớ lại.
- Chuyện vui??
" Anh có nhớ được không? Nếu có hãy nói với em!!!"
Jungkook nhíu mày, mọi ký ức trong khoảng 4 tháng nay đều hiện ra trước mắt. Nó tạo thành một cuộn băng vô hình chạy tứ tung trong đầu cậu.
Tại sao lại là 4 tháng? 4 tháng chính là khoảng thời gian Taehyung và Jungkook gặp nhau kể từ lần gặp đầu ở sân bay. Jung Min muốn biết xem hai người họ liệu có thể kết duyên không? Nhất là Jungkook, nếu anh ấy thực không có tình cảm với anh trai cô thì có khi nào sau này anh trai cô phải yêu đơn phương không? Chuyện này đúng là bi kịch đó.
- Chuyện vui... không có!
" Thật sao? Anh thử nghĩ kĩ lại xem."
- Không có!
" Vậy trong 4 tháng này anh đã gặp phải những áp lực gì? Có bức xúc hay bị ai đó chọc tức không? Hãy giải tỏa hết ra."
Jungkook này chuyện vui không có chứ hỏi đến chuyện khiến cậu khổ não lại có một tràng. Những điều cậu kể ra còn khiến Jung Min chết lặng:
- Kim Taehyung! Tên thần kinh xấu xa, ác nhân. Dám chặn đường khiến tôi không thể đuổi theo tên trộm đó, làm tôi mất ví tiền, chứng minh thư, thẻ tín dụng, thẻ cư dân, còn cả ảnh hồi cấp hai của tôi nữa. Đồ xấu xa!! Ác độc. Anh lại còn bắt tôi đi sửa điện thoại cho anh trong khi anh không dùng đến. Vô nhân đạo!!...
Éc... Taehyung thực sự đã làm như vậy sao? Chuyện tốt không có mà toàn làm điều ác như vậy. Anh trai của cô... chắc phải đi tích đức đức thay anh ấy quá!!
" Còn... gì nữa không?"
- Còn... còn nhiều là khác. Anh ta...
"Thôi thôi thôi. Anh đừng kể nữa. Nói tóm lại anh thấy Kim Taehyung là người thế nào?"
Jung Min day huyệt thái dương, hỏi Jungkook nốt câu cuối cùng. Phải nhanh chóng không thì Taehyung về thì chết dở.
Chính xác Taehyung về thì cô sẽ chết chắc nhưng nếu về ngay lúc Jungkook nói câu tiếp theo thì... cả cái nhà này sập mất.
- KIM TAEHYUNG LÀ ÁC MA! LÃNH KHỐC, CỔ HỦ.
SHOCK! Jung Min thực sự shock nặng. Anh hận anh trai em như vậy à?? Đừng mà... anh nói to như vậy...
- Jeon Jungkook!!
Từ phía cửa, một bóng người lao vυ't đến bằng tốc độ ánh sáng. Dừng hình một chút, bóng hình đó đã hiểu chuyện vừa xảy ra. Lừ mắt nhìn hai người trong phòng, Taehyung sắp nổi cơn tan bành rồi.
- Aha... hai đã về. Chưa khoá cửa đúng không? Đưa khóa đây em đi khóa cửa cho. Em đi trước!!- Thấy Taehyung, Jung Min như thấy tử thần vậy. Vội vã rút chiếc chìa khóa đang nằm gọn trong tay Taehyung, Jung Min nhanh chóng thoát ra ngoài.
Taehyung cậu phải biết làm gì bây giờ?? Đứa em này thật lanh chanh quá.
Thôi miên ư? Vậy vừa rồi là cậu ta nói toàn sự thật!!
Jeon Jungkook! Tôi phải làm sao với cậu đây? Bất lực. Hoàn toàn bất lực.
--------------------♡♡☆♡♡---------------
Vào hôm Taehyung đến phòng khám của Jung Min.
- Nói xem. Bị áp lực công việc quá nặng nề hay là... bị bản tính trầm lắng đần độn của anh gây ra thần kinh rối loạn hả??
- Con bé này, chỉ được cái xỏ xiên anh thôi.
- Hứ... nếu không thì vì lý do gì?
- Vì Jeon Jungkook.
