Sắc mặt Diệp Ân Tuấn vô cùng tái nhợt, mồ hôi hạt lớn như hạt đậu không ngừng rơi xuống đất, anh cảm thấy đau khổ đến mức dường như hoàng kim cổ trong cơ thể có liên hệ với Hàn Hi Thần.
Chẳng lẽ… Trong lòng anh xẹt qua chút nghi ngờ.
Gần như là theo bản năng, Diệp Ân Tuấn dùng dao nhỏ cắt đứt cổ tay mình, nhỏ giọt máu tươi vào trong miệng Hàn Hi Thần.
Hương vị máu tanh kí©ɧ ŧɧí©ɧ Hàn Hi Thần, làm anh ta há miệng ra theo bản năng, uống máu Diệp Ân Tuấn, giống như là người đã khát lâu ngày.
Khung cảnh này có chút máu tanh, cũng có chút quỷ dị, nhưng mà không ai nói chuyện. Thẩm Hạ Lan chỉ là đau lòng nhìn Diệp Ân Tuấn, nhìn máu của anh chảy vào trong miệng Hàn Hi Thần, sắc mặt tái nhợt dường như càng thêm tái nhợt.
Hàn Hi Thần uống một lúc, bên phía Diệp Ân Tuấn có chút không chống đỡ nổi, Thẩm Hạ Lan rất nhanh điểm vào cổ Hàn Hi Thần, để anh ta hôn mê bất tỉnh, nhưng mà sắc mặt lại dễ nhìn hơn một chút, mà Diệp Ân Tuấn lại có chút lung lay sắp đổ.
Dao Lạc nhanh chóng ôm lấy Hàn Hi Thần từ trong ngực Diệp Ân Tuấn, mà Thẩm Hạ Lan lại đỡ lấy Diệp Ân Tuấn.
“Thế nào? Còn ổn không?”
“Vẫn ổn, chúng ta đi nhanh.”
Diệp Ân Tuấn nhẹ gật đầu.
Anh liếc nhìn Hàn Hi Thần, phát hiện sắc mặt Hàn Hi Thần hồng nhuận hơn một chút, lúc này mới thấp giọng nói: “Nếu như tôi đoán không lầm trong cơ thể anh ấy có hoàng kim cổ, hai hoàng kim cổ đυ.ng vào nhau, giống như là một núi không thể chứa hai hổ, sẽ phát sinh cảm ứng. Anh dùng máu của mình tạm thời áp chế cổ độc của anh ta, tạm thời có thể để anh ấy giảm bớt một chút, nhưng mà muốn chân chính giảm bớt phải đi tìm Tranh Tranh. Người bên ngoài không biết sẽ vào lúc nào, cho nên nhanh đi thôi.’ “Được.”
Thẩm Hạ Lan gật nhẹ đầu.
Dao Lạc nhìn qua Diệp Ân Tuấn, lại nhìn Hàn Hi Thần, sau đó không nói một lời đỡ Hàn Hi Thần đi ra ngoài.
Trên đường đi bốn người cũng không nói gì, sau khi ra khỏi mật đạo, về đến nơi đóng quân của Trạm Dực, Diệp Tranh và Diệp Nghê Nghê đã đợi bọn họ ở đó rồi.
Đi theo đám người đó đến còn có Trần Oánh Oánh.
“Nhanh, xem Hàn Hi Thần một chút.”
Diệp Ân Tuấn có chút nóng nảy.
Thẩm Hạ Lan lại lo lắng cho cơ thể của Diệp Ân Tuấn, cũng để cho những bác sĩ khác truyền máu cho Diệp Ân Tuấn.
Diệp Tranh nhanh chóng chạy đến.
Lúc cậu nhìn thấy Hàn Hi Thần như vậy, có chút nghiêm túc nói: “Hẳn là hoàng kim cổ, con không hiểu nhiều về hoàng kim cổ, cái này cần phải sư phụ con đến.”
Ánh mắt Diệp Ân Tuấn hơi trầm xuống.
Anh nhớ đến kế hoạch ban đầu của mình.
“Trương Linh còn đang ở Trương Gia Trại? Tình hình bên kia thế nào?”