Bệnh viện B, tỉnh Busan:
Phòng bệnh 205:
- Chang In! Nghe ta hỏi!- Bà Kim nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, đôi môi sớm đã mất sắc. Nhìn con trai mình gần đây tiều tụy, bà rất đau lòng.
Tất cả là vì bà, vì bà bệnh nặng khó chữa. Chang In ngày ngày phải soay sở kiếm tiền, lo lắng cho bà. Hai tháng nay, chưa ngày nào bà nghĩ đến việc Chang In sẽ làm chuyện đó. Nhưng mà... con trai bà... đã làm mất rồi.
- Mẹ... đã... biết chuyện rồi?- Chang In buồn rầu hỏi. Nhìn biểu cảm của bà, hắn đã hiểu phần nào. Kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, chỉ là... bà biết sớm hơn hắn nghĩ:- Là mấy tên luật sư đó nói?
- Luật sư? Luật sư đã đến tìm con?
- Không phải họ? Vậy ai?
- Ông Park. Ông ấy thấy qua camera có người theo dõi con. Sau đó có mấy người tìm đến ông ấy xin sao lại và kể cho ông ấy nghe. Con... tại sao lại làm thế? Vì ta đúng không?- Bà Kim đau lòng nhìn cậu con trai.
Nhà nghèo, tiền chữa trị lại không có. Lẽ nào vì vậy mà đi hại người?
Trước giờ bà luôn giáo dục người con này cẩn thận. Trở thành một tên lưu manh nhưng lại được người đời kính trọng. Vậy mà... chỉ vì bà mà Chang In trong một loáng đã trở thành kẻ xấu. Nghĩ đến đó thôi, nơi con tim bà chợt đau nhói.
- Mẹ! Chúng ta cần tiền để chữa bệnh. Con không thể... không thể để mẹ như vậy... con...
- Hãy đi tự thú đi!
- Dạ?
- Con cần làm vậy! Hãy đi đi.
- Nhưng con...
- Ta không thể nhìn con mình rơi vào vòng xoáy tội ác được. Tự thú... may ra sẽ được giảm tội.
-...-
------------------♡♡☆♡♡----------------
Bầu trời trong xanh kia có nghe thấu. Jeon Jungkook cậu đang buồn lắm hay không? Buồn vậy mà sao trời không mưa lấy một hạt. Mưa đi! Mưa đi!
Jungkook đang nằm dài trên thảm cỏ ở sân sau công ty. Buồn chán ngắt vài lá cỏ ném lên không trung.
Mỗi ngày nhìn mặt Taehyung, cậu đều thấy ái ngại. Nếu không ngại thì cậu đúng không phải con người rồi!!
Khi nói tôi bảo cậu quyến rũ mình, cậu đã nghĩ gì???
Nghĩ gì?? Gì chứ?
Mất nguyên ngày để xin lỗi, cuối cùng câu tha lỗi thì chẳng có mà chỉ có câu hỏi đó thôi à?
- A... KIM TAEHYUNG! CÁI ĐỒ XẤU BỤNG!
Điên tiết mà hét lên, Jungkook không để ý phía tầng một có khá nhiều nhân viên đang nhìn mình.
Lại càng không để ý, phía trên tầng 4, có người đang xoay xoay cốc nước chăm chú nhìn mình, khéo miệng khi nghe xong câu chửi kia nhếch lên một đường cong tuyệt mĩ, đôi mắt lóe qua tia thâm túy.
Trong phút chốc cậu đã quên mất: đây là công ty.
Trên tầng 4, văn phòng luật sư:
- Ê! Anh có nghe thấy gì không?- Jimin đang lách cách gõ bàn phím, nghe thấy tiếng hét chửi rủa của ai đó liền giật mình. Quay sang hỏi Jin, anh ấy vẫn đang hoàn thành sổ sách.
- Có!
- Hình như là tên sếp của chúng ta đó?- Jimin cười đểu nhìn vào văn phòng Taehyung. Có chuyện thú vị rồi đây!!
- Làm gì không biết? Trong công ty sưa nay đều yêu thích thằng bé mà! Đến con trai còn say mê nữa....
- Không biết nữa! Mà... giọng đó... quen quen nha!
-------------------♡♡☆♡♡----------------
Công ty Thế Gia:
Nam Joon ngồi thảnh thơi trong phòng, mắt gián vào tờ báo buổi sáng.
Tin tức mới nhất được lên trang đầu sáng nay nói về Thế Gia. Mà cái chính là trang đầu đó in hình cậu.
Trong vòng một tuần vào công ty này, ý tưởng của cậu đã nhanh chóng được thực thi và đem về lợi nhuận khổng lồ cho Thế Gia. Sự kiện lớn như vậy, không đăng báo sao được?
Hoseok kia, chắc cũng đang vui sướиɠ lắm đây. Trên mạng, tin tức này cũng đang nổi như cồn. Cổ phiếu của công ty cũng nhờ đó mà tăng nhanh. Anh ta lúc này không phải nên đến cảm ơn cậu sao?
