cô là quà tặng lễ trưởng thành của Hàn Hi Thần, vốn dĩ chỉ là một đồ chơi có cũng được không có cũng được. Bây giờ anh ta muốn gϊếŧ cô, cô cũng không thể phản kháng.
Có lẽ từ khi thả Hàn Khiếu đi, bị mấy người Thẩm Hạ Lan bắt được, cô đã biết, kết cục đang đợi mình là cái gì.
Hàn Hi Thần hận nhất chính là phản bội.
Cô không chỉ phản bội lại anh ta, còn làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy, ngay cả bản thân cô cũng xem thường chính mình, huống chi là Hàn Hi Thần?
Dao Lạc rất ít khóc, nhưng giây phút này lại không thể cầm được nước mắt của mình.
Cô cứ nghĩ là chất độc của cô đã đủ mạnh, mình có thể đi xuống đón ba mẹ mình, nhưng tiếc là ai mà biết được cô vẫn được cứu trở lại.
Thế giới này đối với cô mà nói tan hoang xơ xác, cô vốn đã không muốn sống, nếu không phải muốn ở bên cạnh Hàn Hi Thần nhiều hơn, có lẽ cô chết từ lâu rồi.
Bây giờ Hàn Hi Thần đã tìm được Diệp Ân Tuấn, đã tìm được người thân thật sự của mình, cuối cùng cô cũng có thể buông tay rồi, tại sao còn phải cứu cô chứ?
“Gϊếŧ em đi.”
Đôi mắt Dao Lạc nhìn vào Hàn Hi Thần, nhìn người đàn ông mà cô đã ở bên cạnh từ thời thiếu niên, nếu nói có thể vứt bỏ thì là nói dối.
Anh ta giống như xương máu của mình, sớm đã không thể tách rời.
Nhưng cô không thể yêu, không thể sinh con trai con gái cho anh ta, cô không thể.
Có lẽ chỉ có cái chết mới là sự giải thoát.
“Em nghĩ thật đơn giản. Gϊếŧ chết con của anh, mà lại muốn chết? Em cảm thấy Hàn Hi Thần anh là người dễ sai khiến như vậy sao? Dao Lạc, thời gian em ở bên cạnh anh cũng không ngắn, sao càng sống càng trở về vậy. Hàn Hi Thần anh là một người có thù mà không báo sao?”
Ánh mắt của Hàn Hi Thần có chút lạnh lùng.
Dao Lạc đã từng cho rằng mình có thể chịu đựng được sự lạnh lùng của Hàn Hi Thần, nhưng bây giờ mới phát hiện, cô đã đánh giá quá cao bản thân mình.
Cô yêu Hàn Hi Thần yêu đến tận xương tủy, cô không thể chịu đựng được sự lạnh lùng và hận thù của Hàn Hi Thần đối với mình.
Cằm đau dữ dội, dạ dày vì phải rửa sạch cũng khó chịu đến mức như thiêu như đốt, nhưng không bằng một phần vạn cơn đau từ trong lòng.
“Cậu Hàn muốn trừng phạt em như thế nào? Em tuyệt đối không lời oán than.”
Dao Lạc nhắm mắt lại.
Cô không thể đối diện với khuôn mặt kia mà nói những lời trái với lương tâm, cô không làm được.
Ngón tay Hàn Hi Thần hơi dùng lực, cằm của Dao Lạc đỏ lên, nhưng cô chỉ nhắm chặt hai mắt lại, bướng bỉnh không phát ra một tiếng nào.
“Trừng phạt em? Bốn đứa nhỏ của chúng ta cứ như vậy bị em âm thầm gϊếŧ chết, một câu trừng phạt của em là được?”
Trái tim của Dao Lạc đau giống như bị kim châm.
Đứa nhỏ chính là nỗi đau sâu nhất trong lòng cô.
Cô đã làm các biện pháp, cố gắng có thể tự mình tránh thai, nhưng cô vẫn mang thai, cô cũng không muốn, đó cũng là con của cô mà!
Dao Lạc lặng lẽ rơi nước mắt.