“Đúng vậy, cô ấy đã ba mươi tuổi rồi, nếu như còn không đi, đời này thật sự xong rồi. Rời khỏi nơi này, rời khỏi tôi, cô ấy mới có thiên địa rộng lớn hơn, một cuộc sống tốt đẹp hơn, tôi đã làm trễ nải mười hai năm của cô ấy, cũng không thể làm chậm trễ một đời của cô ấy.”
Hàn Hi Thần nói xong rồi lại hít một hơi khói, cũng không biết là bởi vì hút quá gấp hay là sao đó, thế mà lại ho kịch liệt.
Cuối cùng, Diệp Ân Tuấn vẫn có chút không nỡ, bước qua vỗ vỗ sau lưng anh ta, Hàn Hi Thần thừa cơ dựa vào đùi của anh mà nằm xuống.
“Nè, đừng có quá đáng nha.”
Lông mày của Diệp Ân Tuấn nhíu chặt lại cùng một chỗ.
Cái người đàn ông này không nói đạo lý quá rồi nhỉ?
Bọn họ có thân thuộc như vậy à?
Hàn Hi Thần lại không quan tâm, khoát khoát tay: “Chỉ mượn dựa một chút mà thôi, cậu nhỏ mọn như vậy làm cái gì? Đừng có quên tôi là bởi vì ai mà biến thành như thế này.”
Diệp Ân Tuấn bó tay luôn rồi, nhưng mà anh cũng không tiếp tục đẩy anh ra nữa.
Hàn Hi Thần nằm ở trên đùi Diệp Ân Tuấn, thấp giọng nói: “Cậu cứu cô ấy ra ngoài giúp tôi, tôi sẽ đồng ý tìm chú hai Hoắc giúp cho cậu.”
Diệp Ân Tuấn lập tức bất ngờ.
“Anh nói cái gì chứ?”
Hàn Hi Thần lại cười, nụ cười vô cùng yêu nghiệt.
Anh ta mở to đôi mắt xinh đẹp của mình nhìn đôi mắt phượng của Diệp Ân Tuấn, nói từng câu từng chữ: “Dao Lạc đang mang thai, mang thai con của tôi, đây là đứa con thứ tư của tôi và cô ấy.”
“Anh đã có ba đứa con rồi hả?”
“Đều không thể sinh ra đời, ba của tôi không cho phép. Ông ta không cho phép một món quà sinh ra đời sau nhà họ Hàn, cho nên mỗi lần tôi đều không có duyên nhìn thấy con mình, lần trước phá thai thiếu chút nữa là Dao Lạc mất máu quá nhiều mà chết, bác sĩ nói là sau này xác suất cô ấy mang thai vô cùng nhỏ, thậm chí có lẽ là đời này cũng không thể mang thai, cho nên ba tôi mới bỏ đi suy nghĩ muốn gϊếŧ cô ấy. Bây giờ cô ấy lại đang mang thai, bản thân lại không biết. Ân Tuấn, cô ấy đã ba mươi tuổi rồi, phụ nữ ở độ tuổi này đã làm mẹ rất nhiều năm, tôi không hi vọng là cô ấy ở lại đây, cậu đưa cô ấy đi đi, bảo vệ đứa bé trong bụng cô ấy, tôi sẽ giúp cho cậu, giúp cậu tìm vị trí của chú hai Hoắc, giúp cậu điều tra chuyện mà cậu muốn.”
Hàn Hi Thần nhìn Diệp Ân Tuấn, trong đôi mắt mang theo một chút ẩm ướt, hốc mắt của anh ta đỏ bừng.
Diệp Ân Tuấn đột nhiên thấy lo lắng.
“Đã yêu cô ta, tại sao lại không tự mình đưa cô ta đi? Dựa vào thực lực của anh, anh có thể cho cô ấy hạnh phúc mà cô ta muốn mà, Hàn Khiếu không có tính người, anh cũng không thể liều chết mà đi theo ông ta chứ?”
“Tôi không đi được, trong người của tôi có tử cổ, mẫu cổ đang ở trong tay của ba tôi, thiên hạ rộng lớn, tôi chỉ có thể ở bên cạnh ông ta, tôi không sợ chết, sợ sau khi tôi chết rồi thì không có ai che chở cho Dao Lạc, không có người nào bảo vệ cho đứa bé trong bụng cô ấy. Tôi muốn đứa bé này, muốn để Dao Lạc sống thật hạnh phúc, có lẽ đây chính là đứa con duy nhất của tôi và cô ấy.”
Hàn Hi Thần cay đắng nói.
Cho đến bây giờ, anh ta chưa từng nói những lời này với bất cứ ai.
Ai có thể nghĩ tới ba ruột của mình lại có thể hạ cổ với đứa con ruột cơ chứ?
Cho dù anh ta có nói, chắc có lẽ chẳng có mấy người tin.
Diệp Ân Tuấn lại hoàn toàn kinh ngạc, một cảm giác phẫn nộ lan tràn từ trong ngực.