Thật là...! Chỉ vì muốn nhanh chóng lấy được sự tin tưởng của hắn ta mà cậu phải nhanh chóng chuẩn bị ý tưởng để giúp công ty này phát triển mạnh mẽ lên vượt bậc.
Nào Hoseok! Mau đến đây đi!!
Cạch
Tiếng mở cửa đột ngột vang lên khiến Nam Joon không khỏi mở cờ trong bụng.
- Chào anh! Chắc anh cũng đọc báo rồi chứ?
Hoseok bước vào, miệng nở nụ cười tươi rói.
- Tất nhiên! Anh thấy thế nào?
- Rất tốt! Cậu đã đưa công ty chúng ta phát triển rất nhiều! Cảm ơn cậu, vất vả rồi!
- Đó là trách nhiệm của tôi! Nhưng mà... có một vấn đề tôi muốn hỏi.
- Hỏi đi. Tôi sẽ nói cho cậu!
Một điều chứ mấy điều Hoseok cũng trả lời hết. Chỉ là có thật hay không thì hắn không chắc.
- Mấy hôm nay tôi có nghe đồn về những thông tin không hay về công ty. Anh...
- Chuyện đó không có thật đâu!
- Dạ?
- Anh không cần để tâm đến việc đó! Vậy nhé! Tôi đi trước!
-...-
Cửa phòng nhanh chóng đóng lại, chỉ còn sự im lặng khỏa lấp căn phòng.
Nam Joon ngồi lặng trên ghế, mắt nhìn xa xăm.
Rõ là cậu chưa đặt câu hỏi, cũng chưa đề cập gì đến vụ kia. Vậy mà... anh ta đã trả lời ngay được.
Vậy... anh ta đã đoán biết được điều cậu sẽ hỏi? Cách trả lời cũng tương đối tự tin, thật khiến cậu khó nghĩ.
Nếu việc tráo hàng kia do Hoseok làm thì chắc chắn phải có tài liệu ghi chép lại. Hắn để đâu được chứ? Vẫn còn hay đã hủy rồi?
-----------------♡♡☆♡♡----------------
Trở lại văn phòng, Jungkook nằm vật xuống bàn làm việc, đầu óc mông lung.
Chuyện về Taehyung không thể nào đi khỏi đầu cậu được. Cậu đã xốc lại tinh thần hai ba lần rồi nhưng vì làm chung văn phòng nên thấy ngại khủng khϊếp.
Làm sao đây??!!
- Ê! Kook!- Thấy Jungkook có vẻ buồn chán, Jin xoay ghế đối diện với cậu, quan tâm hỏi:- Em vẫn ám ảnh chuyện đó à?
- Sao mà quên được hả anh?
- Tại em nóng vội quá đó! Taehyung sẽ không dễ nguôi ngoai đâu!
- Anh! Sao không an ủi mà còn áp đảo tinh thần em nữa vậy?- Jungkook bất mãn nhìn Jin. Lại úp mặt xuống bàn nhưng à quay về phía Jimin.
- Anh này! Sao lại làm Tiểu Kook tủi thân thế? Dọa em ấy như vậy!- Jimin nghe xong liền phụ họa vào, tay tiện thể xoa đầu Jungkook.
- Mặt anh ấy lúc đó thật đáng sợ!!- Jungkook nói, trong đầu liên tưởng đến bộ mặt sát khí, tỏa ra băng hàn lạnh lẽo, ánh mắt sắc như dao găm, nhìn cậu chằm chằm mà nói: - RA NGOÀI!
Ôi không! Bộ mặt đó rất đáng sợ!!
- Tất nhiên là đáng sợ rồi! Bọn anh còn chưa bao giờ chọc giận cậu ấy đến vậy? Lần này em gây ra tội lớn rồi!! Chắc mất một tháng cậu ta vẫn chưa hết giận đó! - Jimin gật gù đồng ý. Nhớ lần các cậu đi hát karaoke cùng mấy thành viên trong công ty, cố sống cố chết lôi Taehyung đi cùng. Đến đó không những không hát mà còn đánh luôn nhân viên phục vụ của người ta. Nói phục vụ thì hơi quá, thực tế đó là mấy cô gái làng chơi được chủ quán đem ra để phục vụ khách. Do cô ta cứ xán lại gần cái người vô lãnh như ai kia nên ăn một phát bạt tai. Sau vụ đó Taehyung giận bọn cậu nguyên 1 tuần vì bắt cậu ta đến những nơi "không lành mạnh".
- Đến lượt anh nữa...- Jungkook mếu máo nhìn Jimin, bất lực gục hẳn mặt xuống bàn, không quay đi đâu nữa.
Jimin sau đó cũng đờ người ra vì phát hiện: mình lại dọa Jungkook thêm một vố nữa.
Cái mồm của cậu xem ra rất thích nói thật nha!!
------------> Thank for raeding ^-^