- Ha... cuối cùng anh cũng thừa nhận mình thích anh ấy rồi sao? Để em đoán xem. Tỏ tình bị anh ấy đạp cho một nhát khiếb thần kinh bất ổn?
Taehyung: lắc đầu.
- Đối xử tốt bị anh ấy phớt lờ?
Taehyung: lắc đầu.
- Không phải sao?!! À... em biết rồi. Anh ấy nói không thích người cổ hủ như anh?
Taehyung: bốc hỏa, trừng mắt với Jung Min.
- Em không thể nghĩ ra cái lý do nào đó bình thường hơn à? Toàn nghĩ xấu anh trai. Bỏ đi. Đừng làm nghêg này nữa, đoán nửa ngày trời mà không ra.
- Vậy nói thử xem?
- Anh là bị cậu ta làm cho phát điên rồi! Chữa đi!- Taehyung thong thả nói, cậu nằm xuống ghế phản cạnh chỗ Jung Min, đưa tay hua hua trước mặt cô.
- Đưa tay ta làm gì?
- Khám đi.
- Khám này không cần bắt mạch!! Anh đần.
Taehyung cười khểnh, tiện tay cốc một phát vào đầu Jung Min:
- Không chửi anh em không chịu được à! Đợi mẹ về xem mẹ trị em thế nào!!
- Hừm... đợi đến lúc đó đã! Bây giờ nói cho em biết, Kookie đã làm gì anh?
- Cậu ta cứ lại gần anh, khoảng cách cực kì gần, anh thấy khá khó chịu.
- Khó chịu? Như thế nào?
- Bứt rứt, cảm giác như mình đang bị kìm nén gì đó. Muốn đẩy cậu ta ra thì cậu ta cứ sát lại. Ngại!! Thực tế là ngại!
- Ngại? Anh của em mà cũng biết ngại sao?
- Kim Jung Min, tôi đang thẳng thắn với cô đó.
- Vâng, đại ca. Không trêu anh nữa.
- Mau khám bệnh cho anh đi.
- Bây giờ anh cảm thấy Jungkook thế nào? Yêu thương? Hay một chút cảm tình không?
- Trước đây thấy cậu ta khá thú vị. Tiếp xúc nhiều thấy cậu ta chả ra sao cả.
- Vì sao lại có cảm giác đó.
- Cậu ta điên như em vậy!
- Nói thế là anh thấy em chả ra sao à? Quá đáng.
- Anh...
- Nói sao thì anh cũng sống được với em hơn 20 năm rồi. Lấy anh ấy chắc cũng không vấn đề.
- Im lặng. Vào chủ đề chính.
- Anh nói tiếp đi.
- Sau này lại thấy cậu ta... không đáng ghét như anh tưởng. Cậu ta rất đáng yêu. Anh phát hiện, anh không còn ghét cậu ta như trước nữa. Ngược lại... thấy cậu ta thật dễ gần. Là vậy đó, nói xem. Jung Min, sao lại nhìn anh như thế? Bỏ cái bộ mặt kì quái đó đi!!
- Anh hai!! Đã bao giờ anh thấy muốn bảo về Jungkook chưa? Thực tâm muốn bảo vệ ấy.
- Cảm giác muốn bảo vệ? Lúc cậu ta lao đến khi anh bị bắn...
- Vậy là có rồi??? A... phải làm sao đây??
Jung Min như muốn rớt hàm luôn vậy. Taehyung lại lụy trước là sao? Anh ấy sắp yêu Jungkook mất rồi.
Không được, theo đúng như trong truyện thì người thụ phải thích công chứ? Jungkook mà thích anh trai cô trước thì có phải dễ dàng hơn không? Cô có thể khiến anh trai mình đáp lại tình cảm đó. Nhưng mà ngược lại thì... không có khả năng.
- Jung Min! Nói đi xem nào.
- Còn một bước nữa thôi là anh sẽ có tình cảm với anh ấy đấy. Đây không phải do em giở trò nhé. Là anh tự lao đầu vào trước đó. Không phải là do em. Không phải do em.
- Có tình cảm? Không thể nào. Chuyện đó không thể xảy ra.
- Cái gì mà không thể xảy ra? Cái gì cũng có thể xảy ra. Hiểu không? Anh, đi đâu đấy?
- Anh về trước. Tối gặp!!
- Đừng có đâm đầu vào đâu đấy nhé.
....